Triệu Cẩn Vân một mình ở hoa viên luyện kiếm, bộ kiếm pháp này đã được nàng luyện đến độ thuần thục. Các chiêu pháp trông vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng nhưng từng chiêu xuất ra đều là chí mạng, cảnh giới đã đạt đến độ thâm sâu khó lường.
Mấy ngày hôm nay bận rộn công vụ Triệu Cẩn Vân đã bỏ bê việc luyện kiếm khiến nàng cảm thấy có chút khó chịu trong người. Kể từ khi lên tám, dưới sự ân điển của Tiên hoàng Triệu Cẩn Vân đã cùng mẫu thân ra bên ngoài lập phủ riêng, mọi việc hành sự vô cùng cẩn thận tránh việc thân phận của nàng bị bại lộ. Cả tuổi thơ của nàng gần như gắn liền với võ học, nếu thời gian nào không ở thư phòng luyện chữ nàng liền đến doanh trại của Tề tướng quân theo Diệp sư phụ chăm chỉ học tập võ công và binh pháp, cũng chính vì thế mà nàng thường xuyên gặp được Tề Minh Nguyệt.
Tề Minh Nguyệt tuy rằng không biết võ công nhưng lại rất có thiên phú bắn cung, cung thủ giỏi nhất trong doanh trại cũng không phải là đối thủ của nàng ta. Ngoài cung tên, Tề Minh Nguyệt còn thông thạo y thuật, tất cả y thuật mà nàng học được cũng đều do Diệp sư phụ chỉ dạy. Diệp sư phụ là người trong giang hồ, tuy rằng bà không can dự chuyện triều đình nhưng vì có quan hệ thâm giao nhiều năm cùng hai nhà Tề tướng quân và Trình tướng quân là ngoại công của Triệu Cẩn Vân, cũng vì lẽ đó mà bà đồng ý nhận mấy đứa trẻ của hai nhà Tề Trình làm đệ tử dạy dỗ. Truyện Teen Hay
Cũng chính nhờ thời gian theo Diệp sư phụ học đạo mà Triệu Cẩn Vân và Tề Minh Nguyệt mới có nhiều cơ hội tiếp xúc cùng nhau hơn nữa. Tề Minh Nguyệt thích ở sau lưng Diệp sư phụ bắt nạt Triệu Cẩn Vân, hai ca ca của nàng cưng chiều muội muội dĩ nhiên là cứ nhắm mắt làm ngơ dung túng cho Tề Minh Nguyệt thích làm gì thì làm.
Tề Minh Nguyệt ngang ngược bao nhiêu Triệu Cẩn Vân cam chịu bấy nhiêu, tất cả sự dung túng Triệu Cẩn Vân đều dành hết cho Tề Minh Nguyệt. Nhưng đôi khi tính khí của nữ nhân kia cũng thật là cổ quái, không phải ai cũng được nàng đặt vào trong mắt, điển hình nhất là biểu ca của nàng Tô Văn Hành, hắn ta suốt ngày lẽo đẽo theo sau lưng nàng nhưng luôn bị nàng một mực ghét bỏ. Nhiều lúc tự ngẫm lại Triệu Cẩn Vân không biết có nên vui vẻ vì sự “sủng ái” mà Tề Minh Nguyệt dành cho mình hay không.
Đợi đến khi Triệu Cẩn Vân luyện kiếm xong thì trời cũng tờ mờ sáng, nàng cũng chưa vội quay về phòng ngủ tìm Tề Minh Nguyệt mà bảo nô tài mang nước đến thư phòng tự mình rửa mặt, cũng tự mày mò chải tóc mặc y phục. Tề Minh Nguyệt không thích hạ nhân làm những việc này nên Biện vương nàng phải tự thân vận động. Đến khi hết thảy xong xuôi, Triệu Cẩn Vân quay về phòng ngủ vừa đẩy cửa đi vào thì bắt gặp Tề Minh Nguyệt đang ngồi trước gương, xiêm y đã chỉnh tề.
- “Vương phi muốn ra ngoài sao?” Triệu Cẩn Vân có chút tò mò không biết Tề Minh Nguyệt đi đâu mà chuẩn bị chỉnh chu như thế.
- “Ta về Tề phủ”. Tề Minh Nguyệt nhìn thân ảnh Triệu Cẩn Vân phản chiếu trong gương đồng trả lời.
Nghe Tề Minh Nguyệt trả lời Triệu Cẩn Vân có chút ngớ người: “Tại sao lại về Tề phủ? Có phải ta làm sai chuyện gì khiến vương phi sinh khí?”
Vừa mới thành thân mà Tề Minh Nguyệt đã về Tề phủ, việc này nếu đồn ra ngoài Biện vương nàng biết phải giải thích thế nào đây?
Tề Minh Nguyệt cũng không có liền đáp lời, nàng đặt lược gỗ lên bàn sau đó đứng lên khỏi ghế bước đến trước mặt Triệu Cẩn Vân, tay giúp Triệu Cẩn Vân chỉnh lại y phục trước ngực cho phẳng.
- “Phu quân cảm thấy bản thân tự làm sai chuyện gì?”
- “Ta không có”. Triệu Cẩn Vân mặt đối mặt với Tề Minh Nguyệt phủ nhận lời Tề Minh Nguyệt vừa nói.
Nhìn Triệu Cẩn Vân gấp gáp thanh minh như thế khiến Tề Minh Nguyệt thực hài lòng, người đang đứng trước mặt nàng làm sao giống với Biện vương lạnh lùng như lời đồn chứ. Tề Minh Nguyệt thật hoài nghi có phải có đến hai Biện vương hay không?
- "Có phải vương phi lại trêu ta?” Triệu Cẩn Vân nhìn Tề Minh Nguyệt mà có chút ủy khuất trong lòng.
Sao nữ nhân này cứ thích đùa giỡn tâm cơ với bản vương như thế chứ, trái tim của ta một ngày nào đó sẽ chịu không nổi áp lực này a.
- “Vương gia không biết chuyện nữ nhi sau khi gả đi đến ngày thứ ba phải quay về nhà mẹ đẻ hay sao?” Tề Minh Nguyệt ôn tồn giải thích cho Triệu Cẩn Vân biết.
Triệu Cẩn Vân như đứa trẻ vừa phát hiện ra điều mới lạ, gương mặt thoáng ửng đỏ có chút ngại ngùng. Còn có tục lệ này nữa sao? Sao không có ai nói cho bản vương biết những chuyện này a, hại bản vương ở trước mặt vương phi của mình một chút mặt mũi cũng không còn.
- “Vậy vương phi đợi ta, ta đi chuẩn bị một chút”.
Triệu Cẩn Vân biết mọi sự đã lỡ, đây là lỗi của nàng khi không tìm hiểu rõ nên chỉ có thể mỉm cười lấy lòng với Tề Minh Nguyệt, nữ nhân kia tâm tình lúc nóng lúc lạnh chỉ trách bản thân nàng tắc trách như vậy không biết có làm phật ý nữ nhân kia hay không nữa.
- "Vương gia cũng cùng đi sao?” Tề Minh Nguyệt nghi vấn hỏi lại.
Mối hôn sự này sau cùng cũng là do Tề Minh Nguyệt nàng đơn phương ép buộc Triệu Cẩn Vân, nàng chỉ luôn tâm niệm trong lòng hi vọng có thể dùng tấm chân tình của bản thân từng ngày cùng người kia bồi đắp tình cảm. Tề Minh Nguyệt nàng tuy rằng là con nhà võ những cũng là một người am hiểu lễ nghĩa, những việc quá phận nàng dĩ nhiên sẽ không ép buộc Triệu Cẩn Vân huống chi là việc yêu cầu nàng ấy theo nàng về Tề phủ. Thế nhưng giờ phút này lại nghe được Triệu Cẩn Vân muốn cùng nàng về Tề phủ thật làm cho nàng cao hứng, ý cười cũng đã không thể nào che dấu được trên trên gương mặt xinh đẹp của nàng.
- "Dĩ nhiên ta phải đi rồi, ta bảo Trầm Sơ chuẩn bị một chút rồi chúng ta lên đường”.
Triệu Cẩn Vân có chút nóng vội, thời gian cũng không còn sớm, Tề phủ tuy cách Biện vương phủ không xa nhưng đây là lần đầu quay về nhà nhạc phụ cũng không thể quá trễ nãi như vậy được. Triệu Cẩn Vân nói xong cũng không đợi Tề Minh Nguyệt trả lời, liền rời khỏi phòng tìm Trầm Sơ phân phó xe ngựa, sau đó lại tìm Lý thúc chuẩn bị lễ vật.
Đợi đến khi Mục Đình dìu Tề Minh Nguyệt ra đến cửa vương phủ liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho hốt hoảng. Một đoàn người hầu đã xếp hàng ngay ngắn cùng với xe ngựa chất đầy lễ vật, Triệu Cẩn Vân đang đứng cạnh Trầm Sơ hai người dường như đang bàn bạc việc gì thấy Tề Minh Nguyệt đi đến liền thôi không nói nữa.
- “Vương gia chuẩn bị nhiều đồ như vậy sao?” Tề Minh Nguyệt thoáng nhìn thấy có chút đau đầu, chỗ lễ vật này có thể so với gia tài của một quan văn ngũ phẩm a.
- "Thời gian gấp gáp, vương phi xem bấy nhiêu lễ vật đây đã được chưa?” Triệu Cẩn Vân bước đến cạnh Tề Minh Nguyệt cười cười hỏi ý người kia.
Tề Minh Nguyệt bước xuống bậc thềm, mắt nhìn xe ngựa lễ vật phía sau đánh giá. Vương gia đây là chuẩn bị lễ vật lại mặt hay sao? Người ngoài không biết còn tưởng là Biện vương phi ta đích thân đi hỏi tiểu thiếp cho vương gia ngài.
- "Người ngoài không biết còn tưởng Vương gia ngài dọn nhà”.
- “Có phô trương như vậy sao?” Triệu Cẩn Vân vừa dắt tay Tề Minh Nguyệt đi về hướng xe ngựa vừa mỉm cười hỏi lại nàng.
- “Đúng vậy, chỉ thiếu mỗi việc khua chiêng gõ trống nữa thôi.”
Triệu Cẩn Vân không tiếp lời mà trực tiếp đỡ Tề Minh Nguyệt lên xe ngựa, rồi nàng cũng lên xe ngựa cùng. Sau đó ra hiệu cho Trầm Sơ xuất phát, đoàn người lần lượt đi về hướng Tề phủ.
Biện vương phủ ở hướng đông của Nam thành, còn Tề phủ thì ở phía tây của Nam thành. Trong thành còn có rất nhiều phủ đệ của vương tử và quan lại khác, hầu như tất cả các vị trí quan trọng trong triều đều tập trung trong Nam thành. Đoàn người của Biện vương đi trên đường lớn rất nhanh đã thu hút sự chú ý của các tiểu thương buôn bán ngoài chợ làm mọi người được một phen thảo luận sôi nổi. Bỏ qua đám đông rất nhanh đoàn người của Biện vương đã đến trước cửa Tề phủ, Tề tướng quân cùng Tề phu nhân nhận được tin quay về không chỉ có Tề Minh Nguyệt mà còn có cả Biện vương thì cũng đích thân ra cửa đón tiếp, phía sau là hai huynh đệ Tề Minh Hạo Tề Minh Tống cùng phu nhân của mình.
Trầm Sơ cho xe ngựa dừng lại trước cửa lớn Tề phủ rất nhanh liền xuống xe, còn dìu Mục Đình xuống cùng. Sau khi cả hai tiếp đất an toàn Trầm Sơ lấy một cái ghế nhỏ trên xe đặt phía dưới xe ngựa để vương gia vương phi bước xuống. Triệu Cẩn Vân xuống trước sau đó liền đỡ Tề Minh Nguyệt xuống, sau khi đứng vững cũng không có ý định buông tay Tề Minh Nguyệt ra. Hai người nắm tay cùng đi về cửa lớn nơi người của Tề phủ đang đợi, hai người Trầm Sơ Mục Đình theo sát phía sau.
- "Nhạc phụ nhạc mẫu”. Còn chưa đợi người Tề phủ lên tiếng, Triệu Cẩn Vân đã cung kính gọi một tiếng nhạc phụ nhạc mẫu khiến mọi người ngỡ ngàng.
Tuy rằng bây giờ Biện vương đã là hiền tế của Tề phủ nhưng thân phận vẫn là một Biện vương cao quý, để ngài ấy hạ mình gọi một tiếng như thế quả là chuyện đáng kinh ngạc.
- "Vương gia, lão thần không dám”. Tề tướng quân Tề Minh Cảnh hành lễ với Triệu Cẩn Vân, tuy rằng ông nhìn Triệu Cẩn Vân lớn lên từ bé, Triệu Cẩn Vân cũng như nhi tử của ông nhưng thân phận khác biệt rốt cuộc vẫn phải xưng hô cho thích hợp.
- “Đều đã là người một nhà phụ thân mẫu thân không cần quá để ý”. Thấy tình huống lúng túng trước mắt Tề Minh Nguyệt liền lên tiếng giải vây.
- “Vương phi nói rất đúng, nhạc phụ nhạc mẫu cứ xem ta như một hiền tế bình thường là được rồi”. Để mọi người không tiếp tục khó xử, Triệu Cẩn Vân liền tiếp lời phụ họa cho Tề Minh Nguyệt.
- “Được được, mau vào trong rồi nói”.
Phu phụ Tề gia nhìn nhau mỉm cười, Biện vương đã nói vậy, họ cũng không tiếp tục làm tình huống thêm ngượng ngùng nữa, liền dẫn đầu đoàn người đi vào sảnh lớn Tề phủ, mọi người liền nối bước phía sau đi theo vào trong phủ.
Khi mọi người vừa an tọa trên ghế, gia nhân liền dâng trà lên sau đó đều lui xuống hết. Trong đại sảnh chỉ còn lại người của Tề gia cùng chủ tử Triệu Cẩn Vân. Thấy Tề tướng quân tay nâng chung trà, mọi người cũng bắt đầu uống trà, trong đại sảnh rộng lớn nhưng không phát ra một tiếng động, không khí có chút kì quái.
- “Quay về là tốt rồi, sao lại mang nhiều lễ vật như thế?” Tề phu nhân nhìn gia nhân đang khiên mấy cái gương lễ vật đi vào lại nhìn đôi phu thê trẻ nhẹ nhàng bảo.
Cứ tưởng Tề Minh Nguyệt sẽ quay về một mình nhưng vạn lần Tề phu nhân bà cũng không thể ngờ đi cùng còn có Triệu Cẩn Vân, thấy Triệu Cẩn Vân vừa quan tâm nhi nữ của mình vừa chu đáo chuẩn bị lễ vật như vậy bà cũng biết con gái không bị lạnh nhạt khi xuất giá, chuyện này làm bà rất vui mừng. Bà chỉ có một nhi nữ là nàng, bà luôn hi vọng nàng sẽ gặp được một lang quân như ý hết mực yêu thương nàng, bây giờ xem ra đã không nhọc công lo lắng của bà.
- “Đây chỉ là chút tấm lòng của ta, nhạc mẫu đừng từ chối.” Triệu Cẩn Vân hóp một ngụm trà nhẹ nhàng đáp lời.
- “Vương gia nói phải, mẫu thân không cần quá bận tâm”. Tề Minh Nguyệt tiếp lời, có nàng trấn an cũng khiến Tề phu nhân cũng không còn quá lo lắng về chuyện lễ vật nữa.
- “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Hai con quay về sớm chắc là chưa ăn sáng, để ta kêu gia nhân dọn thức ăn”. Tề tướng quân nhìn phu nhân của mình vẫn còn lo lắng chuyện lễ vật như vậy liền nói sang chuyện khác.
- “Đúng vậy chắc là đói bụng rồi, để ta kêu người dọn thức ăn”. Nghe Tề tướng quân nhắc đến chuyện ăn uống bà mới chợt nhớ ra, cũng không có hạ lệnh cho gia nhân làm mà đích thân đi nhà bếp chỉ bảo.
Hai vị thiếu phu nhân của Tề Minh Hạo và Tề Minh Tống là Tống Diệp và Mặc Thanh thấy Tề phu nhân đi về hướng nhà bếp liền xin phép Tề tướng quân sau đó nối gót theo bà đi vào nhà bếp. Hai người là thiếu phu nhân của Tề phủ, thời gian ở Tề phủ cũng gần một năm, đại ca Minh Hạo thành thân trước, không bao lâu sau nhị ca Minh Tống cũng thành thân. Từ khi về Tề phủ, quan hệ của hai vị thiếu phu nhân rất hòa thuận, công việc trên dưới Tề phủ đều xử lý rất chu đáo, chưa bao giờ để Tề phu nhân phải nhọc lòng.
Đại sảnh rộng lớn mấy chốc chỉ còn lại vài người, Tề Minh Nguyệt hỏi thăm phụ thân vài câu về tình hình trong nhà, nàng bây giờ rất điềm đạm cũng không còn hướng phụ thân làm nũng như xưa. Tuy rằng Tề tướng quân một mực cưng chiều nữ nhi nhưng nàng cũng đã qua cái tuổi làm nũng với phụ thân, huống chi bây giờ còn có Triệu Cẩn Vân ở đây, nàng vẫn nên cư xử sao cho thích hợp.
Hai ca ca Minh Hạo Minh Tống cũng không có quan tâm tới vị muội muội của mình mà cùng Triệu Cẩn Vân bàn chuyện binh pháp, ba người bọn họ từ nhỏ đã như huynh đệ thân thiết bây giờ lại trở thành người một nhà lại càng khiến cho tình cảm thêm khắng khít, họ cũng không như phụ thân kiên kị ngôi vị Biện vương của Triệu Cẩn Vân, ngược lại nói chuyện còn thoải mái hơn khi xưa.
- "Bẩm tướng quân, có Tô phu nhân và Tô công tử đang đợi bên ngoài phủ”. Một hạ nhân bên ngoài chạy vào bẩm báo với Tề tướng quân.
Tề tướng quân nhìn nữ nhi của mình rồi lại nhìn Triệu Cẩn Vân, mẹ con Tô gia sao lại đến đây lúc này? Nếu để mấy người bọn họ gặp nhau tại đây quả thực có chút kì hoặc, nhưng khách đã đến cửa cũng không thể đuổi về, quả là khó xử mà.
- “Ngươi ra ngoài mời Tô phu nhân cùng Tô công tử vào đây”. Tề tướng quân nhận được cái gật đầu của nữ nhi mình mới hạ lệnh cho hạ nhân ra ngoài mời khách vào phủ.
Hạ nhân nhận lệnh lập tức lui ra ngoài, chỉ lát sau Tô phu nhân cùng Tô Văn Hành đã tiến vào đại sãnh, tất cả người trong đại sãnh không hẹn mà cùng nhìn về phía mẹ con Tô thị hai người.