- Mời thiếu gia dùng cà phê ạ...
- Băng Tâm!
- Hả?
- Sau này đừng cung kính thế nữa, gọi là Tiểu Phong đi
- Tiểu Phong!?
- Ừ! Hồi nhỏ mẹ tôi hay gọi tôi như thế! À mà còn 1 chuyện nữa!
- Còn chuyện gì nữa thiếu... À Tiểu Phong- Băng Tâm ra vẻ hiểu biết
- Sau này sáng nào sau bữa sáng cũng đem cho tôi một cái bánh nhỏ tự cô làm nhé!
- Ừ!!!
Sau đó Băng Tâm rời khỏi phòng làm các cong việc còn lại trong nhà, tại cái tên Tiểu Phong chết bầm đó hại mình!!!!
Trong phòng Tiến Phong...
Sờ lên bức ảnh của mình, trong bức ảnh là một người phụ nữ nhân hậu với mái tóc nâu đen buột gọn sang 1 bên cùng với một cậu bé vô cùng dễ thương đang cười lém lỉnh.
- Mẹ, mẹ trên trời có khỏe không?
16 năm về trước...
- Con đàn bà khốn nạn!!! Tại sao Tiến Phong không phải là con tôi!!!!
- Nó là con của.... , em...em
- Có lẽ Tiến Trung cũng khong là con tôi!!!!!!
- Tuy Phong khong là con anh nhưng Trung cũng là con anh, hức hức
Tiến Phong chỉ là một cậu bé 5 tuổi đứng ngoài nhìn vào, cậu sốc, ngã khuỵu xuống...
- BÀ CÚT RA NGOÀI, ĐEM THẰNG NHÓC ĐÓ ĐI!!!
Bà Trinh câm lặng, dọn đồ rồi đi ra ngoài, Tiến Phong đuổi theo:
- MẸ!!! Mẹ không bỏ Tiểu Phong chứ???
- Chắc chắn rồi- Bà bế Tiến Phong lên, đi ra ngoài
Tiến Phong và bà Trinh thuê tạm một phòng trọ, bà Trinh dốc sức đi làm nuôi Tiến Phong được 5 năm nữa, tiếc thay, đổ bệnh rồi ra đi, trước lúc lâm chung, bà dặn dò Tiểu Phong:
- Tiểu Phong, con phải sống cho thật tốt, phải lấy một con gái tốt, mẹ trên trời nhất định sẽ dõi theo...Nhất định phải tìm lại Tiểu Trung... Vĩnh biệt...
Mấy người hàng xóm tốt bụng góp tiền làm tang cho bà, bà chủ liền đuổi Tiến Phong sau khi làm tang xong! Cậu may mắn được Hùng Mạnh nhận nuôi và làm đệ tử trung thành, nghe mấy người làm kể là Hùng Mạnh bỏ rơi hai đứa con gái ruột là Tâm Tâm và Như Như...
Kết thúc hồi tưởng!!!
- Tâm Tâm, Như Như, chẳng phải là Băng Tâm và Hạ Như sao? Rốt cuộc thân thế của họ ra sao chứ....