Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

18.

Tối đến, tôi nghe thấy tiếng lạch cạch một hồi lâu bên ngoài, sau đó có một bóng người lén lút đi vào phòng tôi, mang theo đó là một mùi thơm lạ, mùi này rất ngọt, tôi theo bản năng mà che mũi với miệng của mình lại, nhưng vẫn cảm thấy choáng váng.

Giờ đây tôi chỉ còn nghe thấy giọng của một người phụ nữ, đang nói lảm nhảm cái gì đó.

“ Cổ trùng mê hoặc, dùng tinh hoa và máu của ta, dẫn ngươi vào người.”

Trong đầu tôi giống như có vô số sợi chỉ quấn quanh, tôi chống cự bằng tất cả ý chí của mình, lòng đầy câm phẫn.

Nhất định là Lý Lộ! Bà ta biết bí thuật Miêu Giang, có lẽ bà ta đã biết tôi không nói thay cha tôi trước mặt Vương Kỳ, vì thế muốn sử dụng cách này để khiến tôi phải nghe lời.

Nói không chừng, ngay cả ba tôi cũng bị bà ta thả cổ trùng rồi.

Ngay lúc đầu tôi đang đau như bị búa bổ, một mùi hương khác chợt thoảng lên, còn mang theo một cảm giác ấm áp, như thể có một con dao nào đó đã cắt bỏ sợi chỉ đi.

Tôi nghe thấy giọng nói đầy tức giận và khẩn thiết của Lý Lộ.

"Mày là con trai của tao đấy... Tại sao lại giúp con nhỏ đó mà chống đối lại tao?"

Lục Thanh Ngạn không trả lời, Lý Lộ tiếp tục nói.

“ Nó không nghe lời, thì tao chỉ có thể dùng cổ trùng này để khiến nó phải nghe theo, nếu không thì vinh hoa phú quý của tao sẽ không còn nữa.”

Chất giọng vô cùng lạnh lùng của Lục Thanh Ngạn vang lên.

“ Đừng động vào chị ấy, chị ấy là giới hạn của tôi, tôi sẽ không cho phép bà tiếp tục làm hại chị ấy.”

Đầu óc tôi giờ đây đã không còn bao nhiêu là tỉnh táo, vô cùng choáng váng, mắt cũng chẳng thể mở ra, nhưng có cái gì đó lạ lạ, tại sao Lục Thanh Ngạn lại nói chuyện với Lý Lộ bằng chất giọng thờ ơ và lạnh lùng như vậy? Trông họ chẳng giống mẹ con chút nào, giống như người xa lạ hơn.

“ Mày, mày bị nó....mê hoặc rồi.”

Lý Lộ vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc nói, nhưng cũng bỏ ra ngoài theo lời cảnh cáo của Lục Thanh Ngạn.

Không biết đã qua bao lâu, nhưng tôi có thể cảm nhận được mọi thứ đã trở nên bình yên, chỉ còn lại bàn tay không mấy ấm áp đang vuốt v e lông mày của tôi, như thể sợ sẽ làm phiền đến tôi, nó tự nói với chính mình một cách đầy sự giễu cợt.

“ Mê hoặc?”

“ Yêu còn khó đối phó hơn là bị mê hoặc.”

Giọng nó có chút run rẩy.

“Từ đầu em đã biết hơi ấm của chị là giả..”

" Nhưng....thật nực cười.... khi em vẫn cứ tham lam chút hơi ấm này."

Nó lại tiếp tục lẩm bẩm, dường như nó rất cô đơn.

“ Lương Tư Tư, chẳng ai yêu em cả.... thế giới này rộng lớn như vậy, nhưng em chẳng thể tìm được người yêu thương em, thật buồn cười.”

Chàng trai xinh đẹp đó, trông sáng sủa và hào nhoáng như vậy, thế nhưng mấy ai biết được bên trong lại cằn cõi và hoang vu.

Không phải là chiêu trò của tôi lợi hại, mà là nó tự nguyện đắm chìm.

