"Lớp khoa xã hội có một nữ sinh một hai muốn chuyển đến lớp 18 các cậu đó cậu biết không?" Trên đường trở về sau khi mua đồ xong, Mạnh Hân nhắc đến một chuyện nghe được từ chỗ chủ nhiệm lớp lão Dương: "Hình như lão Dư lớp các cậu không muốn lắm, nhưng mà nghe nói nữ sinh kia là họ hàng của hiệu trưởng, nên chắc là cuối cùng vẫn sẽ chuyển tới lớp các cậu thôi."
Lâm Điệu nhét miếng xoài khô vào trong miệng, lắc đầu: "Không biết, lão Dư không nói chuyện này với lớp."
"Dù sao chuyện cũng mới hai ngày nay, hẳn là trốn không được." Mạnh Hân có chút không hiểu được: "Cậu nói xem nữ sinh này nếu muốn đến lớp khoa tự nhiên, vì sao khi chọn khoa tự nhiên và xã hội thì không chọn khoa tự nhiên đi?"
"Ai biết được, chắc là ngây người ở lớp khoa xã hội mấy ngày, cảm thấy vẫn là học tự nhiên tốt hơn." Lâm Điệu bước lên bậc thang, nghĩ về câu chuyện hào môn nghe được vào buổi sáng, muốn kể với Mạnh Hân, nhưng nghĩ đến đây là chuyện riêng của nhà người ta, sau khi đấu tranh vẫn là nhịn xuống.
Hai người tách ra đầu cầu thang tầng 4, Mạnh Hân về phòng học, Lâm Điệu đi lên lầu.
Tới phòng học không bao lâu, chuông vào học đã vang lên, Lâm Điệu nhanh chóng giải quyết xong miếng xoài khô cuối cùng, nhân tiện nhét một túi còn chưa mở ra vào trong ngăn kéo, khi chuông vào học vang lên lần thứ 2, bốn người bọn Giang Duyên từ bên ngoài trở về.
Vừa trở lại chỗ ngồi, Giang Duyên đã ngửi thấy mùi quen thuộc, không khỏi nhíu mày hỏi Lâm Điệu: "Cậu ăn xoài sao?"
Lâm Điệu không biết có phải người này có mũi chó không, cô đều đã bỏ vào ngăn kéo, còn có thể ngửi thấy mùi: "A, ăn xoài khô, sao vậy cậu muốn ăn sao?"
"Tôi không muốn ăn!" Không biết vì sao, ngữ khí của Giang Duyên nhất thời tăng lên ba độ, một nửa bạn học đều nhìn lại đây.
"......"
Tên ngốc.
Lâm Điệu còn muốn chửi lại, nhưng giáo viên đã cầm sách vào lớp rồi, cô đành phải nuốt lời thô tục vào, yên lặng mắng cậu bảy tám lần trong lòng.
Có bệnh à.
Không ăn thì không ăn, lớn tiếng như vậy làm gì?
Không biết còn tưởng rằng cô khi dễ bạn ngồi cùng bàn.
Lâm Điệu càng nghĩ càng giận, sắp thấy không kìm chế được, người nào đó đột nhiên đưa một tờ giấy tới.
A, vị anh trai này còn rất hiểu kỷ luật của lớp học, biết truyền giấy, mà không phải không coi ai ra gì trực tiếp mở miệng nói.
Lâm Điệu lấy tờ giấy qua, quét mắt nhìn mấy chữ rồng bay phượng múa trên đó.
—— "Tôi bị dị ứng với xoài."
Lâm Điệu quay đầu nhìn cậu, tay phải không tiện viết chữ, đành phải thấp giọng hỏi: "Thiệt hay giả?"
Giang Duyên lấy tờ giấy về, quẹt vài nét bút: "Tin tôi chỉ cần ăn một miếng, là có thể biểu diễn chết ngay tại chỗ cho cậu xem không?"
"......" Lâm Điệu gật đầu: "Tôi tin tôi tin."
Hiểu lầm nhỏ đã được giải quyết, Lâm Điệu cũng không giận nữa, khoé mắt thoáng nhìn thấy giáo viên ngữ văn hình như đang chú ý tới bên này, cô nhanh chóng kẹp tờ giấy vào trong sách, tay trái cầm cây bút, làm bộ ghi chép.
Trọn bộ động tác làm trôi như nước chảy, vừa thấy đã biết trải qua việc truyền giấy không thiếu khi đi học.
Giang Duyên làm bạn ngồi cùng bàn với cô tất nhiên là đem hết động tác của cô xem ở trong mắt, nghĩ đến hai người có thể gặp nhau ở cùng một phòng thi cuối học kỳ 1 trước, nên đánh giá thành tích của vị ngồi cùng bàn mới này là một cấp bậc với ba tên ngốc bên cạnh cậu.
Tuy nhiên, người này còn có gan đem bài thi của mình cho người khác chép, quả là can đảm.
Là kẻ tàn nhẫn.
Giang Duyên tặc lưỡi, lấy di động từ hộc bàn ra tiếp tục xem chương trình.
Lâm Điệu bên cạnh hoàn toàn không biết gì về những suy nghĩ lung tung lộn xộn của cậu, thậm chí còn nghĩ trong lòng sau này tránh mua đồ có vị xoài.
Để ngừa người nào đó bất ngờ biểu diễn chết ngay tại chỗ cho cô xem.
-
Tiết ngữ văn kết thúc, mưa bụi bên ngoài tản ra, ánh mặt trời xuyên qua mây đen tiến vào phòng học, nam sinh ngồi tại chỗ duỗi lưng, vẻ mặt mới vừa tỉnh ngủ.
Giang Duyên lại đi ra ngoài, Lâm Điệu ngồi một mình, Hứa Hoan Hoan ngồi phía trước quay đầu lại nói chuyện với cô: "Khi nào thạch cao trên cánh tay cậu có thể được tháo ra?"
"Khoảng một tháng nữa, cụ thể còn phải nghe bác sĩ."
"A......vậy vẫn còn lâu đó."
Hai người trò chuyện câu được câu không, Giang Duyên từ bên ngoài trở về, Lâm Điệu đứng dậy để cậu đi vào, Hứa Hoan Hoan có vẻ sợ hãi, nên nhanh chóng quay đầu lại không nói gì nữa.
Giang Duyên có chút không rõ: "Tôi dọa người như vậy sao?"
"Còn không phải sao." Lâm Điệu lại ngồi xuống: "Tôi cảm thấy sau khi ngồi cùng bàn với cậu, cậu đã cắt đứt mọi khả năng kết bạn của tôi trong cái lớp này."
"Ai nói." Giang Duyên nghiêng người, vỗ bàn Hồ Hàng Hàng và Tống Viễn phía sau: "Nào, giới thiệu cho các cậu một người bạn mới."
Hai người ngẩng đầu cùng lúc: "Em tin anh cái quỷ, bạn mới của anh chỉ có Vạn Bùn Đậu và Đậu Bùn Vạn thôi."
Hai người đang nói đến chính là chuyện cuối học kỳ 1 trước ở ngoài phòng thi, Giang Duyên nói giới thiệu cho bọn họ một người bạn mới, người này còn giả mô giả dạng chỉ vào không khí bên cạnh nói đây là bạn của mình, tên Vạn Bùn Đậu.
Kết quả ba người bọn họ cho rằng quỷ nhập, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, chờ sau khi phản ứng lại.
Vạn Bùn Đậu, chọc cậu chơi thôi.
Chó má!
Kể từ đó không bao giờ tin Giang Duyên nói giới thiệu bạn mới gì nữa.
Giang Duyên cũng còn nhớ chuyện này, khi nhắc lại vẫn không nhịn được cười.
Gió hiu hiu mát, mái tóc đen mềm mại của nam sinh được bao phủ trong ánh mặt trời, nụ cười bên môi trong sáng, tràn đầy cảm giác trẻ trung.
Cậu dựa vào tường giống như không có xương cốt, trong mắt có ánh sáng: "Lần này không lừa các cậu, long trọng giới thiệu cho các cậu bạn ngồi cùng bàn với tôi, bạn học Lâm Điệu."
"Rất ưu tú, cho dù bản thân có ở trong nghịch cảnh, cũng không quên kéo kẻ yếu vào nghịch cảnh theo."
Giang Duyên nói chính là việc cô ấy cho người khác chép bài trong kỳ thi, nhưng Lâm Điệu căn bản không nghĩ tới chuyện này, nên nghe thấy cậu nói như vậy, trên trán có một dấu chấm hỏi.
Bản thân ở trong nghịch cảnh?
Đây là lão đại đang cảnh cáo bây giờ tình cảnh của cô rất nguy hiểm sao?
Lâm Điệu lại một lần nữa sinh ra cảm giác nguy cơ đối với tính mạng của mình?
Cô còn có thể tồn tại đến lúc tốt nghiệp không???
Hai người rõ ràng không cùng một kênh, nhưng vẫn có thể được kéo lại gần nhau.
Hồ Hàng Hàng và Tống Viễn rất cho Lâm Điệu mặt mũi, một người nắm lấy tay Lâm Điệu, trang trọng nghiêm túc lắc vài cái: "Bạn học Lâm, ngồi cùng bàn với người nào đó đã vất vả cho ngài rồi."
Lâm Điệu: "Không vất vả, dù sao quan tâm chăm sóc người già yếu bệnh tật cũng là một đức tính truyền thống của dân tộc Trung Hoa chúng ta mà."
Hồ Hàng Hàng: "Trâu bò."
Tống Viễn: "Thật trâu bò."
Sau khi xong, Hồ Hàng Hàng hỏi: "Cậu nói xem Duyên ca của chúng ta là thuộc về loại già yếu bệnh tật nào?"
Lâm Điệu mặt không đổi sắc: "Đương nhiên là tàn."
Giang Duyên một bên xem biểu diễn hỏi: "Vì sao?"
Lâm Điệu im lặng, rồi giải thích: "Não tàn không phải là tàn sao?"
Giang Duyên: "......"
Tống Viễn: "......"
Hồ Hàng Hàng: "......"
Là người diệt sói.
Chẳng những tàn nhẫn hơn người khác 3 điểm mà còn ngang.
-
Dưới sự sắp xếp rối loạn của Giang Duyên, Lâm Điệu thành công vào đội ngũ nhỏ bốn người.
Khi cùng nhau ăn cơm vào buổi tối, Hồ Hàng Hàng còn cười nói với Lâm Điệu: "Bạn học Lâm Điệu, không phải em gái Lâm, hay là Lâm lão lão."
Cuối cùng nói thêm một câu: "Vẫn là lão lão đại thì hơn."
Lâm Điệu: "......"
Giang Duyên ngồi một bên không biết xấu hổ nói: "Cậu xem, tôi đã giúp cậu nối lại khả năng kết bạn của cậu rồi đấy."
"Tôi cảm ơn cậu." Lâm Điệu cầm đũa bằng tay trái, nên có chút không nhanh nhẹn.
Giang Duyên thấy thế, trực tiếp gắp mỗi một món trên bàn cho cô, cái này làm mọi người một bàn đều ngẩng đầu nhìn cậu.
Giang Duyên dừng đũa: "Làm sao vậy, tôi quan tâm bạn ngồi bàn có gì sai sao?"
Từ Nhất Xuyên cười tủm tỉm: "Đúng vậy, quan tâm bạn cùng bàn thì sao chứ."
Hồ Hàng Hàng tiếp lời: "Đúng vậy, quan tâm bạn cùng bàn, chăm sóc yêu thương xã hội có gì không đúng sao?" Nhân tiện, cậu cũng gắp vài món cho Tống Viễn: "Bạn cùng bàn ơi, bạn ăn nhiều một chút."
Tống Viễn diễn xuất rất tốt: "Cảm ơn cậu nhé, bạn cùng bàn."
Lâm Điệu: "......"
Cô cuối cùng cũng biết sao mấy người này có thể chơi chung với nhau.
Diễn nhiều nên không áp lực.
