• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Hạm cắn răng: “Tôi không muốn ở đây, về nhà rồi nói.”

Hạ Hạm không biết Hàn Mặc Nhiễm đang phát điên cái gì. Mặc dù thỉnh thoảng người này hơi quá mức, nhưng cũng biết cách kiềm chế lại. Vậy nên, cô không biết vì sao hôm nay anh lại không nhịn được.

Hạ Hạm quay mặt sang một bên, anh ung dung đuổi theo, động tác cũng không vội vàng, nhẹ nhàng cọ lên đôi môi của cô, khàn giọng nói:

“Anh không chờ được nữa, bây giờ rất muốn em.”

“…”

Không biết qua bao lâu, toàn thân Hạ Hạm vô lực ngồi ở một bên, Hàn Mặc Nhiễm ngồi ở một bên khác. Áo sơ mi quần tây của anh vẫn ngay ngắn như cũ, chỉ là hơi khác so với ở bữa tiệc, lúc này quần áo anh nhiều nếp nhăn hơn.

Anh đưa tay chạm vào vết thương trên môi. Vết thương này là do vừa rồi lúc anh cưỡng hôn Hạ Hạm, liền bị cô lưu lại. Có lẽ là cắn hơi nặng, môi bị rách ra. Lúc này, anh vừa chạm nhẹ vào liền rên lên một tiếng. Nhưng anh không hề trách cứ, chỉ cười một tiếng: “Không phải em nói không muốn ở đây à? Tôi thấy em có vẻ rất hài lòng.”

Mặt Hạ Hạm vẫn còn hơi đỏ, nghe anh nói xong lại càng đỏ hơn. Cô nhấc chân đạp anh một cái, nhưng chân lại mềm nhũn, không có chút lực nào, cú đạp này lại như là tình thú.

Hàn Mặc Nhiễm cúi đầu nhìn, Hạ Hạm mất tự nhiên thu chân lại, nhưng lần này anh không chế giễu cô nữa.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý. Hạ Hạm cũng nhân lúc này sửa sang lại quần áo và đầu tóc đang lộn xộn. Một lát sau, trợ lý đi vào, sắc mặt anh ta vẫn như bình thường, không nói một câu gì, chỉ khởi động xe rời đi.

Tạm thời, Hạ Hạm không muốn nhìn thấy Hàn Mặc Nhiễm. Sau khi trở về, cô liền đi vào phòng tắm, sau đó ôm mỹ phẩm dưỡng da và quần áo đi vào phòng dành cho khách. Hàn Mặc Nhiễm cũng không thèm hỏi một câu. Đôi khi, cô cảm thấy người đàn ông Hàn Mặc Nhiễm này, kéo quần lên liền trở thành cặn bã không nhận người quen. Nhưng giữa bọn họ không hề có tình cảm, anh cũng không cần phải dỗ cô. Hạ Hạm cũng đã nghĩ thông suốt, chỉ là nhất thời cô không muốn nhìn thấy anh mà thôi.

Sáng sớm hôm sau, lúc Hạ Hạm xuống nhà liền nhìn thấy Hàn Mặc Nhiễm đang ngồi trên ghế sofa phòng khách, quyển tạp chí đặt trên hai chân anh. Anh chống một tay lên thành ghế sofa, một tay lật tạp chí xem.

Nhìn thấy Hàn Mặc Nhiễm, đột nhiên cô nhận ra một điều, dạo này tần suất Hàn Mặc Nhiễm xuất hiện hơi nhiều. Từ sau khi kết hôn, hai người ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, có lần còn tám tháng mới gặp nhau. Gần như anh chỉ về nhà ăn một bữa cơm, rất ít khi ở lại qua đêm.

Thường xuyên xuất hiện thì thôi, nhưng ngay cả tần suất sinh hoạt vợ chồng cũng thường xuyên hơn.

Hàn Mặc Nhiễm nghe thấy giọng cô thì ngẩng đầu lên nhìn một chút, sau đó lại cúi đầu xuống, hững hờ nói: “Buổi sáng tốt lành.”

Hạ Hạm kìm chế sự khó chịu trong lòng, trả lời: “Buổi sáng tốt lành.”

Nếu Hàn Mặc Nhiễm trở về chỉ vì để tham gia bữa tiệc, vậy sáng nay hẳn phải đi rồi. Nhưng anh còn ở lại đây, chứng tỏ anh trở về là vì chuyện khác. Hạ Hạm chẳng buồn hỏi, miễn cho anh lại nói cô quan tâm đến chuyện riêng của anh.

Nhưng sau khi ăn sáng xong, Hàn Mặc Nhiễm lại chủ động đề cập tới vấn đề này với cô.

“Lát nữa tôi có tham gia một chương trình phỏng vấn, có lẽ đối phương sẽ hỏi đến chuyện hôn nhân.”

Lúc này Hạ Hạm mới biết, thì ra Hàn Mặc Nhiễm trở về là để tham gia chương trình phỏng vấn, có lẽ cũng chỉ thuận tiện tham gia buổi tiệc tối qua thôi.

“Không phải anh không thích tham gia những chương trình phỏng vấn như vậy à?” Năm đó, lúc Magic nổi lên, có rất nhiều đài truyền hình tới muốn phỏng vấn anh, nhưng đều bị anh từ chối.

Hàn Mặc Nhiễm nói: “Thông qua buổi phỏng vẫn, nhiều người sẽ biết đến sản phẩm của tôi hơn, nên tôi định thử một chút.”

Hạ Hạm từ chối cho ý kiến. Nếu như vậy thật thì không phải lúc Magic vừa ra đời mới là thời cơ tốt nhất sao? Nhưng cô cũng không hỏi thêm gì nữa.

“Tôi đã tham gia phỏng vấn, đương nhiên lúc đó cũng sẽ tiết lộ một chút về cuộc hôn nhân của mình…”

Hàn Mặc Nhiễm nói một nửa, sau đó liếc mắt nhìn cô, Hạ Hạm liền biết anh có ý gì.

“Tôi thấy về chuyện hôn nhân, ở bên ngoài chúng ta vẫn luôn ăn ý với nhau, anh muốn trả lời như thế nào thì tùy anh.”

Ở bên ngoài, bọn họ luôn luôn xây dựng mối quan hệ vợ chồng ân ái.

Hàn Mặc Nhiễm gật đầu: “Được.”

Cho tới buổi trưa, Hạ Hạm mới biết vì sao sáng nay Hàn Mặc Nhiễm lại đánh tiếng với cô.

Thứ bảy, Hạ Hạm không cần đến công ty, nhưng lại phải đau đầu vì mấy cái phương án chồng chất vẫn còn chưa làm. Ăn sáng xong, cô liền đi vào thư phòng làm việc.

Buổi trưa, điện thoại di động vang lên, là Mạnh Vũ gọi tới. Hạ Hạm tưởng cô ấy tìm cô đi dạo phố. Hạ Hạm nhận điện thoại, đang định từ chối thì Mạnh Vũ réo lên, khiến cô suýt nữa khiếp hồn khiếp vía.

Hạ Hạm giơ điện thoại ra xa một chút, cô nghe thấy Mạnh Vũ nói: “A a a Hạ Hạm mau xem kênh Phượng Hoàng đi, chồng cậu đang phỏng vấn, a a a a, đẹp trai chết mất!”

Hả? Hàn Mặc Nhiễm tham gia phỏng vấn thì cô biết rồi, nhưng mà… phỏng vấn còn phát trực tiếp?

Mặt Hạ Hạm không cảm xúc. Cô nói: “Mạnh tiêu thư, điện thoại của tớ có chức năng ghi âm tự động. Vừa rồi, tớ đã ghi lại cái giọng si mê ông xã tớ của cậu rồi, lát nữa tớ sẽ đưa cho Tiêu Tề nghe.”

“Đừng, đừng mà!” Đầu bên kia, Mạnh Vũ gấp đến nỗi khua tay loạn xạ: “Hạm Hạm, tớ sai rồi, tớ theo đuổi nam thần Tiêu Tề vất vả như vậy, cậu nỡ nhẫn tâm sao?”

“Tớ đang bận, đừng quấy rầy tớ!”

“Ừm.”

Hạ Hạm cúp điện thoại, ngồi trầm tư một lúc. Cô ấn giao diện máy tính lại, mở kênh Phượng Hoàng lên.

Quả nhiên là phát sóng trực tiếp.

Trong màn hình, Hàn Mặc Nhiễm mặc áo sơ mi và quần tây, thể hiện sự thành thục, đẹp trai. Có lẽ dưới tác dụng của ánh đèn, hoặc là do máy quay nên nhìn anh càng đẹp trai hơn.

Anh và người dẫn chương trình ngồi ở hai ghế sofa đối diện nhau.

Người dẫn chương trình là một mỹ nữ tóc dài. Khi Hạ Hạm mở lên thì vừa hay nghe thấy người dẫn chương trình hỏi: “Hiện giờ anh đã đạt được những thành tựu như vậy, chắc hẳn không có gì phiền muộn nữa rồi nhỉ?”

Hàn Mặc Nhiễm nói: “Vẫn có điều phiền phiền muộn.”