Nó nói rằng “Thái Công điếu ngư” không phải là kẻ ngốc, mà là những người đáng thương không ai yêu thương.

* Thành ngữ “Thái Công điếu ngư" (Thái Công câu cá) chính là từ đây mà có, cũng có người nói là: “Khương Thái Công điếu ngư". Ý nói người mà nguyện ý thì sẽ tự mình tới cửa.

"

Nói xong liền cúi người xuống đặt lên môi tôi một nụ hôn, khoảnh khắc này, hình như có một giọt nước mắt nóng hổi nhỏ xuống gương mặt tôi, khiến trái tim tôi vô cùng ngứa ngáy.

Bỗng nhiên tôi nhớ lại chuyện của Lục Thanh Ngạn vào tháng trước, khi mà nó vừa đến nhà tôi, Lý Lộ có nhờ tôi đưa nó trở lại trường học.

Cậu thiếu niên đã nghỉ học một năm mà không rõ lý do, khi tôi đưa Lục Thanh Ngạn đến trường thì tình cờ gặp được cậu bạn cùng phòng của nó.

Vẻ mặt của những thiếu niên nhiệt tình đã thay đổi khi họ nhìn thấy Lục Thanh Ngạn, rõ ràng là có sự phân biệt đối xử.

Để cải thiện mối quan hệ giữa Lục Thanh Ngạn và họ, tôi đã mời họ một bữa ăn, trên bàn ăn dường như có một thiếu niên rất quan tâm đ ến tôi, thậm chí là còn động tay động chân với tôi.

Ngay sau đó Lục Thanh Ngạn lạnh nhạt kêu thiếu niên đó ra ngoài rồi đánh cho một trận, mũi thằng bé bị bầm tím, khuôn mặt thì sưng tấy, còn mặt của Lục Thanh Ngạn thì một dấu vết nhỏ cũng không có, nó còn nhìn tôi với nụ cười lưu manh mà trước đây tôi chưa từng thấy, vừa phóng túng vừa bướng bỉnh.

Thấy vậy những đứa bạn cùng phòng của nó trông có vẻ sợ hãi nhưng vẫn mở miệng nói.

“ Đúng là đồ có mẹ sinh ra nhưng không có mẹ dạy.”

“ Mày thì có gì hay ho, chỉ dựa vào khuôn mặt đó, nên mới được đám con gái ngoài kia vây quanh...nhìn vào đã không ưa nổi.”

Từ cuộc trò chuyện nói như không nói của họ, tôi phần nào cũng đã hiểu vì sao mà Lục Thanh Ngạn lại không chịu đi học.

Chàng thiếu niên đẹp trai năm xưa vì quá nổi tiếng nên có rất nhiều nữ sinh theo đuổi, nhưng sau lưng thì bị các nam sinh khác ra sức nói xấu và cô lập.

Bởi vì nó chỉ có một mình.

Không có gia đình, sẽ không có ai đứng ra bảo vệ nó, ngoại trừ mẹ ruột của mình thì cũng chẳng có ai...nhưng mẹ ruột thì.....

Ngay lúc đó, lòng tôi bắt đầu nảy sinh ra cảm giác xót thương cho nó.

Vì vậy, trước đám người mồm mép đó, nhìn thiếu nhiên mặc đồ đen y như đứng trước ánh mặt trời đang lặn, với đôi mắt đầy hung dữ.

Tôi bước đến nắm lấy tay nó bước đến chỗ đám người đó.

“ Thằng bé chính là thành viên trong gia đình của tôi, Lục Thanh Ngạn có gia đình.”

“ Khôn hồn thì câm cái miệng thối của các người lại.”

Tôi nắm tay Lục Thanh Ngạn, đưa nó đi chuyển phòng ký túc xá.

Nó đi sau lưng tôi, lúc đó hình như có một giọt gì đó giống như giọt nước mắt nhỏ xuống tay mình, lúc đầu tôi cứ tưởng đó là mồ hôi.

Nhưng không, thì ra là giọt nước mắt của kẻ thích bắt nạt bạn học Lục Thanh Ngạn.

