Hoàng đế nhận được tin ngao ngán nói với Hiên Viên Thiệu: “Đệ xem, Cổ Tịch Vân quả thật không thể động đến. Loại ý chỉ này cũng không ai dám đi truyền nữa.”
“Nhất định phải truyền, truyền đến khi nào Cổ Tịch Vân đồng ý mới thôi. Y chưa từng giết người không có lý do, đám cao thủ kia có lẽ chỉ bị nhốt lại thôi.”
“Đệ chắc chắn?”
“Thần đệ lấy tính mạng ra bảo đảm. Chính vì hiểu Cổ Tịch Vân, cho nên đệ không thể dừng lại. Nếu đệ không dùng cách cưỡng ép này trở lại bên cạnh y, đệ sẽ vĩnh viễn mất đi y.”
Ba tháng qua, Hiên Viên Thiệu vẫn đều đặn nhận được thuốc giải Huyết Diễm Tán mà Cổ Tịch Vân cho người mang đến phủ hắn. Tuy rằng đây chỉ là lời hứa từ trước giữa hai người, giáo chủ cao cao tại thượng như Cổ Tịch Vân không thể thất hứa được, nhưng nếu lòng không nghĩ đến nhau, sao còn muốn giữ một lời hứa? Hiên Viên Thiệu nhất định phải tranh thủ trước lúc tình cảm chưa lạnh nhạt mà hâm nóng lại.
Hoàng đế miễn cưỡng ban tiếp ý chỉ, đến ngày thứ hai mươi hai, Cổ Tịch Vân cuối cùng cũng trả số người đưa tin về. Y đồng ý tiếp chỉ, bảo họ không cần đến nữa.
Thiên hạ chỉ trong một ngày dấy lên cơn hỗn loạn. Mọi người bắt đầu đào xới về Hiên Viên Thiệu. Tự hỏi lục vương gia mà thánh thượng ban hôn với giáo chủ Bái Tử Giáo là người thế nào? Vì sao lại có đạo thánh chỉ hoang đường liên hôn giữa triều đình và giang hồ? Vì sao Cổ Tịch Vân băng lãnh kia lại nhượng bộ? Phải chăng Bái Tử Giáo đã bị triều đình mua chuộc? Rất nhiều câu hỏi trước là vì quan hệ của Cổ Tịch Vân và Hiên Viên Thiệu, sau là vì an nguy của giang hồ được đơm đặt ra. Thị phi cứ thế không ngừng nổi dậy. Từ khắp các quán trọ tửu lâu, thậm chí trong những chỗ mua vui như kỹ viện cũng rầm rộ bàn tán.
Bỏ mặc tất cả huyên náo bên ngoài, hôn lễ giữa Cổ Tịch Vân và Hiên Viên Thiệu được tổ chức tại tổng đà Bái Tử Giáo. Cổ Tịch Vân vẫn một thân hắc y, lạnh lùng phiêu dật trong ngày hôn lễ. Hiên Viên Thiệu không trách cứ y. Hắn biết y không tình nguyện, chỉ vì không thích bị làm phiền nên mới đồng ý.
Cổ Tịch Vân không có trưởng bối. Hoàng đế cũng không dám đến tổng đà Bái Tử Giáo chứng hôn cho Hiên Viên Thiệu, các bá quan văn võ đều đồng loạt ngăn cản vì cho rằng quá nguy hiểm, vậy nên cao đường mà họ bái chỉ là một chữ Hỉ to tướng trong lễ đường. Không có khách khứa đến tham dự, nếu phải tính là khách thì chỉ có mỗi Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, ba vị đường chủ này. Hiên Viên Thiệu thở dài trong lòng. Bái Tử Giáo giáo đồ hơn vạn người, làm gì có chuyện không đủ người tham dự. Có lẽ Cổ Tịch Vân không thích ồn ào nên không gọi đến, hoặc vả y chỉ đang đối phó với một hôn lễ được sắp xếp, chẳng muốn phí tâm tư vào.
Bái đường xong, Niệm Nô đưa Hiên Viên Thiệu vào hỉ phòng. Hiên Viên Thiệu tự biết một khi dồn ép Cổ Tịch Vân thế này, những tháng ngày về sau sẽ rất khó sống, nhưng mà hắn không còn đường lui nữa. Ở trong hỉ phòng, Niệm Nô vui mừng nói với Hiên Viên Thiệu:
“Thiệu công tử, ngươi thực sự nói được làm được, cuối cùng quay trở lại rồi.”
“Vui mừng chào đón ta ở đây chắc cũng chỉ có mình nha đầu ngốc ngươi.”
Niệm Nô cười rộ như hoa: “Niệm Nô cũng là lần đầu tiên đến tổng đà. Lúc nãy Niệm Nô đã tranh thủ chạy vòng quanh xem, thì ra tổng đà được xây trên khối nham thạch khổng lồ. Thiệu công tử đi đứng nhất định phải cẩn thận. Người không biết chút võ nào, lỡ sẩy chân té xuống thì không còn cách cứu đâu.”
Hiên Viên Thiệu gật gù, hèn gì mà lúc nãy nhìn qua tấm khăn đỏ, hắn thoáng thấy có khói nóng bốc lên. Bái Tử Giáo đúng là nơi có một không hai.
Niệm Nô chỉ về phía hai cây nến đỏ, càu nhàu: “Đám người hầu ở tổng đà thật vô dụng. Đêm tân hôn mà lại quên thắp nến đỏ. Để Niệm Nô đi thắp lên.”
“Không cần. Tịch Vân không thích ánh sáng nhiều.”
Niệm Nô hí hửng nói: “Thiệu công tử, từ giờ người không thể gọi tên giáo chủ được nữa. Phải đổi cách xưng hô thành tướng công rồi.”
Nói xong, nàng chợt ngẫm nghĩ, lại cốc đầu mình: “Niệm Nô cũng không thể gọi là Thiệu công tử, phải gọi là giáo chủ phu nhân rồi.”
Cổ Tịch Vân đẩy cửa từ ngoài bước vào. Niệm Nô vừa thấy y liền nhún người: “Chúc giáo chủ và giáo chủ phu nhân bách niên hảo hợp.” Rồi lui ra khép cửa lại.
Cổ Tịch Vân chầm chậm bước lại bàn ngồi xuống, khung cảnh hệt như lần đầu tiên họ gặp nhau. Đôi mắt y không vui cũng không buồn lướt qua Hiên Viên Thiệu trong bộ hỉ phục đỏ rực: “Lục vương gia, ta diễn cùng ngươi đến bây giờ đã xem như rất nể mặt ngươi rồi. Nói đi! Mục đích của ngươi là gì?”
“Tịch Vân, ta yêu ngươi. Ta muốn cùng ngươi vĩnh viễn ở cạnh nhau.”
Cổ Tịch Vân xem như chẳng hề nghe thấy gì, lại hỏi: “Hoàng đế bảo ngươi thám thính Bái Tử Giáo?”
“Không phải!”
“Vậy ngươi rất hứng thú với khuôn mặt ta?”
“Không phải, Tịch Vân. Lần này ta không gạt ngươi.”
“Không muốn nói thì thôi.”
Cổ Tịch Vân không tin đứng lên, ý muốn ly khai. Hiên Viên Thiệu rút trủy thủ từ trong thắt lưng, rạch một nhát lên cổ tay mình.
“Tịch Vân, ta đã gả cho ngươi tức là người của ngươi. Ta sẽ không bao giờ phản bội hay lừa gạt ngươi. Nếu ngươi không tin ta, ngươi có thể giết ta ngay tại đây. Nhưng mà, ngươi ngàn vạn lần đừng nghi ngờ tình cảm của ta. Lúc xưa ta không nói ra thân phận cùng ngươi vì sợ nói rồi thì ngươi sẽ ghét bỏ ta. Nỗi sợ hãi của ta không hề sai lầm. Chẳng phải khi ngươi biết ta là ai, ngươi liền không muốn nhìn thấy ta nữa sao? Còn bây giờ ta phải dồn ép ngươi lấy ta, cũng không ngoài mục đích muốn ở cạnh ngươi. Nếu ta không làm vậy, ngươi sẽ đột nhiên tha thứ cho ta, để ta quay trở lại đây sao? Ngươi tự hỏi lòng mình đi. Nếu Hiên Viên Thiệu ta không chủ động bước về phía ngươi, liệu ngươi có bước về phía ta?”
Cổ Tịch Vân ngửi được mùi máu nên quay lại. Khóe mắt của y giật giật. Hiên Viên Thiệu tự gỡ khăn trùm đầu, giọng nghẹn ngào nói:
“Rượu hợp cẩn ngươi có thể không uống cùng ta. Khăn trùm đầu ngươi có thể không giở ra. Dù sao ta không phải nữ nhi, sẽ không câu nệ những điều lãng mạn này. Ta chỉ đơn giản muốn yêu ngươi, muốn về lại bên cạnh ngươi thôi. Ta dùng nửa đời còn lại của ta đổi lấy một lần tin tưởng nữa của ngươi. Tịch Vân, ngươi cho ta cơ hội được không? Chúng ta làm lại từ đầu được không?”
Cổ Tịch Vân không trả lời mà chỉ đến gần Hiên Viên Thiệu, giựt trủy thủ trên tay hắn ném xuống đất. Vết cắt quả thật rất sâu, không phải là làm màu cho có. Cổ Tịch Vân điểm huyệt trên tay Hiên Viên Thiệu để ngăn máu ngừng chảy, y xé màn giường băng bó cho hắn, băng xong mới giải huyệt rồi quay đi.
Hiên Viên Thiệu ôm chầm Cổ Tịch Vân lại từ phía sau: “Tướng công.” Hắn cảm nhận được cơ thể Cổ Tịch Vân run lên một cái, có lẽ bị hắn làm cho cảm động rồi. Vậy nên hắn thừa thắng xông lên, liên tục gọi “tướng công, tướng công” làm mềm lòng y.
Vành tai Cổ Tịch Vân ửng đỏ, Cổ Tịch Vân gỡ tay hắn ra bước thẳng, một lời cũng không lưu lại.
Hiên Viên Thiệu có hẳn một gian phòng rộng rãi ở tổng đà Bái Tử Giáo, nhưng mà hắn lại dọn về Lộng Nguyệt Các ở như cũ, bởi vì tổng đà rất đông người ra vào, mà mỗi người ra ra vào vào đó gặp hắn liền thỉnh an chào hỏi, phiền đến sắp chết. Hắn chợt hiểu vì sao Cổ Tịch Vân phải dọn ra Lộng Nguyệt Các ở riêng. Y chắc cũng muốn được thanh tĩnh khỏi đám giáo đồ.
Niệm Nô chỉ về phía một thanh niên áo lam đang hống hách đi cùng người hầu trong hoa viên, nói: “Hắn tên Ngải Đông, là nam sủng gần đây của giáo chủ. Tính tình cực xấu, ưa tỏ vẻ ta đây, Niệm Nô không thèm hầu hạ mà ném cho kẻ khác.”
Ở tại Lộng Nguyệt Các này, Niệm Nô tuy không có chức danh rõ ràng nhưng đều được đám người hầu kính trọng như tổng quản. Nàng nói một thì không ai dám nói hai. Sở dĩ Niệm Nô còn nhỏ tuổi mà oai danh lớn như thế đều vì nàng là người hầu thân cận của Cổ Tịch Vân, còn giỏi võ nhất trong đám người hầu. Từ sau khi Hiên Viên Thiệu đến, Cổ Tịch Vân đưa nàng sang chỗ hắn. Ngoài mặt tuy Cổ Tịch Vân không nói gì, nhưng Niệm Nô thầm hiểu lòng dạ của giáo chủ không hẳn lạnh đến thế.
Hiên Viên Thiệu ngáp ngáp, đêm qua thức khuya chơi cờ với Niệm Nô, vậy mà sáng ra Niệm Nô vẫn căng tràn sức sống đi nói xấu người khác, hắn lại buồn ngủ không thôi, xem ra người luyện võ đúng là có nhiều cái lợi.
“Chúng ta đến chào hỏi hắn đi.” Hiên Viên Thiệu nói.
Niệm Nô phàn nàn: “Làm gì có lẽ đó? Hắn mới phải là người chào hỏi giáo chủ phu nhân. Hắn cùng lắm chỉ là một nam sủng thôi.”
“Nhưng tướng công ta lại chung giường với hắn, không phải với ta.”
Từ hôm thành hôn đến giờ đã nửa tháng, đừng nói mặt mũi, ngay cả bóng lưng của Cổ Tịch Vân Hiên Viên Thiệu cũng không có cơ hội thấy qua. Còn người kia, hẳn là về đêm đều được y ôm ấp. Hắn không muốn ghen tị cũng không được.
Cổ Tịch Vân thậm chí giao lại phòng y cho Hiên Viên Thiệu ở, còn y thì dọn đến gian phòng phía Đông. Do Cổ Tịch Vân không thích quá nhiều ánh sáng, phòng y vốn nằm ở hướng Tây để tránh ánh nắng ban mai rọi vào gay gắt. Vì muốn tránh mặt Hiên Viên Thiệu, Cổ Tịch Vân chấp nhận đi xa đến chỗ suốt ngày ngập tràn ánh nắng, ý tứ ghét bỏ hắn thế nào đương nhiên hắn hiểu rất rõ.
“Giáo chủ phu nhân!” Niệm Nô thương xót thay cho hắn, nhất thời cũng không biết nói gì.
Hiên Viên Thiệu bước tới chỗ Ngải Đông, tươi cười hỏi: “Ngải công tử, ngươi cũng có tâm tình đến ngắm hoa sao?”
“Ô, giáo chủ phu nhân, Ngải Đông thất lễ rồi.”
“Chúng ta đến đình ngồi nghỉ mát và nói chuyện một lát thế nào?”
Ngải Đông cười cười, hoàn toàn không đem vị giáo chủ phu nhân hữu danh vô thực này để vào mắt: “Ngải Đông chỉ muốn hái chút hoa thơm, giờ đã hái xong xin được phép về phòng. Ngải Đông phải dưỡng sức để còn hầu hạ tốt cho giáo chủ.”
“Vậy ngươi cứ đi đi.”
Ngải Đông và người hầu vừa đi, Niệm Nô đã trách mắng: “Giáo chủ phu nhân xem, hắn chẳng coi người ra gì. Có cần Niệm Nô đi giáo huấn hắn một trận không?”
“Ngươi giáo huấn hắn một, hắn sẽ mách lại tướng công mười, sinh ra tranh cãi thì không đáng. Cứ để hắn lộng hành đi, ngày sau tự có báo ứng. Nhưng mà, bốn chữ giáo chủ phu nhân này ta nghe rất không thuận tai, không thể sửa đổi được sao?”
Niệm Nô bĩu môi: “Vậy phải sửa thành gì a?”
Hiên Viên Thiệu nghĩ nghĩ, lắc đầu, chính hắn cũng không biết nên sửa thành gì.