“Hả? Anh phiền muộn về chuyện gì vậy ạ?”

“Kiếm được quá ít tiền.”

“…”

Con người có cả trăm tỷ lại nói với người khác mình kiếm được quá ít tiền. Người dẫn chương trình hơi sững người, nhất thời không biết phải nói tiếp như thế nào.

Người dẫn chương trình gượng cười hai tiếng: “Hiện giờ trong tay anh có hàng trăm tỷ, anh cảm thấy số tiền này vẫn còn ít sao?”

Hàn Mặc Nhiễm nói tiếp: “Không ít sao?”

“…”

“Tôi muốn làm rất nhiều chuyện, nghiên cứu phát minh, đưa sản phẩm dẫn đầu thị trường. Ngoài ra, tôi còn muốn làm từ thiện một chút, giúp những người trẻ tuổi lập nghiệp. Vậy nên đối với tôi, số tiền này vẫn còn quá ít.”

Vẫn còn… quá ít…

Biểu cảm của người dẫn chương trình phức tạp đến nỗi không có từ nào có thể hình dung được.

Hạ Hạm bĩu môi. Đã nhiều năm trôi qua rồi, vậy mà ma vương kia vẫn như vậy.

Có lẽ người dẫn chương trình cảm thấy ánh sáng từ người lão đại tinh tướng quá chói mắt, sợ mắt bị chói lòa, cho nên đành đổi đề tài.

“Nói đến lập nghiệp, tôi chợt nghĩ đến lúc mới bắt đầu, chắc hẳn anh cũng gặp rất nhiều khó khăn đúng không? Lúc đó, anh đã làm gì để vượt qua được?”

Anh không trả lời ngay, cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó, sau đó lập tức bật cười, dường như chợt nhớ ra những ký ức đẹp đẽ nào đó. Nụ cười của anh dường như còn hàm chứa nhớ nhung và sự ngượng ngùng nhàn nhạt.

Nhìn người trong màn hình cười ngượng ngùng, Hạ Hạm liền sững người. Nụ cười giống như một thiếu niên đang đắm chìm trong tình yêu thật sự khác xa so với khí chất của lão đại khoa học kỹ thuật Bàng Đại Lĩnh Hàng.

Hàn Mặc Nhiễm nói: “Thời điểm lập nghiệp đúng là rất khó khăn. Nói đến đây, tôi phải cảm ơn vợ tôi rất nhiều, là cô ấy đã ở bên giúp đỡ vào lúc tôi khó khăn nhất.”

Hạ Hạm đột nhiên bị nhắc đến: “????”

Đối với câu trả lời của anh, Hạ Hạm không thể hiểu nổi. Câu trả lời này khác xa so với các phương án trả lời trong đầu cô. Công chúng rất tò mò về cuộc sống sinh hoạt của lão đại, anh trả lời như vậy thì khác nào cố tình dẫn dắt người dẫn chương trình đi theo hướng này?

Quả nhiên, người dẫn chương trình lập tức chuyển sang chủ đề này: “Tôi biết Hàn tổng đã kết hôn rồi. Lúc trước, không ít fans hâm mộ của anh kêu la ở trên mạng, nói là anh kết hôn rất sớm, nhưng người ngoài giới lại biết rất ít về Hàn phu nhân. Từ câu nói của anh vừa rồi, có phải Hàn phu nhân và anh cùng nâng đỡ nhau không?”

“Cũng coi như là vậy.”

Lúc này, điện thoại Hạ Hạm nhận được một tin nhắn, là Mạnh Vũ gửi tới.

Mạnh Vũ: Hạ Hạm, mau mở bình luận đi.

Bình luận? Hạ Hạm mở bình luận trong video trực tiếp, lập tức thấy được những bình luận nhức mắt.

“Ôi trời ơi, tôi nhìn thấy cái gì đây, lão đại sắp bị đè đầu cưỡi cổ rồi, chết mất!!!”

“Có tài hoa, có năng lực, biết kiếm tiền, dáng dấp còn đẹp trai như vậy, Hàn lão đại giống y như nam chính trong tiểu thuyết tình yêu vậy. Bây giờ tôi chỉ muốn mình hóa thân thành Hàn phu nhân thôi!”

“Vậy nên, vừa rồi lão đại cúi đầu cười một tiếng là đúng, không phải tôi hoa mắt đúng không. A a a a, thật là đáng yêu! Xin lỗi ông xã của em, em đi gội đầu một lát rồi quay lại sau!”

“Bạn đi gội đầu ơi chờ tôi một chút!”