Sao mà hay khóc quá à.

Cũng chính vì giọt nước mắt đó đã khiến cho trái tim tôi hẫng một nhịp, dường như tôi đã thích Lục Thanh Ngạn từ khoảnh khắc đó.

Trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, hình như có ai đó nói với tôi.

Vì tôi dù người đó có chết cũng cam lòng.

19.

Sau đó, dự án của ba tôi thất bại, và hầu hết tài sản của ông ấy đã bị tịch thu, còn Lý Lộ đúng như tôi dự đoán, bà ta y như một con kí sinh trùng, xem ông ấy như một vật chủ, còn giá trị lợi dụng thì giữ lại, không thì vứt đi.

Ngày bà ta đi là vào một buổi sáng sớm, rời đi trông vô cùng thảm hại, còn không quên mang theo cổ trùng của mình, công trình lần này bà ta đầu tư cũng không ít tiền bạc vào nó, vì thế tiền bạc của bà ta cũng gần như mất hết. Khoản tiền này tôi và Vương Kỳ, mỗi người một nửa.

Còn ba tôi vì bị cổ trùng hút cạn nên người trở nên già đi nhanh chóng, ông ấy vô cùng hối hận, ở trước mặt tôi mà sám hối, nhưng tôi sẽ không tha thứ cho ông ấy.

Giữa ba mẹ và con cái, có những chuyện một khi đã làm thì không bao giờ có thể quay đầu, tôi để lại cho ông ấy một khoản tiền trợ cấp lớn, và mang theo bức ảnh chân dung của mẹ mà rời khỏi đó.

Những thứ thuộc về tôi, tôi sẽ mang đi, còn những thứ khác thì tôi không cần.

Về phần Lục Thanh Ngạn, Lục lão gia cũng đã lớn tuổi nhưng lại không có người tiếp quản cơ ngơi, nên trong thời gian này, họ đã bắt nó về để làm người thừa kế.

Hiện tại hai chúng tôi đã là người của hai thế giới khác nhau.

Nếu tôi không thích nó, có lẽ bây giờ nó vẫn còn giá trị lợi dụng.

Nhưng hiện tại đã mủi lòng, không muốn lợi dụng người mình thích, những ân oán trong quá khứ sẽ được xóa sạch, “Tương vong vu giang hồ*”, mãi mãi quên người.

*Tương vong vu giang hồ: Thay vì cùng nhau đau khổ, thì tách nhau ra, mỗi người một cuộc sống, không cần biết đến nhau.

Tôi sẽ cố quên đi người tôi đã từng yêu.

20.

Một năm nữa sắp trôi qua, vào cuối năm Vương Kỳ có đến nhà tôi còn dắt theo một chú chó, chú chó thuộc loài Teddy, trời có sập tôi cũng không bao giờ quên nó, hễ sơ ý một chút là con chó của tôi liền bị nó rượt đuổi.

Còn Vương Kỳ thì vẫn vui vẻ, vừa khen ngợi chú chó của mình vừa trêu chọc tôi.

“ Tiểu Bạch của nhà chúng ta không tệ nha, so với chủ của nó còn giỏi hơn.”

Tôi thầm chửi rủa, không hiểu sao người đàn ông này còn trẻ như vậy mà tâm lại có thể thâm sâu như thế được, nhìn diện mạo của Vương Kỳ bây giờ chẳng giống với người đàn ông mà lần đầu tôi đã gặp ở buổi tiệc chút nào.

“ Chú có thể mang con chó màu sắc sặc sỡ của nhà chú rời đi rồi đó.”

Sau khi chào hỏi với nhau mấy câu, bỗng chú ấy trở nên nghiêm túc một cách lạ thường, trong mắt hiện lên sự dịu dàng và quyến rũ.

“ Còn chưa thể quên sao?”

Tôi biết chú ấy nhắc đến ai, người thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí tài chính, giờ thằng bé đó đã ở một hoàn cảnh khác, có vô số người hâm mộ ở khắp mọi nơi, nhìn đâu cũng thấy tương lai rộng mở.

Tôi không trả lời, chỉ giữ im lặng.

Nhưng sự im lặng của tôi lại là câu trả lời sáng tỏ nhất.

Sau khi trả thù cho mẹ, cuối cùng thì tôi cũng có thể sống cho chính mình, tôi nhận ra trái tim tự lừa mình dối người này sớm đã gục ngã trong một khoảnh khắc nào đó.

Khi đó tôi sợ thất bại nên đã che giấu tình cảm của mình, còn sau này tôi và thiếu niên ấy bởi vì thân phận chênh lệch nhau quá lớn dường như hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.

Vương Kỳ khẽ cười, bất chợt nói lên một câu.

"Có lúc anh thật muốn ích kỷ, để em thực hiện lời hứa cưới anh."

Vương Kỳ tiếp tục nói, như thể nhớ lại điều gì đó trong quá khứ và chìm vào ký ức, sau đó thì nhếch miệng lên cười.

“ Chỉ là muốn tử tế lại một lần nữa.”

Âm thanh của chú ấy dần chìm vào bóng tối, không có hồi đáp, mang theo bóng lưng cô độc ảm đạm, gió thổi lá rụng khắp mọi nơi.

21.

Vào đêm giao thừa, tôi nghe nói hôm nay thành phố sẽ bắn pháo hoa rất hoành tráng, vì vậy mà đứng trước cửa kính trong suốt của tòa nhà xem pháo hoa, pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm và kéo dài rất lâu.

Có người gõ cửa.

Vừa mở cửa ra, trái tim tôi chợt thắt lại khi nhận ra chàng trai mặc áo len đứng trước mặt mình, vẻ ngoài ưu tú thường ngày trên tạp chí đã không thấy đâu nữa, thay vào đó là một cậu bé với mái tóc mềm mại phủ xuống, làm khuôn mặt có phần thêm cuốn hút và tuấn tú.

Chung quy lại nó không còn là một cậu nhóc trẻ con, hay khóc nhè, cần sự bảo vệ của tôi nữa, giờ đây nó đã trưởng thành rồi.

Nó bước vào nhà với phong thái rất thoải mái, không gò bó chút nào.

“ Chị Tư Tư, pháo hoa có đẹp không...?”

Nó đi tới nhìn pháo hoa bên ngoài, lông mày giãn ra, mặc dù không cười, nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười.

Trong lòng tôi đột nhiên nảy ra một suy đoán, pháo hoa đó là do Lục Thanh Ngạn đốt.

Khi đó, tôi đã kể cho Lục Thanh Ngạn nghe một câu chuyện, tôi nói rằng đốt pháo hoa vào đầu năm mới có nghĩa là năm mới lại bắt đầu, những ngày sắp tới sẽ bình an và hạnh phúc.

“ Lương Tư Tư, chúng ta làm lại từ đầu nhé?”

Nó ngày càng bước đến gần tôi, bàn tay m ơn trớn vuốt nhẹ trên mặt tôi xuống đến tận xương quai xanh, còn không quên uy hiếp tôi.

“ Chị, đừng hòng mà bỏ rơi em.”

Một khi cậu nhóc nhà tôi đã phát bệnh chiếm hữu rồi thì đừng mong rời xa được nó.

Môi nó đột nhiên phủ lên môi tôi, ấm áp và nóng bỏng, hơi nóng từ cơ thể thiếu niên truyền sang tay tôi.

Trong cơn mơ màng, từ đâu có một giọt nước mắt rơi xuống mặt tôi, hóa ra nhóc đó vẫn còn là một cậu bé hay khóc.

“ Từ nay về sau, em sẽ bảo vệ chị.”

Tiếng thì thầm của chàng trai tan vào màn đêm, chỉ còn lại tiếng pháo hoá đang thắp sáng cả bầu trời ngoài kia.

Tình yêu không những khó đối phó hơn là bị mê hoặc mà còn khó giải hơn nó nữa.

Câu chuyện tình cảm của chúng tôi là một ẩn số và nó chỉ mới bắt đầu.

(Hoàn)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang