Sau khi Lâm Việt Nhiên tắm rửa xong đi ra, Kiều Thanh Viễn quả nhiên cầm máy sấy tóc chuẩn bị sẵn sàng chờ ở một bên.
"Lần đầu tiên em sấy tóc cho người khác, kỹ thuật không tốt lắm, nhưng mà anh yên tâm, em sẽ cố gắng không làm anh bị thương." Kiều Thanh Viễn nhìn bên giường, hỏi: "Ngồi đây nhé?"
Lâm Việt Nhiên cười hắn làm lớn chuyện, "Sấy tóc thôi mà, không cần phải khẩn trương như vậy."
Anh khống chế biên độ nhếch lên của khóe miệng, trên mặt không gợn sóng ngồi xuống, sợ Kiều Thanh Viễn nghe thấy nhịp tim đập thình thịch của mình.
Kiều Thanh Viễn vòng qua phía sau Lâm Việt Nhiên, ngón tay lướt qua mái tóc của anh, hơi ấm từ máy sấy tóc phả ra, từng sợi tóc mềm mại lướt qua kẽ ngón tay Kiều Thanh Viễn, hắn cúi đầu cười một tiếng, "Tóc anh thật mềm mại."
Thanh âm của Kiều Thanh Viễn từ phía sau truyền đến, Lâm Việt Nhiên không nhìn thấy biểu tình của hắn, ngược lại càng phóng đại cảm quan thính giác. Ngón tay Lâm Việt Nhiên vuốt ve vạt áo ngủ, giống như được bao bọc bởi một đám mây mềm mại, lại giống như cắn một ngụm kẹo dẻo ngọt ngào, càng giống như dòng nước suối trong vắt chảy qua trái tim anh.
Kiều Thanh Viễn lấy tay thử nhiệt độ của máy sấy tóc, cẩn thận điều chỉnh góc độ, "Anh ơi, nếu thấy nóng thì nói em biết."
Lâm Việt Nhiên đưa lưng về phía Kiều Thanh Viễn, anh cố gắng khắc chế biểu tình cùng thanh âm của mình, nhẹ giọng nói: "Được."
Khóe miệng anh theo bản năng nhếch lên, ánh mắt đều nheo lại, lười biếng giống như một con mèo.
Kiều Thanh Viễn đã qua giai đoạn khẩn trương ban đầu, ngón tay xuyên qua mái tóc mềm mại của Lâm Việt Nhiên, ở nơi anh không nhìn thấy, còn có thể nhân cơ hội lướt qua bên cổ Lâm Việt Nhiên, vụng trộm cảm nhận da thịt mềm mại trơn nhẵn kia.
Khóe miệng Kiều Thanh Viễn nhếch lên, rốt cục lộ ra vài phần vui vẻ đã lâu không gặp.
Hai người đều ăn ý không nói nữa, giữa đất trời nhỏ bé này chỉ còn lại âm thanh của máy sấy tóc.
Lâm Việt Nhiên khắc chế bản thân không dựa vào phía sau, lưng anh thẳng tắp, nắm chắc khoảng cách và chừng mực thích hợp.
Kiều Thanh Viễn từ bên cạnh quan sát biểu tình của Lâm Việt Nhiên, vừa mới nếm được một chút ngọt ngào cũng mang theo chua xót. Hắn cho rằng Lâm Việt Nhiên rốt cục không xa lánh mình nữa, nhưng Kiều Thanh Viễn từ nhỏ cùng Lâm Việt Nhiên lớn lên, làm sao có thể nhìn không ra giờ phút này Lâm Việt Nhiên đang khẩn trương ẩn giấu dưới bề ngoài bình tĩnh đây?
Hắn tự động quy kết sự căng thẳng này là không muốn mình đụng chạm, vẻ mặt Kiều Thanh Viễn ảm đạm, trong lòng tự nhủ may mắn hôm nay mình đã trói Lâm Việt Nhiên ở bên cạnh mình, bằng không đêm nay nói không chừng còn có bao nhiêu biến hóa. Vạn nhất Lâm Việt Nhiên thay đổi chủ ý không muốn kết hôn với mình thì làm sao bây giờ?
Kiều Thanh Viễn càng nghĩ càng sợ, hắn tắt máy sấy tóc đặt sang một bên, vòng qua trước người Lâm Việt Nhiên, cúi người hỏi: "Anh, em tới gần khiến anh không thấy thoải mái sao?"
Lâm Việt Nhiên theo bản năng ngửa người ra sau, khuôn mặt phóng đại của Kiều Thanh Viễn khiến anh không thể khống chế bắt đầu đỏ mặt. Lâm Việt Nhiên sợ bị phát hiện khác thường, vội vàng đứng dậy, "Không có."
Nhưng bởi vì anh đứng dậy quá vội, mắt cá chân đập vào ghế, ánh mắt Lâm Việt Nhiên trong nháy mắt liền đỏ lên.
Kiều Thanh Viễn không hề cố kỵ nữa, trực tiếp ôm Lâm Việt Nhiên lên sofa, hắn cẩn thận vén ống quần Lâm Việt Nhiên lên, thử thăm dò thổi một hơi: "Anh, thực xin lỗi."
Lâm Việt Nhiên bất đắc dĩ cười nói: "Em xin lỗi cái gì vậy? Cũng đâu có liên quan đến em.".
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Kiều Thanh Viễn không muốn nghe nhất chính là những lời này, hắn còn ước gì tất cả mọi thứ của Lâm Việt Nhiên, mặc kệ tốt hay xấu, đều có quan hệ với mình.
Nhưng hắn không muốn cãi nhau với Lâm Việt Nhiên, lại nhớ rõ phải giữ hình tượng trước mặt Lâm Việt Nhiên, còn muốn nói đùa mình không tìm người kết hôn giả. Giờ phút này Kiều Thanh Viễn chỉ có thể rầu rĩ xoa thuốc cho Lâm Việt Nhiên, cái gì cũng không dám nói, chỉ sợ nói nhiều sai nhiều sai nhiều.
Lâm Việt Nhiên cũng không nói gì nữa, anh cho rằng câu nói vừa rồi của khiến trái tim đứa nhỏ bị tổn thương quá nhiều, lại liên hệ với việc mình mấy tháng nay xa lánh người ta, trong lòng đau đớn.
Hai người nhất thời không nói gì, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Lâm Việt Nhiên đắm chìm trong sự hối hận của mình, vừa rồi mình phản ứng quá lớn, khẳng định dọa Kiều Thanh Viễn, mặc kệ đổi lại là ai, bị đồng bạn từ nhỏ xa lánh, lại liên tiếp gặp phải mặt lạnh, cho dù là hành động vô tâm, khẳng định cũng sẽ thương tâm.
Lâm Việt Nhiên muốn mở miệng giải thích, lại sợ mình nói nhiều ngữ khí không tốt, ngược lại càng nói càng sai.
Kiều Thanh Viễn buông ống quần Lâm Việt Nhiên xuống, kiềm chế hai tay mình không ôm Lâm Việt Nhiên, nhẹ giọng nói: "Anh ơi, chúc ngủ ngon."
Lâm Việt Nhiên nhìn bóng lưng Kiều Thanh Viễn, mím chặt môi, sau đó khi bóng dáng Kiều Thanh Viễn sắp biến mất trong phòng ngủ, mở miệng gọi một tiếng: "Tiểu Viễn."
Kiều Thanh Viễn lập tức dừng lại, hắn chậm rãi xoay người, trong nháy mắt sửa sang lại biểu tình, không lên tiếng, lại dùng ánh mắt hỏi anh có chuyện gì.
Lâm Việt Nhiên nhìn dáng vẻ rụt rè của Kiều Thanh Viễn, trong lòng ấm áp, anh chịu không nổi nhất chính là đôi mắt cún con của Kiều Thanh Viễn, anh cong khóe miệng, vươn cánh tay về phía Kiều Thanh Viễn, "Mắt cá chân hơi đau, em có thể đỡ anh vào phòng ngủ không?"
Nhìn thấy bóng dáng Kiều Thanh Viễn không chút do dự đi tới, Lâm Việt Nhiên cười càng lúc càng tươi, anh hạ quyết tâm, phải lợi dụng thời gian kết hôn giả này, để cho đôi mắt cún con này trở thành độc quyền của mình.
-
Hai người dưới cùng một mái nhà, đêm nay không hẹn mà cùng mất ngủ.
Mở to hai mắt đến hừng đông, đại khái là người gặp chuyện vui, hai người thế nhưng cũng không bị quầng thâm.
"Anh ơi, em làm mì trứng cà chua, anh qua nếm thử xem."
Trên người Kiều Thanh Viễn còn đeo tạp dề, lúc hắn bưng khay đi ra, Lâm Việt Nhiên đang dụi mắt ra ngoài.
"...... Chào buổi sáng. " Lâm Việt Nhiên vội vàng buông cánh tay xuống, lại khôi phục lại bộ dáng anh trai trong trẻo lạnh lùng tự kiềm chế trước mặt Kiều Thanh Viễn.
Kiều Thanh Viễn ở một bên quan sát biểu tình của Lâm Việt Nhiên, thử hỏi: "Anh ơi, hôm qua ngủ được không?"
Lâm Việt Nhiên trong lòng khẽ động, vừa khuấy mì vừa thu liễm ánh mắt, "Cũng ổn."
Nói xong anh lại muốn thêm một câu, "Giống như bình thường."
Cuối cùng không cho Kiều Thanh Viễn thời gian phản ứng, Lâm Việt Nhiên lại hỏi: "Còn em thì sao?"
Kiều Thanh Viễn từ lúc nghe Lâm Việt Nhiên trả lời câu đầu tiên đã bắt đầu cảm thấy chua xót trong lòng. Hắn cho rằng đêm trước khi lĩnh chứng, Lâm Việt Nhiên cũng sẽ kích động và khẩn trương như mình, nhưng câu nói kia của Lâm Việt Nhiên 'Cũng ổn', trong nháy mắt đã khiến đôi mắt cún của Kiều Thanh Viễn hiện rõ nỗi mất mát.
Đương nhiên, Kiều Thanh Viễn đang bị mây đen bao phủ vẫn chưa để ý đến câu nói bổ sung của Lâm Việt Nhiên, không hề sinh ra chút hoài nghi nào.
Lâm Việt Nhiên nhìn Kiều Thanh Viễn vẫn im lặng không lên tiếng, suy nghĩ lại xem có phải mình nói quá rồi không, anh nhìn bộ dạng ỉu xìu của Kiều Thanh Viễn trong lòng sinh ra không đành lòng, Lâm Việt Nhiên mím môi, lại gọi một tiếng, "Tiểu Viễn."
Kiều Thanh Viễn trong nháy mắt ngẩng đầu, tuy rằng không nói gì, nhưng trong mắt tràn ngập chờ mong.
Lâm Việt Nhiên nói: "Thật ra anh không ngủ ngon lắm."
Anh nhạy bén chú ý tới vẻ mặt thay đổi của Kiều Thanh Viễn, nghĩ thầm Kiều Thanh Viễn dù thành thục ít nói, cũng vẫn có bóng dáng dính người trước kia.
Lâm Việt Nhiên cảm thấy thỏa mãn một cách lạ lùng, anh kiềm chế độ cong khóe miệng, tiếp tục nói: "Lần đầu tiên kết hôn, có chút khẩn trương."
Kiều Thanh Viễn trong mắt cún lóe một chút ánh sáng.
"Bất quá" Lâm Việt Nhiên cười "Nếu đổi lại là người khác, anh sẽ không qua loa đáp ứng kết hôn như vậy."
Lần này, không chỉ có mắt cún lại sáng lên, ngay cả nụ cười cũng trở nên lớn hơn.
Lâm Việt Nhiên ôn nhu nói: "Muốn cười thì cười nha, một năm này em cũng không thích cười."
Kiều Thanh Viễn không dám nói mình sợ sai, chỉ gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Em sẽ sửa."
Lâm Việt Nhiên hơi nhíu mày, lại nói: "Kết hôn giả mà thôi, em cảm thấy thoải mái là tốt rồi, không cần phải hùa theo anh."
Kiều Thanh Viễn lắc đầu, "Không phải hùa theo, em thực sự rất vui."
Lâm Việt Nhiên trong lòng cảm khái Kiều Thanh Viễn vẫn ngoan ngoãn như vậy, khóe miệng anh nhếch lên ý cười, "Mau ăn đi."
Kiều Thanh Viễn có chuẩn bị mà đến, mang theo áo sơ mi trắng cùng sổ hộ khẩu, Lâm Việt Nhiên cũng thay một thân áo sơ mi trắng giản dị, cổ áo thêu thùa, quan sát kĩ một chút, hình thêu phía trên là lá vụn.
Kiều Thanh Viễn biến tấu lấy ra một cái khuyên tai màu mực đeo lên, Lâm Việt Nhiên khen ngợi: "Đẹp quá."
Kiều Thanh Viễn nói: "Cái tên dễ nghe hơn."
Lâm Việt Nhiên hỏi hắn, "Là gì?"
Kiều Thanh Viễn nói: "Thượng Huyền Nguyệt."
Lâm Việt Nhiên gật gật đầu, "Nghe hay đấy."
Kiều Thanh Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, Lâm Việt Nhiên nghe không hiểu thì không hiểu, sau này để cho anh cảm nhận là được rồi.
-
Xe dừng ở quảng trường trước cửa Cục Dân Chính, Lâm Việt Nhiên không vội vàng xuống xe, mà gọi một tiếng, "Kiều Thanh Viễn."
Lâm Việt Nhiên rất ít khi gọi tên đầy đủ của Kiều Thanh Viễn như vậy, anh vừa lên tiếng, Kiều Thanh Viễn liền dừng tay tháo dây an toàn, "Anh."
"Em lo lắng không?" - Lâm Việt Nhiên hỏi.
Kiều Thanh Viễn gật gật đầu, lúc này hắn không muốn nói dối.
Lâm Việt Nhiên cười, "Tay anh đều lạnh, vẫn cảm thấy thật không chân thật."
Kiều Thanh Viễn nhìn hai tay trắng nõn vươn tới trước mắt mình, động tác như không kịp suy nghĩ, trực tiếp nắm lấy cổ tay Lâm Việt Nhiên, thuận thế nắm gọn trong lòng bàn tay.
Lâm Việt Nhiên nhìn hắn cười, "Được rồi, chúng ta đi vào đi."
Trước khi vào cửa, Kiều Thanh Viễn kéo cánh tay Lâm Việt Nhiên, trầm giọng nói: "Lâm Việt Nhiên, em sẽ không để anh phải hối hận, em sẽ đối xử tốt với anh."
"Anh tin em.", Lâm Việt Nhiên mỉm cười, nói: "Anh cũng vậy."
Bọn họ đều cho rằng đối phương nói là sau khi kết hôn giả, cử án tề mi* tôn trọng lẫn nhau từ thể diện đến lời nói, nhưng kỳ thật, đây là thứ tình yêu mãnh liệt nhất được ngụy trang dưới lớp giấy kẹo thủy tinh màu trắng*.
*Cử án tề mi (nâng khay ngang mày): vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)
*Theo như tui sau khi search Baidu thì có thể hiểu là: Bởi hai bạn trẻ đều che giấu tình cảm của mình nên tác giả đang ví tình yêu đôi bạn trẻ là viên kẹo, viên kẹo này được che giấu dưới lớp vỏ kẹo í.
- ----------
Tui bất lực quá, chắc mặc kệ thuiii, chứ đợi lâu quá tui cũng nản huhu:(((
Nhìn truyện tui edit bị bê đi khắp nơi kiểu bất lực luôn nà không biết làm như nào:<<
Mà kiểu, nếu tui kiểu sửa kiểu này nó có thông báo về máy mng khum z:<<