- Tổng, tổng... Giám... - cô ta ấp úng
- Xuống. - hắn lạnh lùng đứng dậy, hắn nhìn cô bỏ đi mà lòng đau như búa đập. Chỉ e rằng, hắn hiện tại chỉ có thể xử lý người phụ nữ này xong.
- Tôi. - Triệu Mẫn nghẹn ngào
- Hình như, công ty ở côn đảo còn thiếu vị trí giám đốc điều hành. Cô được thăng chức, mai có thể ra côn đảo. - hắn không nói chuyện nhiều, lập tức chặn họng Triệu Mẫn, nếu không phải nể tình Triệu Minh e rằng cô ta đã bị cắt lưỡi.
- Khoan đã, anh biết em yêu anh. Sao anh có thể coi như không biết, em đau lắm. - nước mắt của Triệu Mẫn chảy ra, cô ta cho rằng “ anh hùng khó qua ải mỹ nhân “ nhưng còn tùy người, hắn như quá hóa chán rồi. Cô ta đừng rơi lệ, hắn chỉ khinh bỉ cô ta thôi.
- Đối với tôi, người quan trọng nhất là Xuân Diễm. Còn hiện tại, cô ấy là người tôi yêu nhất, quan trọng nhất, tôi không cần bất cứ ai, ngoài cô ấy. - trong tâm trí của hắn luôn nghĩ tới Hạ Anh, tâm trạng tuy vô cùng không vui. Nhưng cũng vì hình ảnh của cô mà mỉm cười.
- Không nhẽ, em bên cạnh anh suốt 10 năm qua, chỉ vì, em là em gái của Triệu Minh sao? Anh không yêu em được một chút sao? - cô ta khóc, những giọt nước mắt rơi xuống lã chã, ánh mắt u sâu sầu thẳm.
- Tình yêu của cô, không là gì với tôi cả. - hắn lạnh lùng rời đi. Bên trong căn phòng chợt buốt giá, cô ta đi lại bàn làm việc của hắn lấy bức ảnh của cô ra xem, rồi cô ta nhớ tên Hạ Anh.
- Em sẽ không buông tay anh. - cô ta cầm con dao gọt trái cây lên, Triệu Minh bước vào ôm cô ta lại.
- Bình tĩnh một chút, có anh ở đây, ngoan đi. - Triệu Minh nhìn cảnh cô ta đau lòng, đáy tim cũng khó chịu được.
- Anh hai, em làm sai chuyện gì chứ, sao anh ấy không yêu em? - cô ta khóc rất nhiều
- Triệu Mẫn ngoan, em không sai, người sai là anh. Lúc đầu anh không nên để em biết Vỹ Nghiêm, anh sai. - Triệu Minh vuốt tóc cô, Triệu Minh dẫn cô về văn phòng riêng của anh, lấy nước cho cô uống, lấy khăn giấy lau mặt cho cô.
- Anh hai, em yêu anh ấy vô cùng, anh ấy sao lại yêu Xuân Diễm nhiều như vậy? Cô ấy mà anh ấy yêu bây giờ là Hạ Anh. Em có gì không bằng họ?
- Triệu Mẫn, Vỹ Nghiêm là người không tốt, cậu ta không sạch sẽ. Em không nên dính vào, nếu muốn anh có thể giới thiệu với em những công tử khác. - Triệu Minh hạ thấp hắn xuống để cô ta vui, nhưng đáy lòng lại có chút không yên tâm.
- Không, em yêu anh ấy thôi. Em yêu một mình anh ấy thôi, chỉ duy nhất anh ấy... - cô ta cầm con dao chạy ra ngoài, mặc cho Triệu Minh ở phía sau gọi tên.
...
Hạ Anh ra khỏi công ty nhưng không vào nhà xe, cô chỉ lẳng lặng ngồi dưới đài phun nước, cô dùng đồng xu quăng vào nước rồi cầu nguyện...
“ Tất cả chỉ là một giấc mơ “
- Mãi mãi là giấc mơ. - một đôi tay cứng rắn che đôi mắt cô lại, giọng nói hết sức dịu dàng bên tai cô.
- Vỹ Nghiêm. - cô ngạc nhiên
- Phải là anh.
- Tránh ra, nhanh đi tôi không muốn khóc, anh là kẻ phản bội. - cô đẩy hắn ra xa, không bao giờ muốn con người như hắn lại gần mình.
- Đi, anh đưa em đi xem sự thật. - hắn kéo tay cô đi hướng về phòng thiết bị, cho người bật camera trong phòng hắn cho cô xem. Camera quay khác rõ nét, cảnh Triệu Mẫn chuốt thuốc mê cho hắn, gọi điện thoại hỏi tiếp tân xem cô đã đến chưa, canh chừng ngoài cửa. Thấy hình ảnh cô phía xa, cô ta nhanh chóng vào vị trí, ngồi lên đùi hắn, lấy tay của hắn đặt lên lưng mình. Khi Hạ Anh rời đi Vỹ Nghiêm mở to mắt chăm chú dõi theo, rồi mọi chuyện xảy ra không như cô ấy nghĩ. ( Chỉ có đoạn clip sau khi hắn rời đi đã bị hủy, Triệu Minh không muốn em gái bị tổn thương nên không nói ra)
- Như vậy, như vậy là thế nào? - cô ngây người, gương mặt đáng yêu của cô đánh vào tâm lý hắn, vô cùng xinh đẹp
- Em ngốc hay giả ngốc. Sự thật trước mặt không lẽ em muốn phũ hay sao? - hắn gõ vào đầu cô một cái, rồi hắn kéo cô ra ngoài.
- Anh à, anh sao vậy? Anh đừng đuổi cô gái kia nhé, anh à, cô ấy cũng chỉ thích anh quá cho nên mới vậy? Cô ấy... - cô đang nói thì bắt gặp ánh mắt của hắn hướng về phía cô, hắn tức giận vô cùng
- Em không ghen sao? Người đó thích anh, người đó muốn cướp anh từ tay em. Em không ghen à? - hắn tức giận, cô có yêu hắn không? Nếu yêu hắn thì cô lộ vẻ ghen tuông đi, ánh mắt của cô vô cùng khó chịu chỉ tại hắn chưa để ý thôi.
- Thật ra, em, có chút xíu ghen. Nhưng dù sao, cô ấy cũng... - cô đang nói bỗng nhiên một cánh tay kéo cô lại, xoay người cô, hôn cô nồng cháy. Bao nhiêu người đi qua, đi lại đều né tránh vì sợ hắn. Cô sợ mọi người phát hiện nên kéo hắn ra, đi về phòng làm việc của hắn.
- Anh nè, mẹ có thích đèn dầu không? - cô cắt bút, mặc cho Vỹ Nghiêm nghịch tóc nhưng cô vẫn rất thoải mái không quan tâm.
- Mẹ không thích. - hắn thẳng thắn từ chối
- Sao vậy, em cảm thấy, nếu sử dụng đèn dầu khi ngủ sẽ rất thoải mái, dễ chịu. - cô nhíu mày
- Mẹ thích thiên nhiên, em mua hoa đi. - hắn chậm rãi nói, tay vẫn đặt lên tóc cô nghịch ngợm
- Cũng tốt, thiên nhiên trong phòng sẽ rất thoáng mát. - cô cười một cái. Sau đó lại ngã lên đùi hắn, cô muốn nhắm mắt ngủ, vì chiếc gối này rất dễ chịu.
- Anh mau buông em ra, em phải giết cô ta... Buông em ra, buông ra. - tiếng bên ngoài vô cùng kinh thiên động địa, người phụ nữ với gương mặt giàn giụa nước mắt, tay cầm dao bén nhọn xông vào phòng làm việc của hắn. Vệ sĩ, bảo vệ công ty chạy vào, nhân viên bị luồng ra ngoài sảnh lớn để bảo vệ an toàn.
- Triệu Mẫn. - một chàng trai chạy vào, ôm cô ta lại, cô ta liên tục giãy giụa, miệng không ngừng nguyền rủa cô - Hạ Anh, mày không yên với tao đâu, mày dám yêu anh ấy, dám cướp anh ấy. Tao nguyền rủa mày và anh ấy không bao giờ có thể hạnh phúc, tao nguyền rủa mày, tao sẽ đợi, tao sẽ đợi một cô gái khác xuất hiện cướp mất người mày yêu.... Ha ha. - cô ta cười lớn rồi dùng dao cắt đứt mạch máu trên cổ, cô ta cười lạnh nhìn cô bằng ánh mắt căm thù chưa nhắm mắt. Hạ Anh sợ hãi núp sau lưng Vỹ Nghiêm, hắn cảm thấy người phụ nữ này quá si tình, sợ cô bị ám ảnh nên che đôi mắt của cô lại.
Sau khi mọi thứ như cũ, thì Triệu Minh mới lạnh lùng ôm xác cô ta lên. Hắn đang xoay người, ôm cô vào lòng an ủi đôi câu - Hạ Anh, không sao, hết rồi.
- Vỹ Nghiêm, cậu có cần tàn nhẫn với em gái tôi như vậy không? Tôi đã theo cậu, tôi luôn bảo vệ cậu, cậu không thể yêu thương con bé một chút hay sao? - Triệu Minh căm giận nhìn thẳng mặt Vỹ Nghiêm, ánh mắt của Vỹ Nghiêm rất lạnh
- Cậu đã không biết dạy dỗ cô ta sao? Tôi đã nói, tôi với cô ta là không thể. - hắn lạnh nhạt cười, lời nói không chút dao động
- Vỹ Nghiêm, cậu chờ đi. Tôi suốt cuộc đời sẽ xem cậu ra sao, tôi sẽ khiến cậu và cô gái kia không thể hạnh phúc đâu. - Triệu Minh ngồi dậy, ôm Triệu Mẫn đi ra khỏi phòng làm việc, ánh mắt vô cùng tức giận, căm ghét.