(*) Người gặp nhất định có chia ly, người ra đi nhất định sẽ quay về.
***
Bầu trời đêm tuyết khói bụi bay mù mịt, hòa cả tuyết lẫn gió, ánh lửa bập bùng rực rỡ hơn bao giờ hết.
Phía xa, lại thêm một quả đại pháo khác bay đến.
Từng tiếng nổ lớn vang lên, đều đều như nhịp điệp, xé gió kêu gào, chúng phá tan sự tĩnh mịch của đêm thanh. Biệt viện to lớn, mấy chốc xuất hiện từng đóa diễm lửa nở rộ rực rỡ, nhưng âm thanh lại tha thiết vang dội như một con thú lớn đang gào thét.
Ngọc Đẳng một thân áo trắng lãnh đạm đứng quan sát, bên cạnh là Trác Văn Chương và đại quân Hoàng Triều đang khẩn trương nổ pháo.
Mạc Thần từ phía sau bỗng chạy lại, y cung kính ôm quyền nói: "Công tử, Điện Hạ cho người chuyển thư đến thông báo tình hình trong thành."
Dứt lời, Mạc Thần liền đưa một bức thư cho Ngọc Đẳng, hắn nhanh chóng mở ra, nhìn nội dung trong bức thư, khóe mắt lộ ra tia hài lòng hiếm thấy.
Ngọc Đẳng cẩn thận gấp bức thư lại: "Tốt, mọi chuyện như vậy đã kết thúc thuận lợi."
Trác Văn Chương khẽ gật đầu: "Tất cả là nhờ công tử liệu việc như thần."
Ngọc Đẳng không đáp mà chỉ hờ hững nhìn biệt viện rộng lớn đang chìm trong khói lửa, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Những việc còn lại ta giao cho ngươi, xong việc lập tức quay về bản doanh, chúng ta sẽ dựng cờ khai hoãn trở về kinh thành."
Trác Văn Chương ôm quyền tuân lệnh, nhìn theo bóng lưng Ngọc Đẳng sắp rời đi, chợt y nhớ ra một chuyện, vội hỏi: "Vậy công tử, còn Bạch Vũ?"
Ngọc Đẳng dừng chân, không quay lại mà chỉ nghiêng đầu hỏi: "Nó vẫn chưa về sao?"
Trác Văn Chương tuy có lo lắng nhưng tính tình vốn mạnh mẽ, chỉ nói: "Vẫn chưa, tính ra Bạch Vũ mất tích cũng được hai ngày rồi, vốn dĩ nó có về bản doanh một lần, nhưng sau đó lại hoàn toàn biệt tăm. Lại không nghĩ, nó cũng không ở bên công tử."
Hơn nữa, Bạch Vũ là con cú lớn màu trắng, một con vật thông minh và quý hiếm đã được thuần chủng, lại là vật cưng của Ngọc Đẳng, bình thường luôn quanh quẩn ở cạnh hắn, nay xảy ra một chút biến cố ngoài ý muốn, Trác Văn Chương chỉ sợ nó đã bị ai đó bắt đi.
Nhưng Ngọc Đẳng ở phía trước chỉ khẽ lắc đầu, quay người bước đi: "Không sao, ta có nhiệm vụ giao cho nó, khi hoàn thành, nó sẽ sớm quay về thôi."
***
Trời dần sáng, tiếng nổ pháo đã ngừng, tuyết khẽ rơi trong bầu không khí khói lửa, tường đổ vách xiêu, khói đen dày đặc và cuồn cuộn vút lên cao, mùi pháo nồng nặc lan tỏa khắp xung quanh.
Mạc Thần cùng quân lính đang cẩn thận rà soát lại xung quanh.
Không lâu sau thì Trác Văn Chương dẫn quân bước vào bên trong, mắt phượng lạnh lẽo quan sát một lượt rồi nói: "Bùi Thuẫn mang theo hai nữ tử đến nơi này, một trong hai nữ tử đó là công chúa của Chi Dực quốc, nàng ta có đôi mắt màu ngọc bích rất đặc biệt, cũng là người Chi Dực cuối cùng còn sống sau năm năm đại biến.
Công tử có căn dặn phải tìm được nàng ta. Các ngươi phải tìm kiếm thật kỹ, đêm qua có người nói nàng ta vẫn chưa thể chạy ra khỏi đây, tuy vậy, người còn sống hay đã chết cũng phải tìm cho ra!"
Tất cả binh lính đồng loạt hô một tiếng, lập tức chia nhau ra tìm người. Trác Văn Chương cũng đi tìm, y đi quanh quẩn một lúc, chợt đến một vùng đất trũng, mặt đất có tuyết lẫn với nhau, xung quanh rất bề bộn.
Trác Văn Chương dùng thương gẫy nhẹ một vùng đất lên, chợt phát hiện một vài cọng lông trắng phau lẫn trong đó.
Mạc Thần bỗng từ phía xa chạy lại bẩm bảo: "Bẩm tướng quân, không tìm thấy!"
"Ngay cả xác cũng không sao?", Trác Văn Chương chau mày, y cúi người nhặt một cọng lông trắng trông khá quen thuộc lên.
Mạc Thần kiên nhẫn lắc đầu, y thấy Trác Văn Chương làm vậy thì ngạc nhiên: "Tướng quân, đó là?"
Trác Văn Chương định đáp thì đột nhiên một binh lính từ phía sau chạy đến, cất giọng khẩn trương: "Bẩm tướng quân, đã tìm thấy một người."
Trác Văn Chương và Mạc Thần đồng thời quay lại.
Tất cả vừa rời đi, Nhược Tử liền ngã ra từ góc khuất bên cạnh, nàng không chút lương tâm đè con cú trắng đang bị trói dưới thân, tuyết từ mái nhà rơi oạch xuống, nhanh chóng bao phủ cả người.
Tiếng động nhẹ khẽ vang, Trác Văn Chương từ xa bỗng khựng lại.
"Tướng quân?", Mạc Thần nghi hoặc hỏi.
"Không có gì!", Trác Văn Chương lắc đầu.
…
Trác Văn Chương và Mạc Thần vừa đến nơi thì thấy một nữ tử nằm vùi trong vùng đất trũng, cả người bê bết đất và tuyết, gương mặt nàng bị khuất vào trong, mái tóc dài xõa ra xung quanh, cả y phục cũng trở nên lem luốc và đen nhẽm.
Mạc Thần không nhanh không chậm đến gần, y cẩn thận lật người Sở Sở lại, đưa tay lên cánh mũi và mở đồng tử xem xét kiểm tra, giây sau liền ngẩng lên nhìn Trác Văn Chương bẩm: "Tướng quân, không phải người Chi Dực."
Trác Văn Chương khẽ gật đầu, y suy tư chốc lát liền cất giọng trầm thấp: "Tất cả thử ra ngoài biệt viện tìm kiếm xem sao."
Tất cả binh lính lại nhanh chóng chia nhau đi, Trác Văn Chương cũng điều Mạc Thần ra ngoài tìm kiếm một lượt, còn y ở bên trong tiếp tục rà soát lại.
Tìm người chết thì dễ, nhưng tìm người sống, thì không dễ đâu.
Trác Văn Chương đi quanh quẩn một lúc, không hiểu sao lại quay lại vùng đất trũng vừa rồi, chợt nghe thấy tiếng động kỳ lạ phát ra gần đó, y nhanh nhẹn lại gần.
Bạch Vũ đáng thương vừa bị trói vừa bị đè thì may mắn nhìn thấy Trác Văn Chương, liền dằn sức kêu lên một tiếng đanh lớn, dữ dội, không kém phần ghê rợn. Trác Văn Chương thấy nó cũng rất ngạc nhiên, y lập tức kéo cơ thể to lớn của nó ra khỏi một đống thù lù đang đè lên.
Bạch Vũ vừa được cởi trói, liền vỗ cánh đầy giận dữ lao vào "đống thù lù" bên cạnh, hai móng vuốt bấu chặt vào trong. Trác Văn Chương nghi hoặc giơ tay giúp đỡ, lúc này y mới phát hiện cái "đống thù lù" dưới tuyết là một nữ tử, hơn nữa vạt áo nàng một màu tím biếc, kim sa lấp lánh trông rất đặc biệt.
Trác Văn Chương bỗng có cảm giác bất an, Bạch Vũ cũng nhanh chóng thả móng vuốt ra, bay lên bên cạnh.
Lúc này, Trác Văn Chương cẩn thận đỡ Nhược Tử lên, gương mặt nàng đã bị lem luốc đen nhèm, nhất thời không thấy rõ dung mạo, y đưa tay lên cánh mũi, thầm thở phào: "Vẫn còn thở."
***
Mạc Lam vừa tỉnh dậy liền phát hiện mình đã đang ở trong tình thế "ngàn cân treo sợi tóc", khắp nơi đều là quân Hoàng Triều, và họ đều đang tìm nàng.
Tuy chưa biết Nhược Tử sống chết thế nào, nhưng Mạc Lam cho rằng nàng cũng sẽ tìm cách nào đó trà trộn vào quân Hoàng Triều. Vì vậy Mạc Lam nhanh trí lấy ra một dải vải thừa trong người, tẩm một ít thuốc giải của Mỹ Chi Vị lên để có mùi dược thảo, sau đó đeo lên mắt rồi vứt hết đống trang sức trên người và một lớp y phục đi, làm đầu tóc rối bù lên.
Biết rõ quân Hoàng Triều sẽ nhanh chóng tìm ra, Mạc Lam dằn sự lo lắng xuống, giả vờ ngất lại trên tuyết, trong đầu tập trung suy nghĩ cách đối phó.
Quả nhiên, Mạc Lam vừa nằm xuống chưa được lâu thì nghe thấy tiếng bước chân lại gần, nhưng chưa kịp cho nàng giả vờ tỉnh lại thì người đến gần đã nói: "Cô nương đừng sợ, tôi biết cô là công chúa của Chi Dực quốc, nhưng tôi không muốn cô bị bắt làm tù binh của Hoàng Triều. Tôi, tôi sẽ giúp cô, nhưng cô phải nghe theo tôi, nếu không Trác tướng quân sẽ nghi ngờ chúng ta."
***
Lời tác giả:
Cuối cùng cũng xong được cuộc chiến giữa hai bên Dương Phượng và Hoàng Triều, thật ra trong bản chính tôi chỉ ghi trong 5 chương thôi, thế mà chia ra bản phụ up lên mạng lại thành ra 10 chương.
Mọi người đọc chắc sẽ thấy nhàm và mạch truyện quá chậm phải không?
Thật ra tôi cũng thấy vậy mà, nhưng đừng lo, từ chương 5 trở đi, hay chính xác là chương 10 đây, nhiều trò hay sẽ bắt đầu.
Sân khấu mới sẽ là thành đô Ngọc Vận Hoàng Triều, thêm một số nhân vật mới lên sàn, dĩ nhiên, tôi cam đoan là họ rất thú vị!