Khi Hạ Hạm đang bị một loạt các bình luận này làm cho hoa mắt thì người dẫn chương trình đã chuyển chủ đề: “Vậy nên, anh và Hàn phu nhân quen biết từ khi còn học cao trung, là từ tình yêu vườn trường cho đến hôn nhân?”

Lông mày Hàn Mặc Nhiễm lộ ra ý cười ngượng ngùng, là phản ứng khi người ta nhắc đến người mình yêu.

Hạ Hạm nhìn vẻ mặt anh như vậy, mí mắt liền giật giật.

“Thật ra cũng không phải. Khi còn học cao trung, bọn tôi chẳng nói với nhau được vài lời. Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học gặp lại nhau, đột nhiên Hàn phu nhân lại cầu hôn tôi.”

“À? Là như vậy sao? Vậy lúc ấy, anh…”

“Tôi liền đồng ý luôn.”

Hạ Hạm: “???”

Bà đây cầu hôn anh lúc nào!

Lúc này, vừa hay có mấy cái bình luận đáng chú ý đập vào mắt Hạ Hạm.

“Oa, trong đầu tôi đang hình dung ra kịch bản vườn trường cẩu huyết, em thầm mến anh mà đúng lúc anh cũng yêu thầm em, song hướng yêu thầm.”

“Lão đại thật là tốt. Vốn dĩ tôi còn tưởng lão đại là người nghiêm túc cứng nhắc, không ngờ lại như vầy. Nhất định Hàn phu nhân là một người rất rất bạo dạn, trêu chọc lão đại ngượng chín người. A a a, không thể nghĩ tiếp nữa.”

Mặt Hạ Hạm đen lại. Cái tên cặn bã Hàn Mặc Nhiễm này, hiện giở cả thế giới đều nghĩ là cô thầm mến anh ta, là cô tỏ tình với anh ta, là cô mỗi ngày đều trêu chọc khiến anh không chịu được.

Cái gì mà ngượng ngùng nội tâm chứ? Thật muốn mấy người bình luận kia nhìn thấy Hàn Mặc Nhiễm cợt nhả cỡ nào, nhìn thấy thời niên thiếu anh ra sao, xem họ có muốn đánh chết anh, đánh anh sưng hết mặt mũi không.

“Câu hỏi cuối cùng của chúng tôi hôm nay. Hàn tổng, anh có muốn nói gì với phu nhân không?”

Máy quay gần sát lại, càng rõ nét gương mặt Hàn Mặc Nhiễm hơn.

Hàn Mặc Nhiễm cúi đầu cười, một tay che miệng ho một tiếng. Sau đó, hai tay anh đặt trên đầu gối, tư thế ngoan ngoãn giống như một học sinh tiểu học, nhìn ống kính nói: “Hàn phu nhân, tối nay chuyển về phòng có được không, anh không muốn chia phòng ngủ với em.”

Hạ Hạm: “???!!!”

Cái tên này, có biết mình đang nói gì không? Quan trọng là, anh nói câu này rất tự nhiên, còn tỏ ra rất lo lắng, thật giống như vợ chồng ầm ĩ khiến anh khó chịu, cẩn thận xuống nước làm hòa.

Vẻ mặt này của anh khiến Hạ Hạm kinh hãi, lập tức lạnh hết sống lưng. Không cần, thật sự chẳng cần, nói bừa một vài câu để chứng minh bọn họ ân ái một chút là được rồi, đâu cần phải diễn như thật vậy chứ.

Người dẫn chương trình ngửi thấy mùi bát quái, lập tức hỏi tiếp: “Anh và Hàn phu nhân cãi nhau sao?”

Hàn Mặc Nhiễm nói: “Không cãi nhau. Chỉ là, tối qua xảy ra chút chuyện không thoải mái. Phu nhân tôi cảm thấy cách tôi “yêu” cô ấy không phải cách cô ấy muốn, cho nên đang giận tôi.”

Cái… cái quỷ gì đây!

“Bây giờ anh hiểu rồi. Về sau, anh sẽ dùng cách em muốn để yêu em, yêu em thật nhiều.” Anh nói như rất đứng đắn.

Hạ Hạm nghĩ đến mâu thuẫn của hai người tối hôm qua. Cô muốn về nhà làm, nhưng anh lại muốn phải làm trên xe.

Anh nghiêm túc đàng hoàng nói toạc ra như thế, ngay trước mặt hàng ngàn người đang xem…

Sẽ dùng cách em muốn để yêu em, yêu em thật nhiều.

Yêu như thế nào?

Ai mà ngờ lúc này lão đại thâm tình lại nói đến chủ đề vô cùng xấu hổ như vậy chứ?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK