Cụp mí mắt nặng trĩu, anh khẽ thở dài chán nản, mắt anh đượm vẻ sầu lo không thể thoát khỏi tầm mắt gã. Lâm Đặc Phi chỉ liếc nhìn anh một cái, âm thanh lạnh lẽo nói xong câu liền bỏ đi, để lại anh chết sửng tại chỗ.
- Không cần tìm, hắn trở về chắc chắn trở thành kẻ tội đồ toàn tinh cầu The Promised Land này.
Tuy ngoài mặt bình thản nói câu như vậy, nhưng trong tâm gã đã hầm hực tức đến mức muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Nếu cậu có trước mặt gã, gã sẽ...
- Báo cáo thiếu úy đã tìm ra được vị trí của Thẩm Thanh Kỳ.
Báo cáo viên đứng thẳng lưng, lấy tay chào nghi thức với gã một cái coi như nghi thức cấp dưới chào cấp trên. Lúc này khuôn mặt gã kích động đến độ làm báo cáo viên kia rợn hết da gà, mồ hôi chảy đầm đìa ướt cả sống lưng, Lâm Đặc Phi miệng liên tục lặp lại ba chữ tốt cùng cười lạnh hạ lệnh.
- Tốt, tốt, tốt, lập tức tìm vài người lực thể tốt theo ta bắt hắn.
- Vâng.
Báo cáo viên rối rít chạy đi hành động ngay, quên mất luôn việc báo cáo đã tìm kiếm được Quân Tịnh cùng Hàm Chu Minh đang bất tỉnh nhân sự, bắt gặp ở chỗ trước cửa phi thuyền mẹ. Ai biểu gã giờ phút ấy gương mặt vặn vẹo hung tợn chả khác gì ác ma muốn ăn tươi nuốt sống người chứ. Bởi vậy ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.
Âu Dĩ Thần luôn kế bên gã giờ đã biến đâu mất dạng, chắc chắn không nghe lệnh gã còn tự tung tự tác đi tìm người. Bấy giờ chỉ còn lại gã đứng tại chỗ ánh mắt tối sầm xuống trông rất đáng sợ.
Thật ra hệ thống vô cùng tội nghiệp, nó chỉ vì muốn cậu nhanh hoàn thành nhiệm vụ, lỡ tay thúc đẩy tình tiết sớm hơn dự định. Nhờ vậy, nó đã tiện tay giúp Phương Tuệ Hân nhanh chóng hoàn thành âm mưu của bà ta.
Ban đầu Phương Tuệ Hân còn lo lắng rằng chỉ có đàn Chu Si Huyết chắc chắn tạo cho kẻ khác nghi ngờ ngay. Bởi vì thú triều đúng như dự đoán của Viêm Tử Dạ, nó chỉ xuất hiện đúng sau nửa tháng.
Nhưng đợi đến khi bà gấp đến mức muốn cắn nát bờ môi dưới, ẩn nhẫn chờ đợi sắp không nỗi, thì nghe thuộc hạ báo cáo có đàn Bộc Thử điên cuồng lao với tốc độ ánh sáng về hướng hắn, việc đó làm bà cao hứng vạn phần.
Chẳng chút kiêng kỵ hay chần chừ gì nữa, hạ lệnh thả một đàn gần 5 vạn con ra lao về phía hắn chung với đàn Bộc Thử. Nhằm để đánh lạc hướng tai mắt rằng đó là do thú triều tới sớm, chứ không phải một âm mưu dàn dựng sẳn của kẻ nào đó.
Để hoàn thành kế hoạch vĩ đại, số lượng khổng lồ này là một tay bà dành tiền tích góp mua thịt dị thú đắt tiền nuôi chúng nó. Lần này tất cả chúng nó phải lấy mạng để trả ơn lại sự dưỡng dục cho bà rồi.
Trước đó, bởi vì Phương Tuệ Hân sai thuộc hạ âm thầm gắn các camera kèm theo âm thanh siêu mini tân tiến nhất. Nó có hình dạng tựa vỏ cây gắn vào thân cây nhằm mục đích đánh lừa giác quan những kẻ khác, nên có thể xem tình hình bên hắn mà chẳng sợ kẻ khác phát hiện.
Quan sát mọi hiện tượng qua màn hình, tận mắt thấy từng người bị cắn nuốt chết thảm, cảnh tượng máu me tàn khốc ấy chẳng nỡ nhìn. Bên tai nghe rõ từng tiếng gào thét tê tâm liệt phế, cực hạn đau đớn cùng phẫn nộ ở những kẻ yếu ớt kia. Tất cả cảnh sắc ảm đạm, đầm đìa máu ấy hoàn toàn bị bà xem nhẹ, chẳng mảy may cảm xúc trên gương mặt tinh xảo ấy.
Bà chỉ chăm chú ánh mắt ẩn chứa tia sát khí duy nhất về phía hắn, cơ giáp hạng A của Viêm Tử Dạ đầy hùng vĩ cứng rắn lại tự bạo nổ nhờ bàn tay bà nhúng vào. Tận mắt thấy cơ giáp nổ tan xác, bà kích động thoả mãn cười to đến mức điên dại không còn giữ hình tượng thanh cao, lãnh huyết như thường ngày nữa.
- Ha ha ha, nó bị nổ banh xác rồi đấy, các ngươi thấy rõ rồi chứ? Đến cả thần thánh còn muốn giúp đỡ ta giết chết thứ vướng víu tai mắt, ngáng đường ta đây mà.
- Vâng, xin chúc mừng phu nhân thắng lợi.
Người hầu thân cận cũng vẻ mặt hào hứng dùm chủ nhân mình, tranh thủ nịnh nọt vì tương lai có gia thế hiểm thách ở bà. Đổi lại vẻ mặt căm tức của Phương Tuệ Hân, bà trợn trắng mắt, hung tợn quát nạt người nọ cùng lúc xuất ra tinh thần lực khống chế thần kinh não ở gã ta.
- Câm miệng, phải gọi ta là nữ vương!!!
- Thưa phu nhân... Điều này là cấm kị....
Người hầu thân cận kia thống khổ chịu đựng đau đớn như có búa đập mạnh vào bộ não, tuy ăn đau vẫn tỏ vẻ nơm nớp lo sợ miệng lưỡi của mình.
Trên trán lấm tấm giọt mồ hôi e ngại mạng nhỏ của mình. Đảo mắt qua lại như có điều suy nghĩ, trộm liếc dòm xung quanh coi những kẻ khác có giống sắc thái hoảng sợ như gã ta hay không.
Chưa kịp nhìn, cũng như chưa kịp tính toán hết thảy thì nghe bên tai vang tiếng cười giễu cợt cùng đôi mắt híp lại tỏa ra nồng đậm rét lạnh, chúng lóe lên tia sáng yêu dị, càng tôn lên gương mặt dữ tợn ở Phương Tuệ Hân.
- Ha hả, bây giờ không tính, sau này ngươi ắt sẽ gọi, tập quen từ từ đi.
- Vâng... thưa nữ vương tôn kính!
Gã ta nhìn sắc mặt ấy, vẻ mặt tái xanh khẽ nuốt một ngụm nước bọt, chân tay bủn rủn lắp bắp vâng lời. Tay trái bưng ngực, đầu cúi thấp cực điểm, khúm núm kính thưa với bà.
Là kẻ khôn khéo, từng sống nơi khu ổ chuột. Từ nhỏ gã ta chỉ cần nhìn sơ qua sắc mặt người khác là có thể đoán tâm tình họ ra sao. Nhờ vậy, gã ta mới từ nơi thấp kém nhất, không học vấn đầy đủ, không nghề nghiệp. Từng bước nịnh nọt chiếm đủ mọi tiện nghi, được ăn học đàng hoàng như con cháu có quyền thế. Chậm rãi leo lên được địa vị như ngày nay, chính là làm quản gia danh giá nhất các gia tộc khác, gia tộc Viêm lâu đời nhất trong lịch sử.
Lúc này sắc mặt bà ta đang ở mức cực kỳ tồi tệ nên gã ta không dám nhiều lời.
- Ừ.
Phương Tuệ Hân mỉm cười đôn hậu, nhẹ gật đầu, hài lòng với cách xưng hô của kẻ bề dưới cung kính mình như vậy.
Đến khi Hạ Kỳ Mặc sắp xếp mọi kế hoạch ổn thỏa đâu vào đấy. Tiếng máy móc báo động vang trời truyền vào tai, đinh tai nhức óc làm cậu ẩn nhẫn nổi gân xanh đầy trán.
Hệ thống luôn im lặng đến khi cậu chuẩn bị lao vào hành động, nó liền vang lên còi cảnh báo nguy hiểm, kêu ầm ĩ trong đầu cậu. Hạ Kỳ Mặc thắn gấp đôi chân đang chạy với tốc độ bàn thờ mém ngã ôm hôn đất mẹ rồi. Làm cậu tức nổi gân xanh đầy trán, cau mày lầu bầu hỏi nó.
- Xảy ra chuyện gì?
Hệ thống ấp úng không biết lí giải sao cho cậu hiểu tình thế khẩn cấp, bắt buộc gấp gáp không đầu không đuôi hỏi cậu.
[Hệ thống]: Kí chủ, nửa còn lại của ngươi sắp mất mạng, ngươi có ý định cứu giúp hay không?
-...
Ban đầu kinh ngạc, lát sau chợt bừng tỉnh hàm nghĩa câu nói ấy ám chỉ ai. Nếu trầm mặt mãi cậu chắc chắn bản thân sẽ hối hận suốt cuộc đời, vì vậy không do dự gật đầu đáp ứng.
Hệ thống cũng thông báo kể rõ chi tiết nguy cơ lớn có hại cho cậu, để cậu biết còn có thể rút lại lời hoặc chọn biện pháp khác.
Vì nó sợ bản thân cậu sẽ tức giận nói nó gian lận hoặc này nọ. Nếu cậu nguyện gánh trách nhiệm sinh tử ấy về mình, nguy cơ của sự thất bại trùng trùng điệp điệp ở phía trước, cùng với nó là sự trừng phạt đến với thế giới sau đầy gian nan.
Hạ Kỳ Mặc chỉ cười trừ cho qua.
Ai biểu hắn là người anh em tốt nhất trong lòng cậu cùng đàn em của mình. Coi như thất bại thế giới lần này để trả ơn hắn đã giúp đỡ gần một tháng qua cũng đáng.
[Hệ thống]: Đã rõ thưa kí chủ!
Hệ thống nhận lệnh đáp ứng sảng khoái, sau đó một loạt tia laze màu đỏ quét toàn cơ thể Hạ Kỳ Mặc. Vừa quét xong bên cạnh đã xuất hiện Viêm Tử Dạ nguyên si cùng hai người Tịnh Quân. Cậu thấy vậy trố mắt há mồm, lấy tay chỉ hai người thương tích chần chịt nằm ngất xỉu dưới đất không biết sống hay chết.
- Cầu giải thích.
[Hệ thống]: Hai người họ trong lúc chạy tìm kiếm ngươi, nhưng không biết vì sao lại thấy hai người họ bị vây trong đám Chu Si Huyết gần kế bên nửa còn lại của ngươi, cho nên ta đành bắt buộc lương thiện hộ tống họ lại đây. Còn về trừng phạt nặng hay nhẹ sẽ không tính phần họ nên ngươi có thể yên tâm.
-...
Nói thẳng ra là hai thằng quỷ này là kẻ mù đường chính hiệu. Giúp cậu không thành còn để bản thân bị liên lụy, cái này cậu không biết nên cảm ơn họ hay là... à mà thôi, dù gì người ta có lòng giúp mình nên cậu cũng có một phần cảm kích.
- Vậy mày giúp tao truyền tống họ trở về quân đoàn đi, dù sao tao cũng sẽ thất bại ở thế giới này. Sớm tới thế giới khác đền bù thiệt hại đã mất để chuộc lại lỗi...
Miệng chưa nói hết câu đã thấy truyền tống được hai người đầy thương tích nặng đi.
Riêng Viêm Tử Dạ chưa kịp truyền tống đã thấy tay hắn động đậy, chau mày cố gắng gượng dậy từ mặt đất nhưng không thành, đành cố gắng mở mắt ra coi tình hình, con ngươi hắn mới đầu tan rã từ từ lấy lại tiêu cự. Trước mắt vẫn còn hơi mù mờ chưa nhìn rõ, thế mà đứng trước mặt hắn lại là cậu, khiến hắn hiểu lầm rũ mắt che giấu u buồn nhàn nhạt trong lòng.
Cố gắng khô khan cuống họng mơ hồ gọi thử tên cậu. Cái tên ấy khiến hắn ngày đêm thanh thản xen lẫn ngọt ngào trào dâng mỗi khi gọi cậu, cậu liền xoay người mỉm cười chào hỏi với hắn. Giờ đây người đó sắp biến mất khỏi tầm tay hắn... Hắn nên làm gì đây?!
- Thẩm Thanh Kỳ?
- Anh thấy đầu mình sao rồi? Hay cơ thể có gì đau nhức hoặc khó chịu không? Có cần tôi giúp anh...
Hạ Kỳ Mặc thật sự hoảng hốt không biết hắn có nhận ra cậu đang nói chuyện với hệ thống chưa. Còn có... Hắn có tận mắt thấy cảnh tượng cậu cho hai người kia biến mất ra sao không?
Ngộ nhỡ hắn nghĩ cậu sát hại đồng đội thì nguy to, lúc đó kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa a!!!