Kết quả là bà Lục đã bật khóc trước giấy xét nghiệm ADN. Đứa con trai tưởng trừng đã chết ở biển giờ đây vẫn còn sống, bà tự trách bản thân vì đã không cố tìm kiếm cậu.
Vào ngày hôm đó, trên chiếc thuyền tổ chức sự chào đời của người thừa kế Lục Thị thì có kẻ đã đột nhập ( sát thủ) muốn tiêu diệt giọt máu mới ra đời của nhà họ Lục ( về sau điều tra mới biết là công ty đối thủ). Bà Lục biết thời gian không còn nhiều nếu còn chờ đội cứu hộ đến con trai bà sẽ gặp nguy hiểm mất. Vì muốn cậu an toàn nên bà đã quyết định đặt cậu vào một cái thùng nhỏ rồi để nó tự trôi ra biển.
Đến lúc chấn tĩnh được tình hình, mặc dù đã huy động rất đông lực lượng nhưng vẫn không tìm thấy...
Sau khi bàn bạc lại với ông bà Thẩm, mặc dù đôi phần không muốn nhưng vì tính mạng của cậu nên họ đành ngậm ngùi chuyển nhượng quyền sinh con cho cha mẹ ruột của Thẩm Mặc.
Hiện tại cậu đang được điều trị ở nước ngoài. Mặc dù không muốn tin nhưng cậu cũng không muốn quan tâm và một mực muốn trở về để tìm Tử Tinh.
" Nếu cậu chủ muốn biết tình hình về cô bé đó thì tôi có thể điều tra rồi thông báo lại. Nhưng đổi lại ông bà chủ căn dặn rằng cậu phải điều trị đến khi khỏi bệnh mới được trở về. "
Thẩm Mặc đồng ý thoả thuận, quyết định chữa trị. Ngày qua ngày cậu đều mong ngóng nhận được tin tức về Tử Tinh và rất vui khi cô đã không xảy ra chuyện gì. Bản thân cậu thì nỗ lực để điều trị căn bệnh mau khỏi sớm để về được gặp lại cô.
Thực chất vì muốn cậu không phải bận tâm đến chuyện khác mà chuyên tâm dưỡng bệnh nên bà Lục đã không nói sự thật rằng hiện tại Tử Tinh cũng đang được điều trị tại bệnh viện trong nước. Khi xác định được Thẩm Mặc chính là đứa con trai mà bấy lâu nay bà tìm kiếm, bà Lục đã tìm hiểu cuộc sống trước kia của con trai mình và biết được...
Cô bé Mộc Tử Tinh có mối quan hệ mật thiết với Thẩm Mặc nên cũng dùng hết khả năng của mình để tìm kiếm. Và phát hiện là cô bé đã may mắn sống sót khi ngã từ trên vách núi xuống thì được một người dân cứu giúp nhưng vì vết thương rất nghiêm trọng nên họ cũng hết cách ( đương nhiên cũng không biết bố mẹ cô bé là ai?)
Cũng may nhờ được sự giúp đỡ của bà Lục nên tính mạng Tử Tinh đã an toàn và thoát khỏi thần chết. Nhưng đổi lại... ( Ở đời người ta có câu: không ai cho ta không điều gì) Mặc dù chỉ là yêu cầu nhỏ và không gây tổn hại gì đến Tử Tinh nhưng nó lại khiến cô khó có thể chấp nhận được.
( là gì????)
Sau một năm điều trị, thì căn bệnh của Thẩm Mặc đã hồi phục hoàn toàn. Bây giờ cậu rất háo hức để về được gặp lại Tử Tinh, cậu đã nghĩ tới nhiều phiên cảnh ở cạnh cô và đưa cô đi chơi ở khắp mọi nơi. Được về nơi đó và gặp lại cha mẹ Thẩm, chắc chắn họ cũng nhớ cậu lắm.
Cậu trở về nước và ngồi trên chiếc xe với màu chủ đạo là đen tuyền, được bao bọc bởi một lớp trơn sáng bóng. Dù cậu chỉ là một thằng nhóc chưa đủ trưởng thành, sống ở vùng quê không nhận được các đãi ngộ đặc biệt nhưng phong thái và khí chất trên người cậu toả ra đúng chất một thiếu gia quyền cao chức trọng. ( lời cảm thán của ông quản gia)
Đầu tiên là cậu về thăm cha mẹ Thẩm, ông bà vô cùng vui mừng ôm lấy cậu.
" Thật tốt quá, bé Mặc Mặc con thấy cơ thể như thế nào rồi?"
Cậu vỗ mạnh vào bắt chuột trên cơ tay, dõng dạc nói:" Bây giờ con thấy mình rất khoẻ. Cha mẹ không cần phải lo đâu."
Bà Thẩm xoa đầu cậu, vẻ mặt có chút sầu nào, giọng trầm hẳn đi:" Nếu có sống trên đấy, thì ăn uống đầy đủ vào rồi có gì nhớ ông bà già này thì về chơi nghe chưa?"
Cậu nghiêng đầu thắc mắc:" Nhà con ở đây, con còn sống ở đâu được nữa chứ. "
Ông bà Thẩm liếc nhìn quản gia Chu đang đứng đối diện, thấy ông gật đầu thì ông bà cũng ngầm hiểu rồi cười trừ.
Bà Thẩm lắc đầu, ôm trầm lấy cậu: " Chắc là không được rồi. Sống với hai ông bà này thật quá đỗi thiệt thòi cho một quý tử như con. Chúng ta sẽ không thể cho con tất cả những gì con muốn, cũng không biết rằng có thể sẽ che chở cho con cả đời nên là con phải về với cha mẹ ruột của mình chứ. "
Thẩm Mặc đột nhiên khựng mình trong giây lát.