Tại một vùng đất cằn cõi khô khốc hoang tàn, ánh nắng nóng như thiêu đốt. Một đám người đang cặm cụi đào bới tìm thức ăn. Nhóm người khá đông tầm gần 100 người. Đa số đều là đàn ông, thiếu niên và vài người phụ nữ. Mặt mũi họ đen nhẻm. Quần áo cũ nát, rách tươm. Cả người dơ bẩn đến bốc mùi. Tất cả đều chăm chỉ làm việc. Ai cũng không dám ngơi tay. Chợt một tiếng nổ cực lớn làm chấn động cả mặt đất.
"Có gì đó đang rơi xuống đây?" Một phụ nhân ngẩng đầu lên trời, kinh ngạc nói lớn.
"Di, đó là gì vậy? Là người hay thú?" Mọi người cũng nhao nhao ngước lên nhìn chấm đen trên trời mỗi lúc một lớn lấy tốc độ rất nhanh đáp xuống đất.
"Rơi như vậy....không chết cũng bị thương đi!"Một người khác nỉ non. Với độ cao gần hai ngàn trượng (1 trượng = 3,33m), dù cho có là cường giả cứ rơi tự do như vậy cũng bị thương. Hay là tù nhân mới? Ách, lần đầu tiên thấy tù nhân bị quăng xuống một cách ác độc như thế.
"Đừng lo chuyện bao đồng, làm việc!" Người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi gắt giọng nhắc nhở. Dường nhưu hắn là đầu lĩnh của đám người này.
Thế là mọi chuyện lại trở về như ban đầu, không khí tất bậc làm việc làm mọi người quên đi việc mình vừa được thấy. Nhưng sau này, họ mới cảm thấy may mắn và vinh quang biết bao khi chứng kiến những con người sẽ làm khuynh đảo thế nhân "hạ phàm".
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Ngay khi vừa thoát khỏi hố đen, con tàu bị hút vào một vũ trụ gần đó. Vượt qua từng tầng không gian, báo động đỏ cũng hiển thị. Vincent cố ngồi dậy lao qua Henry. Nhanh chóng ôm lấy cô nhảy ra ngoài. Các thiết bị bảo hộ đều bị vô hiệu hóa. Không do dự nhảy khỏi con tàu, vừa lúc đó, tàu vũ trụ siêu tân tiến của hắn cũng nổ tan tành. Bị chấn động, Vincent và Henry đều nôn ra búng máu. Henry đã lâm vào hôn mê giờ lại càng thêm yếu ớt. Bật lớp bảo vệ trên chiếc đồng hồ gần như không thể sử dụng. Hai người cứ rơi tự do qua bảy tầng không gian, cuối cùng cũng thấy được mặt đất, nói chính xác hơn là một hồ nước.
Dù đã có lớp bảo hộ nhưng hắn và cô chìm xuống rất nhanh. Áp lực nước lớn dễ dàng phá vỡ màng bao bọc mỏng manh của hai người. Chết tiệt! Là nước nóng! Cắn răng bơi vội lên mặt nước. Cảm giác đè nén thật không dễ chịu chút nào. Hồ khá lớn, hắn dùng hết sức lực mới đưa được người trong ngực lên bờ. Đừng cho rằng hắn quá yếu đuối, chỉ cứu một cô gái mà đã thở hổn hển như những tên công tử bột. Cái người đang mê mang đó bây giờ nặng gấp hai lần hắn có được không. Mệt chết a.
Uể oải ngồi dựa vào gốc cây cạnh hồ nghỉ ngơi. Vincent liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh. Cả người Henry nhếch nhác, rong rêu bám đầy trên người. Gương mặt tái nhợt chẳng chút huyết sắc. Từng luồng điện nhỏ có thể thấy bằng mắt thường dao động xung quanh.
Không ổn! Thầm than một tiếng, Vincent đập chiếc đồng hồ. Hắn cần phân tích các chỉ số không khí để tìm nơi nào có hàn thủy - cách duy nhất có thể kiềm hãm Henry tái phát. Nhưng chiếc đồng hồ đã "đi" trong lúc rơi xuống hồ rồi. Giờ chỉ còn hiển thị các dữ liệu trong hồ nước thôi. Hắn cần gì mớ dữ liệu hồ nước nóng này. Thứ hắn cần là hàn thủy. Hàn thủy a!
"Xèo xèo" Âm thanh của những rong rêu hắn gỡ vứt ra ngoài. Bây giờ hắn mới ý thức được mình đang ở đâu. Một nơi cực nóng và nơi đây tuyệt đối không có nước bình thường huống chi là hàn thủy nguyên chất. Có lẽ vì vậy mới có được hồ nước nóng tự nhiên lớn như vậy. Bao quanh hồ là một cánh rừng mỏng. Tán lá rất lớn che khuất cả mặt hồ. Ánh mắt trầm xuống, một tia luyến tiếc xẹt qua. Lại nhìn Henry đang hấp hối. Tinh thần bị tra tấn ba ngày, thể xác bị giày vò trong hố đen với thời gian dài mà vẫn cầm cự cho đến bây giờ. E rằng không ai có thể làm được. Nếu đã đến một thế giới mới theo như mong ước của mình, cô không định quậy tung chỗ này để hả giận mà lại ngậm ngùi chết vô ích sao Henry?
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Vincent, Henry cố hết sức mấp máy môi. Nói xong lại hôn mê. Vincent giật mình trừng mắt. Tuy cô ta nói không thành tiếng nhưng hắn có thể đọc khẩu hình để đoán a. Trong hồ! Cô ta nói như vậy là ý gì? Trong hồ có cái gì? Giờ phút này là cần tìm hàn thủy nguyên chất. Chẳng lẽ... Theo như hắn quan sát thì nơi này hẳn rất nghèo nàn, không thể có bảo bối hay nhờ người giúp đỡ được. Vội nhìn kĩ các thông số trên chiếc đồng hồ. Qủa thật có hàn thủy trong hồ nước nóng! Hắn mắng to trong lòng. Nếu để người khác biết được chắc chắn sẽ mắng hắn là ngốc tử mất. Làm gì có chuyện vô lí đến chẳng thể vô lí hơn ở cái thế giới cổ lỗ sỉ này? Nhưng hắn tin vào đồ vật mình chế tạo và cảm giác của Henry, tuyệt đối không sai.
Một vấn đề lớn cần được giải quyết là làm sao xuống hồ khi không đủ dưỡng khí đây. Lướt mắt xuống hồ, một con sâu cố bám víu vào chiếc lá cây to màu xanh chói mắt, ra sức ngấu nghiến trước ki bị rơi xuống hồ. Những tưởng nó sẽ chết nhưng không ngờ lát sau nó đã an toàn vào bờ. Hửm, chuyện kì lạ!
Bước chân chậm chạp đến khóm lá quái dị đó. Màu sắc quá sặc sỡ làm người ta ngại chạm vào. Nếu hắn đoán không lầm, lúc trước trong khi bí mật quan sát Henry, hắn vô tình thấy qua loại cây giống như vậy. Nó sinh trưởng ở hành tinh AXX120 xa xôi và đã tuyệt chủng. Nó có thể cung cấp dưỡng khí và bảo vệ toàn diện sinh vật trong chất lỏng. Di, may mắn như vậy sao?
Đưa tay ngắt một ít ăn vào. Nếu có độc thì cùng lắm là chết thôi. Được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm với người đằng kia cũng là một loại vinh dự. Hắn muốn có một cuộc sống mới, có người thật tâm chăm sóc yêu thương.
"Ùm" một bóng người nhảy nước, ba phút sau lại nổi lên. Một miếng bé tẹo cũng duy trì được ba phút. Công dụng rất khá. Hắn leo lên bờ rồi nhổ cả bụi cây không thiên tiếc.
Chà xát vắt nước tưới đều khắp người Henry. Bản thân hắn cũng tranh thủ làm. Buộc khóm cây bên hông, cố định Henry ở sau lưng bằng đai lưng đa năng - bảo bối duy nhất còn có thể sử dụng. Cả người mấy chốc chìm xuống đáy hồ. Tốt, vẫn ổn!
"5'46" Âm thanh của nữ tử lại yếu ớt thì thào bên tai. Bảo hắn tìm kiếm hàn thủy ấy ở nơi rộng lớn mà không có một thiết bị trợ giúp. Qúa đáng! Dưới đáy hồ rất tối, nhờ ánh sáng phát ra từ mặt đai lưng mà Vincent mơ hồ nhìn rõ được.
Thời gian mỗi lúc một trôi qua, vẫn còn chưa tìm thấy. Bỏ cuộc sao? Một dòng nước lạnh chảy lướt qua chân hắn. Ở bên kia! Bơi nhanh đến chỗ rò rỉ ra dòng nước lạnh đó. Đám thủy mộc trơn dài bịt kín dòng chảy làm hắn không tiến vào được. Chúng bện chặt với nhau bền bỉ vô cùng.
Hừ, bổn đại gia mà cũng không trị được các ngươi? Xoay xoay mặt đai lưng, một luồng sáng màu đỏ quỷ dị truyền ra. Bọn thủy mộc như có linh tính lập tức rút trở về tạo thành một lối dẫn hẹp. Cố gắng chen qua lối vào. Cảm giác lạnh lẽo làm hắn ớn lạnh. Cơ thể dần nhũn ra vô lực, mí mắt nặng trĩu. Hắn nên chợp mắt một chút. Dù gì cũng không sợ bị ngạt chết hay lạnh chết a. Nặng nề chìm vào giấc ngủ...Cô gái trên lưng chẳng biết từ khi nào đã trôi ra xa. Đôi tử mâu vẫn đóng kín. Có phải hay không là một giấc ngủ ngàn thu?
Khởi đầu mới của bọn họ cũng thật quá ấn tượng đi!