Cơm nước xong, mặt trời cũng xuống núi, cả khuôn viên trường đều bị bao phủ bởi đêm tối, năm người vừa nói vừa cười đi trên đường, Lâm Điệu nhìn bốn người bọn họ, có chút chờ mong cuộc sống hai năm cao trung tiếp theo.
-
Về phòng học không bao lâu chuông vào học liền vang lên.
Sau khi nghe xong bài tiếng Anh 35 phút, lão Dư tới lớp học, theo sau là một nữ sinh đeo cặp sách.
Lâm Điệu nghĩ đến chuyện chuyển lớp mà Mạnh Hân nhắc tới vào buổi sáng, đoán rằng nữ sinh đó chính là học sinh chuyển lớp, chỉ là không nghĩ tới cô cũng quen biết người chuyển lớp.
Lão Dư dẫn người đứng ở trên bục giảng: "Đây là bạn học mới từ lớp 3 khoa xã hội năm 2 chuyển tới lớp chúng ta, mọi người hoan nghênh một chút."
Tất cả học sinh trong lớp đều chú ý đến mấy chữ lớp 3 khoa xã hội năm 2.
"Không phải chứ, từ lớp xã hội chuyển tới?"
"Bà chị này thật lợi hại."
Nữ sinh mở miệng trong tiếng vỗ tay thưa thớt: "Chào mọi người, tớ tên Đào Gia, từng học lớp 16 năm nhất, sau đó lên lớp 3 khoa xã hội, bây giờ chuyển tới lớp 18, sau này mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn."
Đào Gia.
Nữ sinh ngồi sau Lâm Điệu trong kỳ thi cuối học kỳ 1 lần trước, ban đầu hẹn sau khi thi xong sẽ mời Lâm Điệu ăn cơm. Nhưng sau đó thi tiếng Anh cô ấy không tới, nên chuyện này cũng chưa giải quyết được gì đã kết thúc.
Không nghĩ tới vòng đi vòng lại, hai người thế nhưng còn thành cùng lớp.
Lâm Điệu không khỏi cảm thán duyên phận kỳ diệu lần nữa.
Vốn dĩ sỉ số lớp 18 vừa đủ, ngay cả phong thủy bảo địa(*) ở hai bên bục giảng cũng có người ngồi, trong lúc nhất thời không có chỗ trống có thể sắp xếp.
(*) Về khái niệm phong thủy bảo địa, mọi người có thể hiểu đơn giản đó là một vùng đất có phong thủy tốt
Sau khi Lão Dư hỏi ý kiến của Đào Gia xong, bảo Hồ Hàng Hàng dọn hai bộ bàn ghế đặt ở hàng cuối cùng tổ một.
"Ngồi chỗ đó trước đi, chờ kiểm tra tháng sau xong chúng ta lại điều chỉnh."
Lão Dư giải thích vấn đề kỷ luật xong liền rời đi, trong phòng học có mấy nữ sinh là bạn học cùng lớp 6 trước kia của Đào Gia, trong phòng học ầm ĩ nho nhỏ một hồi.
Nhưng ngay sau đó đã yên ắng trở lại.
Trên tấm kính cửa sau của lớp học, khuôn mặt đen của chủ nhiệm giáo dục Lý Khôn dán trên đó.
"......"
Một tiết tự học nhanh chóng kết thúc.
Đào Gia nói vài câu với bạn học cũ của mình, sau đó đi tới vị trí Hứa Hoan Hoan ngồi: "Hắc, Lâm Điệu, lại gặp nhau rồi."
Lâm Điệu ngẩng đầu tùy tiện hàn huyên vài câu với cô, Đào Gia vẫn còn nhớ lời mời cô ăn cơm: "Bữa nào mời cậu ăn cơm!"
Cô còn chưa kịp từ chối, lại nghe thấy Đào Gia nói với Giang Duyên: "Còn có ân nhân cứu mạng của tớ, đến lúc đó cậu cũng cùng đi nha."
?
Ân nhân cứu mạng?
Tác giả có lời muốn nói: - em gái Điệu: Được rồi, cậu gian lận ( đại kết cục!!!!!!!!!!)