• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn chậm rãi cúi đầu, ta đột nhiên nhận ra hắn quá gần ta, gần đến mức ta có thể thấy phản chiếu của bản thân trong mắt hắn, ta vội vàng lùi lại một bước, lắp bắp: “Huynh làm gì vậy?”

Hắn hít một hơi dài: “Trên mép muội có xương cá.” Giọng hắn hơi khàn, như thể hóc xương.

Ta lau mồm nhưng chẳng thấy gì, đang muốn hỏi hắn, đã thấy hắn dùng khinh công vượt qua con suối nhỏ, đi về phía Sơn Âm biệt viện.

Giữa trưa, ta lại chạy đến viện bên cạnh tiếp tục thăm dò Thủy Mộ Vân. Tán gẫu một hồi, ta mới được biết thì ra Thủy Mộ Vân là Nhị tiểu thư của Giang Nam Thủy Doanh Xã. Giang Nam Thủy Doanh Xã là chưởng quản vận tải đường thủy của Giang Nam, giàu không phải nói. Thật môn đăng hộ đối với Vân Châu. Tính tình lời lẽ của cô ấy dịu dàng nhẹ nhàng, so với tiểu quận chúa tốt hơn một trăm lần, nói thế nào, ta cũng không thể trơ mắt nhìn Vân Châu nhảy vào hố lửa.

Ta hẹn cô ấy cùng tản bộ sau bữa cơm chiều, Thủy Mộ Vân nhận lời rất nhanh.

Ra khỏi Liên Hoa Viện, ta âm thầm bội phục bản thân, có thể khách quan công bằng chính trực như thế, tỉnh táo siêu thoát giật dây bắc cầu cho Vân Châu.

Buổi tối, ta ăn cơm xong sang viện bên cạnh, người mở cửa đúng là Thủy Mộ Vân.

Dưới ánh đèn, bộ xiêm y hồng nhạt của cô ấy khẽ phất phơ trong gió đêm, như một đóa hoa sen, hoạt bát nhu mì kín đáo, động lòng người. Ta nhìn một chút áo khoác tiêu dao trên người mình, thở dài sâu kín một hơi, quả nhiên, người cần đối lập. Tiêu Dao môn chỉ có ta và Tiểu Hà Bao, không có mỹ nữ làm gương để học tập, ta đây mới nhất thời ăn mặc cẩu thả, còn từng nghĩ nhúng chàm Vân Châu, giờ nhớ lại thật hổ thẹn.

Ta cười hỏi: “Mộ Vân tỷ tỷ, chúng ta đi dạo hậu hoa viên một chút đi?”

Cô ấy thản nhiên cười một tiếng: “Được.”

Ta và cô ấy đi hoa viên sau Bồng Lai Các, vào đình ngồi đối diện, trò chuyện vui vẻ. Thủy Mộ Vân nói cười duyên dáng, dáng người thướt tha, phảng phất hương thơm, mỗi cử chỉ đều yểu điệu thục nữ quý phái cao sang, so với ta khi lơ ngơ khi trợn mắt thật một trời một vực. Chỉ có cô gái dịu dàng xinh đẹp thế này mới xứng với Vân Châu. Nha đầu không giáo dục không rõ lai lịch như ta, thật sự không nên vọng tưởng.

Gió đêm mát lạnh, hương hoa sâu kín, thấy trăng lên, ta nghĩ chắc đã tới lúc, liền dẫn Thủy Mộ Vân đi tới cầu đá sau Bồng Lai Các. Từ xa, ta đã thấy một bóng người đứng trên cầu, dưới ánh trăng, dáng vẻ chi lan ngọc thụ đấy tựa như thần tiên.

Lòng ta nhói lên, thật không đành lòng. Nếu hắn có tình cảm với ta thì tốt biết bao, đáng tiếc, ta không tốt, không xứng với hắn. Thôi, hãy quên tình cảm này, tác thành cho người khác là tác thành cho mình, ta nghĩ thông suốt, hạ quyết tâm đi tới.

Ta nói khẽ với Thủy Mộ Vân: “Người đứng trên cầu hình như là sư huynh của muội, chúng ta qua chào đi.”

Thủy Mộ Vân gật đầu, cùng ta đi lên cầu.

Ta ngập ngừng cười gọi Vân Châu: “Ca ca.”

