Lâm Mộc được khích lệ, cao hứng không thôi, ánh mắt cười nheo lại:“Ba mẹ em cũng khen em lợi hại!”
Hạ Thành đối với hắn giơ ngón tay cái lên:“Bội phục ! thật sự là làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa !”
Lâm Mộc cười hì hì 2 tiếng rồi vui vẻ, chạy tới rửa chén .
Hạ Thành nhìn điều hòa thở dài, cảm thấy chính mình sẽ đem máy điều hoà phá hư 1 lần nữa, lần này nhất quyết phải phá hư thật nặng, mà Lâm Mộc…… Không biết là xuất phát từ cái trực giác gì, hắn cảm thấy Lâm Mộc nhất định có thể lại sửa tốt. Lại nói, một mưu kế dùng hai lần, chính mình cũng quá hồ đồ ăn đi? !
Hạ Thành đành phải đem việc cái máy điều hòa ném sau đầu, ngày hôm đó hai người ở nhà làm tổ một ngày, hắn tận mắt nhìn thấy Lâm Mộc nhanh nhẹn thu dọn phòng ở, gió cuốn mây tan(ý nói làm việc rất nhanh) đem bàn ghế trong nhà quét tước sạch sẽ, chính mình vừa mới uống xong một ly cà phê, sửa sang xong mấy sấp tư liệu thì Lâm Mộc cũng đã làm xong hết thảy việc nhà đang ngồi ở bên cửa sổ học tập.
Hạ Thành thở phào nhẻ nhõm, thầm nghĩ: Thì ra tiểu tử này không phải có siêu năng lực, mà là tay chân quá nhanh nhẹn .
Lâm Mộc tuy rằng giỏi giang trong việc nội trợ, nhưng một chút ở nhà nghỉ ngơi cũng không muốn, còn tìm 1 quán trà sữa ở gần trường học để làm thêm, không có việc gì liền chạy tới nơi đó làm việc, bất quá Hạ Thành cảm thấy hai người thời gian ở chung quá ít , bất lợi cho việc bồi dưỡng cảm tình, vì thế thay đổi chiến lược, bỗng nhiên nghĩ đến muốn tổ chức sinh nhật cho mình, nhất thời trong lòng một trận cao hứng, mặc dù ở nhà ăn quả thật rất ấm áp, thế nhưng hắn muốn tìm cớ để đem Lâm Mộc kéo ra ngoài ăn một bữa hoặc là đi dạo .
Đến ngày đó, Hạ Thành trước tiên cùng Lâm Mộc hẹn buổi tối ở bên ngoài ăn cơm, sau khi đi làm về sẽ ghé nhà đón hắn.
Lâm Mộc cùng hắn vào khách sạn, ngồi vào chiếc ghế dài được thiết kế tinh xảo, nhìn đến trên bàn có 1 chiếc bánh ngọt thật xinh đẹp thì ngây ngẩn cả người, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn:“Thành Thành, như thế nào lại có bánh ngọt ?”
Hạ Thành cười cười:“Hôm nay là sinh nhật anh.”
“Hả? !” Lâm Mộc chấn động, nhất thời nôn nóng đứng lên,“Anh sao không chịu nói sớm? Em không có chuẩn bị quà!”
Hạ Thành vội vàng đem hắn ấn ngồi xuống: “Em cùng anh ăn cơm chính là món quà tốt nhất.”
“Như vậy sao được? Ăn cơm là ăn cơm, quà sinh nhật là quà sinh nhật !” Lâm Mộc cùng Hạ Thành ở chung 1 khoảng thời gian, sâu sắc cảm thấy hắn đối với chính mình đặc biệt tốt, có mấy lần gọi điện thoại về nhà khen ngợi, hiện tại sinh nhật hắn, chính mình thế nhưng không biết còn không tặng món quà gì cho hắn trong lòng có chút áy náy.
Hạ Thành hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hắn, mỉm cười đem bánh ngọt đặt trước mặt hắn:“Em giúp anh cắt bánh, như vậy có được không?”
“Này cũng không tính……” Lâm Mộc thì thầm trong miệng, trên tay lại ngoan ngoãn cầm lấy dao cắt bánh, cắt cho hắn một khối bánh đặc biệt xinh đẹp, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên ngẩng đầu,“Thành Thành, sinh nhật sao anh không trở về nhà?”
“Không trở về, ba mẹ anh hiện tại sinh sống ở nước ngoài.” Hạ Thành nhìn hắn,“Cho nên em có thể cùng anh tổ chức sinh nhật đã là món quà tốt nhất rồi ngaz~~.”
“Nga !” Lâm Mộc giật mình gật đầu, nghĩ nghĩ nói,“Sang năm sinh nhật anh, em sẽ tổ chức cho anh một sinh nhật thật đặc biệt nház?”
Hạ Thành nghe được kinh hỉ không thôi, không thể tưởng được hắn năm sau còn muốn tổ chức sinh nhật cho mình, nhịn không được khóe miệng câu lên, cao hứng nói:“Hảo, một lời đã định !”
Lâm Mộc cùng Hạ Thành ăn một bữa sinh nhật phong phú sinh, ăn xong vẫn cảm thấy áy náy, suy nghĩ ngày mai nhất định phải mua món quà sinh nhật thật tốt để tặng cho Hạ Thành, ngồi ở trên xe khổ tâm suy nghĩ nửa ngày, sau khi trở về vẫn còn đắm chìm suy nghĩ.
Hạ Thành nhìn hắn ngốc ngốc đứng ở chỗ hành lang gần cửa ra vào, không thể không nhắc nhở hắn:“Mộc Mộc, như thế nào không thay giày?”
Lâm Mộc “Nga” một tiếng ngoan ngoãn đổi giày, rửa tay sau đó đi vào phòng bếp nấu nước, nước sôi cả buổi cũng chưa đổ, lại đứng ở nơi đó suy nghĩ.
Hạ Thành biết hắn thật lòng, thế nhưng không nghĩ tới hắn như vậy quá sức thật lòng, nén cười đi đến phía sau hắn:“Mộc Mộc, em có phải đang suy nghĩ tặng quà sinh nhật gì cho anh?”
“Dạ đúng rồi!” Lâm Mộc gật gật đầu, xong lại lắc đầu,“Không đúng không đúng.” Nói xong tiện tay bận rộn, chân loạn bắt đầu cầm ra hai cái ly đổ nước.
Kiên quyết không thể cho hắn biết !Phải tặng quà gì để làm cho hắn thật bất ngờ ngaz~~~
Hạ Thành thấy hắn gật đầu rồi lại lắc đầu dáng vẻ nghiêm túc, trong lòng ngứa ngáy muốn trêu chọc hắn, lấy ly nước trong tay hắn ra rồi nắm lấy tay hắn.
“Ai?” Lâm Mộc kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.
Hạ Thành lại duỗi ra một tay còn lại, nắm lấy 2 tay hắn, đem cả người hắn ôm trong lòng mình: “Mộc Mộc, em lần trước có nói thích anh.”
Lâm Mộc hơi hơi nghiêng đầu, mặt lộ vẻ suy tư.
Hạ Thành thiếu chút nữa hộc máu, thì ra là nói mớ?
Lâm Mộc suy nghĩ trong chốc lát rốt cuộc nghĩ đến chính mình giống như mơ mơ màng màng thời điểm đích xác nói qua những lời này, vội vàng gật đầu, một chút cũng không ngại ngừng thừa nhận: “Nói qua.”
Hạ Thành cười rộ lên, cúi đầu đến gần cổ hắn, chóp mũi cùng môi nhẹ nhàng đụng trên cái cổ nhẵn nhụi làn da căng chặt của hắn:“Cái này chính là quà sinh nhật , anh muốn nghe 1 lần nữa.”
Lâm Mộc vốn có thể thoải mái lặp lại lần nữa , thế nhưng Hạ Thành đột nhiên hôn lên cổ Lâm Mộc khiến hắn nhất thời cảm giác cả người đều tê rần, hô hấp có chút dồn dập đứng lên, mặt đỏ tai hồng, lắp ba lắp bắp nói:“Em…… em thích…… Thích anh……”
Lâm Mộc có chút buồn bực chính mình sao lại thế này, vừa dứt lời thì đã bị Hạ Thành xoay người, nhất thời hoảng sợ, vội vàng trừng lớn mắt thấy hắn, phát hiện hắn hôm nay ánh mắt so với bình thường thâm thúy rất nhiều, tim chính mình đập có chút không chịu khống chế.
Hạ Thành cùng hắn dựa vào thật sự gần, cảm giác cổ họng khô khốc vô cùng, hầu kết giật giật, thấp giọng nói:“Lặp lại lần nữa.”
Lâm Mộc nháy mắt mấy cái thành thực nói một lần:“Em thích anh…… Ngô……”
Hạ Thành một tay ôm lấy hắn, hơi hơi nghiêng đầu đem môi của mình bao phủ môi hắn so với nụ hôn lần trước hoàn toàn khác nhau, nụ hôn lần này mang theo vài phần chế ngự , nụ hôn thật mạnh thật sâu như muốn nghiền nát Lâm Mộc.
Lâm Mộc phía sau lưng ghé sát vào tủ, chỉ cảm thấy trong đầu ‘oanh’ một thanh âm vang lên, cái gì cũng không biết .
Hạ Thành một bàn tay đem hắn ôm sát, một tay còn lại nâng cái ót hắn, đầu lưỡi đảo quanh môi, mang theo vài phần dục vọng xâm chiếm, lại thoáng buông ra một chút, nói giọng khàn khàn:“Mộc Mộc ngoan, mở miệng.”
Lâm Mộc sớm đã theo bản năng nhắm lại mắt, lông mi run rẩy kịch liệt, nghe được lời nói của hắn không cần suy nghĩ liền làm theo.
Hạ Thành thấy hắn phối hợp như vậy , hô hấp càng trầm, vội vàng đem đầu lưỡi tham nhập trong miệng hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua răng, ôm lấy hắn thật chặt hung hăng mút lưỡi, nhẹ nhàng cắn môi hắn, thoáng rời khỏi, lại lần nữa xâm nhập.
Lâm Mộc hơi thở loạn rối tinh rối mù, hoàn toàn không biết làm sao, hai tay cũng không biết hướng nơi nào phóng, tóm lại chính là không nghĩ sẽ đem hắn đẩy ra.
Hạ Thành không nghĩ tới hắn sẽ phối hợp như vậy, càng hôn càng kịch liệt, đem hắn ôm càng chặt, khiến thân thể hắn cùng chính mình gắt gao kề sát, hô hấp càng phát ra nặng nhọc, tay đặt sau lưng hắn không tự chủ được tham nhập vào trong áo T-shirt của hắn.
Lòng bàn tau của hắn nóng bỏng vuốt ve trên lưng Lâm Mộc, toàn thân đều nóng bỏng, khe hở giữa 2 miệng dần dần tràn ra một tia hừ nhẹ, hắn căn bản không kịp tự hỏi hiện tại là tình huống gì đây, chỉ có một loại cảm giác, chính là linh hồn sắp xuất ra a.
Hạ Thành nghe được thanh âm rất nhỏ trong miệng hắn, lý trí đều không cánh mà bay, buông ra môi hắn tại khóe môi hắn hôn hôn, liên tục gọi: “Mộc Mộc…… Mộc Mộc……”
“Ân……” Lâm Mộc khẽ rên một tiếng rõ rệt mang theo tình dục, hô hấp dồn dập.
Hạ Thành liên tiếp hôn môi dần dần di chuyển xuống, dừng ở trên cổ hắn, lại cúi người mút xương quai xanh của hắn, lực đạo vuốt ve dần dần tăng thêm.
“A……” Lâm Mộc toàn thân nóng, giọng khàn khàn hô lên, bỗng nhiên không hề dự triệu một tay lấy hắn đẩy ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi phòng bếp.
Hạ Thành trong lòng không đủ, liền nghe thấy Lâm Mộc lạch cạch lạch cạch vọt vào phòng vệ sinh, ‘phanh’ một tiếng đóng cửa lại, thậm chí còn nghe được thanh âm của tiếng khoá chốt cửa.
Hạ Thành trên người khô nóng , đột nhiên thành ngây ngẩn cả người, phản ứng đầu tiên chính là Lâm Mộc không thích , sinh khí, trong lòng cả kinh, âm thầm ảo não chính mình vẫn là quá mau , vội vàng đuổi theo gõ cửa:“Mộc Mộc!”
“Hửm?” Bên trong truyền đến thanh âm kích động của Lâm Mộc
“Mộc Mộc em mở cửa !” Hạ Thành nghe không ra hắn có hay không sinh khí, cảm giác vẫn là trước đem hắn lôi ra rồi hảo hảo nói một câu mới tốt.
Lâm Mộc nghe được thanh âm Hạ Thành khàn khàn, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, cổ họng nói không ra lời.
Hạ Thành không nghe đáp lại, hung hăng vỗ vỗ trán mình, có điểm hối hận, lại có điểm bất đắc dĩ, nghĩ rằng tiểu tử này nói thích quả nhiên không thể dựa theo lý giải của người bình thường, hiện tại coi như xong, không thấy người, hắn đành phải tiếp tục trên cửa gõ gõ, ôn thanh nói:“Mộc Mộc, là anh không đúng, em trước đi ra.”
“Chờ một chút!” Lâm Mộc ở bên trong thuần thục cởi hết quần áo, thanh âm nghe vào tai có điểm phiền não, “Thành Thành em nóng quá, em trước tắm nước lạnh !”
“……???” Hạ Thành cảm thấy đầu óc mình đứng hình , nét mặt tê liệt, trong chốc lát phục hồi tinh thần, không biết nên cười hay là nên khóc, “Mộc Mộc, em hảo mở cửa a, anh không nhìn thấy em sẽ lo lắng .”
“Không nên không nên, thật là khó chịu, nóng đến độ muốn bốc cháy!” Lâm Mộc hoàn toàn không nghe hắn nói, mở vòi sen nước lạnh ào ào trút xuống người.
Hạ Thành đặt tay trên nắm cửa, dường như đã hiểu rõ ý tứ của hắn, cũng đoán được hắn hẳn là không sinh khí, nhịn không được “Phốc” Một tiếng vui mừng đứng lên, nghe bên trong âm thanh nước càng thêm khống chế không được, cuối cùng chuyển thân ngồi xổm trước cửa phòng tắm, cười đến đau cả bụng.
Lâm Mộc ở bên trong tắm, môi cùng đầu lưỡi giống như ăn hạt tiêu, trừ bỏ tê dại vẫn là tê dại, phía sau lưng cùng trên thắt lưng những nơi mà Hạ Thành sờ qua nóng như thiêu như đốt, trên mặt nóng lợi hại, đỉnh đầu hướng về phía nước lạnh giống như bốc hơi, đây là cảm giác hắn chưa bao giờ trải qua, sợ tới mức khẩn trương, cảm giác tắm nước lạnh cũng không đỡ, vội vã xả đầy một bồn nước lạnh cả người nằm trong bồn tắm để ngâm nước .
Bên ngoài Hạ Thành nở nụ cười trong chốc lát phát hiện bên trong không động tĩnh , đứng lên nghiêng tai nghe ngóng, hỏi:“Mộc Mộc, tắm xong chưa?”
Bên trong không có đáp lại.
Hạ Thành giật giật tay nắm cửa, thở dài, cũng không biết tiểu tử này lúc nào sẽ bỏ cái thói quen khi tắm thì phải khoá chốt cửa.
Đúng lúc này, bên trong bỗng nhiên phát ra “Ba” Một tiếng kinh thiên động địa nổ, ngay sau đó lại có chai lọ rơi trên mặt đất tạo ra thanh âm, Hạ Thành nghe được trong lòng sốt ruột, nhất thời khẩn trương đứng lên, gõ cửa nói: “Mộc Mộc! em không sao chứ? Mộc Mộc mở cửa !”