- Hai cô ấy bị bắt ở đâu, có địa chỉ không?
- Không biết, gọi hắn ta thì chỉ thấy bảo là hắn đang giữ Xảo Liên và Kiểu Kiểu xong tắt máy luôn rồi!
- Khốn kiếp!
Chàng gằn giọng. Thằng này chắc ăn gan hùm rồi nên mới dám động tới em gái và người yêu của chàng. Minh Minh lúc này cũng lo lắng không kém. Tính mạng của cô giờ chỉ nằm trên đầu ngón tay. Không biết lão già đáng chết đó có giở trò gì đồi bại với cô không? Anh đã mất cô một lần, thực sự anh không muốn chuyện đó có lần thứ hai nữa. Liệu anh có thể đủ sức để bảo vệ cho cô? Liệu anh có thể đến kịp để nhận giúp cô một nhát dao nữa hay không? Giá như anh có thể làm được điều đó. Hình bóng hai người con trai trong nỗi lo lắng và giận dữ tột cùng hiện lên vu vơ ở vách tường phản chiếu ánh trăng vàng.
Bất chợt điện thoại Minh Minh lại đổ chuông liên hồi. Anh vội nghe máy, Xuân Phong cũng đứng bật dậy:
- Sao có chuyện gì thế?
- Aaaaa... Đau quá. Tôi xin ông đừng đánh Kiểu Kiểu nữa, đánh tôi đi này. A - Giọng Xảo Liên đau đớn làm anh lòng anh đau như cắt:
- Tôi xin ông mà ông già. Đừng đánh hai cô ấy nữa!
- Biết điều thì mau đến đây nhanh, chỉ hai anh thôi, nếu báo cảnh sát hai cô ta sẽ chết. Địa chỉ: Ngõ XX phố XXXX
- Vâng... vâng. Tôi đến ngay
Một lát sau, Minh Minh và Xuân Phong lao đi trên chiếc xe Lamborghini đỏ chói giữa màn đêm u ám.
Hai anh đến một căn nhà như lời lão già mô tả. Căn nhà khá tối và bẩn thỉu. Vào bên trong, cảnh tượng khủng khiếp đập vào mắt hai anh khiến họ bàng hoàng. Trên giá treo, hai người con gái họ yêu bị trói lơ lửng, người máu me đầm đìa, những vết roi da in hằn đỏ trên làn da mỏng manh chi chít. Xảo Liên đã ngất từ lâu còn Kiểu Kiểu đang bị thuộc hạ của lão già đánh đập, khóc lóc van xin thảm thiết.
Xuân Phong tức tới nỗi nổ đom đóm mắt, lao tới đẩy mạnh tên thuộc hạ chó chết đó ra, ôm lấy nàng đang sợ hãi, co rúm người.
Minh Minh chạy tời tháo dây treo, bế cô lên, lòng xót xa như cắt. Căn nhà bỗng bốc cháy. Lão già đứng ở ngoài, cười lớn:
- Các ngươi láo thật, phá hỏng kế hoạch của ta. Nào, giờ thì thưởng thức ngọn lửa này một cách đau đớn nhất nhé! Ha...ha..
Ngọn lửa cháy phừng phực, khói tỏa ra khắp nơi. Minh Minh đã bế được Xảo Liên ra ngoài kịp. Anh đẩy lão già vào một căn phòng cháy rực rồi khóa cửa. Ngọn lửa cháy bỏng căm hờn của bốn người đã kết liễu đời hắn. Nhưng Xuân Phong và Kiểu Kiểu vẫn mắc kẹt trong căn nhà đó
- Đi ra đi Kiểu Kiểu
- Chân em đau quá. Em không đi được
- Vậy, nào nắm tay anh, vượt qua bão tố nhé! ( Thực ra là lửa chứ chẳng phải bão tố gì sất)