Hắn thản nhiên đứng đó, ta nội lực kém cỏi, không nhìn ra ánh mắt của hắn. Nhưng với nội lực của hắn, muốn nhìn rõ Thủy Mộ Vân thật như trò trẻ con! Ta tự tin ánh mắt mình không tồi, người chọn được cũng xuất chúng, huống hồ, ngắm hoa dưới đèn, ngắm mỹ nhân dưới trăng, từ xưa đã là chuyện phong nhã bậc nhất. “Ngọn liễu mảnh trăng trong, hoàng hôn người hẹn ước”, cảnh thế này mà nguyệt lão lại là ta. (Sinh Tra Tử – Đêm Nguyên Tiêu – Âu Dương Tu)

Ta kéo Thủy Mộ Vân giới thiệu với Vân Châu: “Ca ca, đây là Thủy cô nương của Viễn Sơn phái, cô ấy tên Mộ Vân, quả là duyên phận!”

Thủy Mộ Vân thấp giọng hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì… sư huynh nhà ta họ Vân.”

Thủy Mộ Vân lập tức cúi mặt. Chắc là xấu hổ đỏ mặt, haizzz, giờ phút này ta cảm nhận sâu sắc nỗi khổ của nội lực không cao, ta chăm chú quan sát vẻ mặt hai người, đặc biệt là Vân Châu, đáng tiếc, ánh trăng mờ ảo, ta chẳng thể thấy rõ ràng.

Hai người, một lạnh nhạt không lên tiếng, một cúi đầu cũng không lên tiếng. Ta đứng ở giữa, trong lúc nhất thời không biết mở lời thế nào cho không khí vui vẻ, lần đầu tiên trong đời làm Hồng Nương, ta không có kinh nghiệm, thời gian vội vàng, chuẩn bị cũng không đầy đủ, không khí càng lúc càng tẻ nhạt, ta lại đột nhiên hắt hơi.

Cái hắt xì này thật tốt, kịp thời cho ta linh cảm. Ta vội nói: “Thủy cô nương, tỷ ở chỗ này chờ muội một phen, muội hơi lạnh về khoác thêm áo.”

Ta vội đi khỏi cầu, kiên quyết ra về.

Đi tới Bồng Lai Các, rốt cuộc không kiềm chế được nữa, ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai bóng người đứng trên cầu, mông lung thanh nhã như một bức tranh.

Lòng ta nhói lên, đau nhức nhối. Lúc này ta mới biết, thì ra, nghĩ là một chuyện, có làm được hay không là một chuyện khác.

Quên tình cảm này, quên tình cảm này, lòng ngẫm lại, ngoài miệng nói tác thành, đến khi thật sự hành động đứng là không nỡ, bảo sao, đừng trì hoãn cũng đừng vứt bỏ yêu thương, bảo quên tình cảm thật như lăng trì trái tim.

Ta hít vào một hơi dài, hạ quyết tâm rời đi. Bước chân có phần hụt hẫng, lòng thầm ngơ ngẩn, như thể trời hạ cơn mưa tuyết, phủ một màu trắng tinh lên hồng trần náo nhiệt.

Ta đi không mục đích dọc theo hậu hoa viên, tinh thần hoảng hốt, lơ đãng đến một nơi đèn đuốc sáng trưng.

Chỉ nghe tiếng tiểu quận chúa truyền ra: “Chỗ quỷ quái này, nếu không phải đến gặp Tử Chiêu, muội cóc thèm đến, trời vừa tối là chả còn gì ra hồn, chỗ nào cũng tối tăm như mực.”

Thì ra đây là chỗ tiểu quận chúa và tiểu vương gia ngụ lại, bảo sao đèn đuốc sáng hơn bình thường.

“Muội muội, đâu phải ta bắt muội tới, là muội đòi đi theo. Chịu khó đi, ngày mai trở về.”

“Muội đi tìm Tử Chiêu.”

Ta vừa nghe tiểu quận chúa nói muốn đi tìm Vân Châu liền hốt hoảng. Khó khăn lắm mới dàn xếp cho hai người gặp riêng, giờ phải làm sao? Cửa vừa mở, tiểu quận chúa dẫn theo mấy nha hoàn đi ra.

Đèn lồng đỏ treo cao chiếu rọi, ta nhất thời trốn tránh không kịp, bước tới thi lễ: “Quận chúa, chào buổi tối.”

Cô ta sửng sốt một phen, hừ một tiếng: “Lại là ngươi, thậm thà thậm thụt làm cái gì?”

“Quận chúa, buổi sáng là ta và sư huynh không đúng, sư phụ bảo ta tới xin lỗi quận chúa.”

“Không thèm.”

“Sư huynh của ta tự thấy nghiệp chướng nặng nề, không dám tới nhận lỗi với Quận chúa, ta… ta thay hắn xin lỗi quận chúa.” Ta nói lung tung nhằm câu giờ.

Tiểu quận chúa lại hừ một tiếng: “Nếu không phải nể mặt Tử Chiêu… hừ.”

Cô ta nói với nha hoàn đi sau: “Ánh Hồng, còn không đi mau, lần chần cái gì?”

Hai nhà hoàn lập tức cầm đèn lồng đi trước soi đường, hai nha hoàn khác đi sau hộ giá.

Xem ra cô ta quyết tâm đến Trúc Trí viện gặp Vân Châu. Ta âm thầm lo âu, trán vã mồ hôi.

Đến cửa Trúc Trí viện, ta rảo bước: “Tiểu quận chúa, trong viện đều là các sư huynh, hôm nay trời nóng, ta sợ bọn họ quần áo không chỉnh tề, để ta đi vào gọi Vân sư huynh ra.”

Tiểu quận chúa do dự một chút rồi dừng bước.

Ta vào viện, chạy thẳng tới phòng ngủ của Giang Thần.

“Giang Thần, huynh mau ra đây, nhanh một chút.”

Cửa phòng nhanh chóng mở ra, Giang Thần đứng trước cửa, nhìn thấy ta hơi ngẩn ra: “Muội tìm ta có việc sao?”

Giọng hắn vào buổi tối luôn có vẻ rất tha thiết tình ý, như thể cảnh đêm che giấu cho sự bướng bỉnh tùy ý của hắn, lắng đọng sự êm dịu ôn hòa nho nhã, khiêm nhường như ngọc.

Ta vội vàng bối rối mà nói: “Giang Thần, tiểu quận chúa đến.”

“Thì sao, muội muốn tác hợp cho ta?”

Ta vừa nghe giọng hắn có vẻ không vui, vội nói: “Tiểu quận chúa đến tìm Vân Châu, Vân Châu có trong phòng không.”

Hắn chán nản cho ta một câu “Liên quan gì đến ta”.

Ta lau mồ hôi nói: “Muội dàn xếp cho Vân Châu và Thủy cô nương viện bên cạnh gặp nhau, nếu huynh có thể giữ chân tiểu quận chúa nửa canh giờ, sau này muội sẽ hậu tạ.”

Hắn a một tiếng, lười biếng hỏi: “Hậu tạ cái gì?”

“Hậu tạ gì cũng được.”

Hắn lập tức lấy lại tinh thần: “Muội đã nói, không được đổi ý.”

“Không đổi ý, mau lên mau lên.”

Ta đưa mắt nhìn Giang Thần đi ra ngoài, thở phào một cái.

Giang Thần mồm mép linh hoạt, chỉ cần hắn lên tiếng, câu giờ chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng hắn đã không muốn mở miệng thì moi một chữ cũng bất khả thì.

Ta cảm thấy, chỉ cần hắn và tiểu quận chúa nói chuyện nửa canh giờ, nói không chừng Vân Châu và Thủy Mộ Vân vừa gặp đã hai bên phải lòng, hẹn ước bên nhau. Ta là con gái nhìn Thủy cô nương còn rơi nước miếng đừng nói Vân Châu là đàn ông, hắn lúc này, haizzz, ta chua chát ngồi ở cửa phòng Giang Thần, ngẩng đầu nhìn trăng.

Đột nhiên, ngoài cửa viện có tiếng hét chói tai, như tiếng con gái.

Suy nghĩ miên man lập tức bị tiếng hét kia đập tan, ta vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Đến cửa viện, ta vừa nhìn liền toát mồ hôi lạnh.

Giang Thần, hắn hắn… điểm huyệt tiểu quận chúa.

Tiểu quận chúa ngã oặt vào lòng nha hoàn, không thể động đậy. Dưới ánh đèn, mặt tiểu quận chúa đỏ rực như đèn lồng.

Giang Thần nói với nha hoàn kia: “Nếu hét ta điểm huyệt cả ngươi.”

Bọn nha hoàn gật đầu liên tục, không dám lên tiếng.

Ta xông ra, vội la lên: “Giang Thần huynh làm gì vậy, định mưu phản sao?”

Đây là quận chúa mà, cô ta và chúng ta là quan hệ quân thần. Tiểu tử này muốn đặt Tiêu Dao môn vào núi đao biển lửa, từ nay không còn tiêu dao sao? Ta hận không thể cho hắn biết thế nào là lợi hại.

Hắn xoa tay, cười nói: “Tiểu Mạt, không phải muội bảo ta giữ chân cô ta sao? Thế này có hài lòng không?”

Hắn hại chết ta rồi! Ta có ý đó sao? Ta vốn bảo hắn dùng mồm mép tâng bốc tiểu quận chúa câu giờ cho ta, cho Vân Châu chút thời gian.

Giờ thì hay rồi, tiểu quận chúa vừa nghe hắn nói thế liền trừng mắt nhìn ta, ánh mắt như muốn cắn chết ta. Mà Giang Thần lại khoanh tay đứng một bên, vừa phóng khoáng vừa tiêu dao. Ta muốn cắn chết hắn.

Ta lay lay cánh tay của hắn: “Nhanh giải huyệt cho quận chúa.”

Hắn chậm rãi nói: “Còn chưa được nửa canh giờ, không phải muội muốn giữ chân cô ta nửa canh giờ sao?”

Ta đá hắn một cái, quát: “Nhanh lên!”

Giang Thần duỗi tay giải huyệt cho quận chúa. Tiểu quận chúa tung chưởng, Ngũ Chỉ Sơn đập thẳng vào Giang Thần.

Ta ngơ ngác nhìn Ngũ Chỉ Sơn của tiểu quận chúa, đột nhiên nghĩ Giang Thần đúng là cầm tinh con khỉ.

Thật đáng tiếc, Ngũ Chỉ Sơn bị chặn lại giữa đường. Giang Thần chỉ dùng hai ngón tay dễ dàng kẹp cổ tay cô ta, dùng chiêu thứ nhất trong tiểu cầm nã thủ của bổn môn, Hai Tay Đập Ruồi.

“Ta đâu phải đầy tớ của ngươi mà muốn đánh là đánh.” Giang Thần vặn cổ tay cô ta xuống, lạnh lùng hừ một tiếng.

Tiểu quận chúa thở phì phò như ếch, chỉ thiếu nước nhảy tới.

Ta vội vàng nói: “Giang Thần, huynh xin lỗi Quận chúa đi, vừa rồi huynh sai rồi, sao có thể xuống tay với quận chúa?”

“Là cô ta nói năng lỗ mãng với ta trước.”

Ta cũng đoán thế, nhất định là Giang Thần đến nói chuyện với tiểu quận chúa, tiểu quận chúa vênh váo lên mặt, vẫn nhớ thù lúc sáng, hai người lời qua tiếng lại, rồi thành xung đột vũ lực.

Giang Thần căn bản không có ý định xin lỗi, vỗ tay định chạy lấy người. Được, sau này đừng mong ta kỳ vọng hay gửi gắm gì huynh. Coi như ta đã nghiệm ra cái bản chất gây phiền của huynh.

Tiểu quận chúa hổn hển nói: “Gọi sư phụ các ngươi ra đây cho ta.”

Sư phụ lão nhân gia đi đến chỗ Viễn Chiếu đại sư, may sao không có ở đây, nếu không đã nghe thấy động tĩnh ra xử lý chúng ta rồi.

Ta lau mồ hôi, vội vàng nói: “Tiểu nhân lập tức đi thỉnh Vân sư huynh đến, Quận chúa chờ chút.”

Giờ phút này ta đành bất chấp phá đám Vân Châu, tiền đồ Tiêu Dao môn quan trọng hơn, vội vàng đến Bồng Lai Các mời Vân Châu về trấn an tiểu quận chúa mới là quan trọng.

Khi ta đến chỗ cầu đá, lại thấy trên cầu không còn ai, chỉ còn vầng trăng lẻ loi nơi chân trời.

Ta lạnh lẽo nhìn cầu đá trống rỗng, chẳng lẽ, hai người này tiến triển thần tốc, đã đến mức tìm chỗ vắng vẻ uyên ương sum vầy?

Ta thiểu não quay về, không còn tâm trạng nghĩ đến tiểu quận chúa. Cô ta muốn thế nào thì làm, cùng lắm là mách với sư phụ, sư phụ phạt ta là cùng. Ta thở dài sâu kín, lòng trào dâng chua xót. Ta thật sự bội phục bản thân, cầm dao đánh liều đâm xuống, cắm thẳng vào lòng mình thế đấy! Haizzz… Ứa ra là máu hay là chua xót?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK