“Mẹ, con vừa nhận được quà sinh nhật mẹ gửi tới cho Tiểu Dư, cám ơn mẹ.” La Duẫn Hàm nhìn lễ vật vừa mới nhận được liền gọi điện thoại trở về Đài Loan cám ơn mẹ chồng.
Tuần sau chính là sinh nhật tròn năm tuổi của Tiểu Dư, gần đây bọn họ nhận được rất nhiều lễ vật gửi đến từ Đài Loan ngay cả ông nội cũng có gửi đến đây khiến cho cô thực cảm động. Lễ vật kia là một con thú nhồi bông, cô nhớ rõ lúc còn nhỏ cô cũng có một con, nguyên lai thứ này thật là do ông nội tự mình chọn lựa, cô thật sự cám ơn lão nhân gia ông.
Anh hai cô cũng có gửi lễ vật tới, khi cô gọi điện thoại cho anh, anh vẫn là nói câu nói kia.
“Này, em rốt cuộc khi nào thì trở về Đài Loan? Anh chỉ là giúp em tạm thời quản lý công ty mà thôi.”
Nghe những lời này nhiều lần chỉ làm cho người ta buồn cười mà thôi, tựa hồ biến thành ngôn ngữ ân cần hỏi thăm giữa cô và anh hai. Cô đã quên nói với anh, cô và ông xã rất có thể sẽ định cư ở Heidelberg cho nên công ty sẽ giao cho anh hai.
Đúng rồi, hình như tháng sau chính là sinh nhật của Quan Đình, cô cũng phải bắt đầu chuẩn bị lễ vật thôi.
Quan Đình là con của anh hai và Tử Thiên, thằng bé đã được hai tuổi, bộ dạng rất giống papa. Tử Thiên mỗi ngày đều mang con đến thăm ông nội, cô thật sự cám ơn Tử Thiên săn sóc, lần trước cô còn nhận được email của Tử Thiên có hé ra ảnh chụp, nhìn nhìn, nhịn không được muốn khóc.
Trong ảnh chụp chính là ông nội ôm lấy tiểu Quan Đình, anh hai và Tử Thiên đứng ở phía sau, Cảnh thúc cũng có trong hình, là do Tử Thiên yêu cầu, bác ấy cả đời làm việc ở La gia đã sớm là người một nhà.
Khí sắc ông nội thoạt nhìn rất tốt khiến cho cô thật vui vẻ, nhớ tới ngày đó khi cô muốn đi đến Đức, người mà cô khó có thể bỏ xuống được nhất chính là ông nội, kết quả anh hai muốn cô yên tâm, còn nói “Ông già còn có thể sống thật lâu, có chuyện gì anh sẽ đi qua nhìn xem ”, bởi vậy cô mới yên tâm mà rời khỏi Đài Loan.
Diệc Phàm và Y An cũng kết hôn, sau khi kết hôn cùng cha mẹ chồng ở cùng một chỗ, bất quá bọn họ kết hôn vài năm vẫn chưa có đứa nhỏ, trước mắt là đang tiến hành thụ thai, hy vọng có ngày thành công trở thành ba mẹ.
Thật tốt quá, mọi người đều bình an khoái hoạt.
Nói chuyện cùng mẹ chồng xong, cô nhìn đồng hồ sắp tới giờ đi nhà trẻ đón con gái rồi.
“Tiểu Phủ, chúng ta cùng đi đón chị hai về nhà nha.”
Cô xoay người lại, nói chuyện với thằng bé trong nôi.
Đi vào Heidelberg được năm năm, ngoại trừ vừa mới đến chưa kịp thích ứng cuộc sống – không phải không thích ứng, phải nói chính là tưởng nhớ thân nhân ở Đài Loan – cô rất nhanh liền thành thói quen cuộc sống ở chỗ thành thị này, hiện tại bọn họ ngay cả đứa thứ hai cũng đều sinh ra, đã được một tuổi rồi.
Thằng bé tựa hồ nghe không hiểu lời mẹ nói, cười đến thực vui vẻ.
“Đi thôi, đi đón chị hai tan học.”
La Duẫn Hàm đỡ xe trẻ con đi ra ngoài đón con gái. Khi trở về nhà, con gái dọc theo đường đi nói chuyện xảy ra ở nhà trẻ, tiếng Đức của con gái so với cô còn lưu loát hơn đâu, ha ha.
Sau khi về nhà, cô làm một chút điểm tâm cho con gái, sau đó nhờ con giúp đỡ chăm sóc em trai bởi vì Tiểu Dư đã muốn trở thành chị hai mà bản thân cô lại chuẩn bị bữa tối.
Sau khi đi vào Đức, cuộc sống của cô rất đơn giản, buổi sáng đưa chồng và con gái ra ngoài, tiếp theo vừa làm một chút chuyện nhà vừa nói chuyện với con, một ngày thật sự qua rất nhanh, thậm chí cứ như vậy trôi qua năm năm.
Hôm nay trước khi Diệc Vĩ ra ngoài có nói qua, anh có thể đúng giờ sẽ về nhà ăn bữa tối, bởi vì lúc trước bận quá, mấy ngày nay anh đều đến khuya mới về nhà. Bởi vậy đêm nay cô đặc biệt làm đồ ăn anh thích, khi đi vào nơi này, cô không chỉ học tiếng Đức mà cũng học xong cách làm mấy món Đức, tay nghề của cô cũng không tệ lắm, Diệc Vĩ thực thích.
Buổi tối, khi mấy đứa con đều đi vào giấc ngủ cũng chính là thời gian vợ chồng bọn họ ở cùng một chỗ.
Hai người nằm ở trên giường, thâm tình dựa sát vào nhau.
“Thực xin lỗi, em vất vả rồi.”
“Em tuyệt không vất vả.”
Đối thoại như vậy vẫn thường xuyên xuất hiện, nguyên nhân chính là ông xã cô rất ôn nhu săn sóc, tổng cảm thấy bảo cô đi theo anh đến Đức sống là vất vả cho cô.
Bất quá cô thật không biết vất vả là gì bởi vì bên người có ba người cô yêu nhất, ông xã, con gái, con, mặc kệ vì bọn họ làm chuyện gì cô cũng đều vui vẻ chịu đựng.
“Bà xã, cám ơn em.” Tề Diệc Vĩ ôm lấy bà xã bởi vì sự xuất hiện của cô khiến cho anh không còn cảm thấy cô đơn tịch mịch nữa, cho dù làm việc có mệt chết đi nhưng khi về nhà nhìn đến bà xã và con, anh liền cảm thấy thực hạnh phúc, nguyên khí tràn ngập động lực.
Đặc biệt là cho dù anh đôi lúc mấy ngày không có về nhà nhưng vừa mở ra nhìn đến đều là tươi cười đẹp nhất, mỏi mệt luôn sẽ bởi vì vậy mà trở thành hư không.
“Ông xã, em cũng muốn cám ơn anh.” Không thể mỗi lần đều chỉ có anh nói lời cám ơn.
“Cám tạ anh cái gì? Anh cái gì cũng đều không có làm cho em.” Đi vào Đức, mặc kệ làm chuyện gì, bà xã cơ hồ đều bản thân làm, rất ít khi muốn anh hỗ trợ cái gì.
“Cám ơn anh cho em cuộc sống hạnh phúc như vậy.” Cô cười, phát ra từ trong đáy lòng cảm thấy hạnh phúc vui sướng mà ngọt ngào cười,“Bởi vì có anh, em hiện tại mới sống vui vẻ như vậy.”
Tề Diệc Vĩ hôn xuống khuôn mặt cười đến xinh đẹp sáng lạn kia, nguyên lai bọn họ đều muốn một sự kiện giống nhau, anh cũng là bởi vì có cô mới cảm thấy nhân sinh thực thỏa mãn.
“Có lẽ về sau chúng ta sẽ định cư ở Đức, như vậy có thể chứ?” Việc này anh lúc trước có thảo luận qua với cô, nếu nghiên cứu chế tạo thuốc mới thành công, anh rất có thể sẽ ở lại Đức tiếp tục đào tạo sâu.
“Vậy thì ở lại a, dù sao em cũng đã muốn thói quen sinh hoạt nơi này.”
“Bà xã……” Anhcảm động không thôi.
“Không phải anh nói sẽlàm đại thụ của em, cho em dựa vào làm nũng sao? Như vậy đại thụ của em ở nơi nào, em ở ngay tại đó.”
Cô cảm thấy mỹ mãn ôm lấy ông xã, anh tựa giống như đại thụ trầm ổn ôn nhu khiến cho người ta cảm thấy thực an tâm.
“Đúng rồi, ngày mai anh có một ngày nghỉ, chúng ta mang bọn nhỏ đi chơi đi.”
“Không được, anh ngày mai ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt, lần sau có ngày nghỉ dài một chút chúng ta lại sắp xếp đi du lịch.”
Anh đã muốn mệt chết một thời gian, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một ngày, cô hy vọng anh có thể nghỉ ngơi thật tốt. Cô muốn cả đời dựa vào đại thụ, như vậy cũng phải chăm sóc anh thật tốt.
“Nhưng là bọn nhỏ……”
“Nghe lời em, nhiều lắm chúng ta một nhà đi ra ngoài ăn một bữa cơm là được rồi.”
“Cám ơn em, bà xã.” kiều thê như thế, người chồng như anh còn cầu mong cái gì hơn nữa?
“Trời cũng gần sáng rồi, nhanh một chút đi ngủ đi.”
“Nhưng anh hiện tại muốn hôn em. “Bởi vì bà xã đáng yêu của anh thật sự rất tri kỷ làm cho anh thực cảm động. Năm đó anh chỉ mua kẹo cho cô ăn, không nghĩ tới hai người sau đó lại có duyên phận sâu như vậy.
La Duẫn Hàm liếc mắt xem xét ông xã một cái.
“Như vậy chỉ có thể hôn một chút thôi nha.” Cô không muốn anh quá mệt mỏi.
“Ừ.” Tuấn nhan cười cười, hôn cánh môi mềm mại hồng nộn của cô.
Nhưng chỉ hôn hôn, cô cảm thấy có một bàn tay to bắt đầu không an phận ở trên người cô dao động.
“Ông xã, em không phải nói chỉ có thể hôn một chút sao?”
“Nhưng em cũng không nói không thể sờ.” Anh tà ác nói.
“Cái gì?” La Duẫn Hàm còn đang kinh ngạc ông xã bắt lỗi lời cô nói, anh đã muốn bay qua hôn, bàn tay to cũng chui vào giữa hai chân cô, động tác càng thêm thân mật khiêu khích.
“Này, ông xã, anh……”
“Em yên tâm, anh không phiền lụy, làm cho anh yêu em được không?” Anh hôn lấy khuôn mặt của cô, hôn dần dần đi xuống bởi vì bà xã nói chỉ có thể hôn một chút.
“Em……” Giống như bị ánh mắt nóng bỏng kia hòa tan khiến cho thân mình La Duẫn Hàm bắt đầu nóng lên, khiêu khích của anh khiến cho cô thở gấp không thôi, nói không ra lời.
Tuy rằng muốn khiến cho ông xã nghỉ ngơi thật tốt nhưng thể lực người đàn ông này khỏe đến dọa người, lại như vậy lại như vậy, cả một đêm đều không có khiến cho cô nghỉ ngơi thật tốt.
Bất quá, chỉ cần có anh ở tại bên người, cô liền cảm thấy thực hạnh phúc!
——— ————————- HOÀN ——— —————————