Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoại truyện (1):

Ta không có tên, từ khi có trí nhớ, ta đã lớn lên trong Xuân Lan Các.

Mụ tú bà gọi ta là "Tiểu Thu Tiên."

Bà ta nói ta có dung mạo đẹp, tính tình hiền lành, là một cô nương tốt khó tìm trên đời.

Bà ta dạy ta biết chữ, đọc sách, rèn ta thành thạo những kỹ năng của nữ giới.

Trước khi biết chữ, ta cứ ngỡ rằng phụ nữ sinh ra là để hầu hạ đàn ông, phụ nữ sinh ra phải ngoan ngoãn như súc vật, thì mới mong có được một kết cục tốt đẹp hơn.

Ta luôn cẩn thận, chu toàn, hoàn thành bổn phận của một nữ nhân.

Mãi sau này ta mới hiểu, thứ ta làm tốt chính là bổn phận của một kỹ nữ.

Chỉ đến khi đọc qua những truyện tình ái, chuyện trong các gia đình quyền quý, ta mới thấy những cô gái bình thường cũng chẳng khá hơn kỹ nữ bao nhiêu.

Đều trở thành đồ chơi trong ngòi bút của người đời, thế nên mới có lầu xanh, mới có những cô gái trở thành kỹ nữ.

Cuối cùng, từ trang giấy bước ra đời thật.

Có lẽ điều này thật đáng buồn, nhưng ta lại chẳng đủ sức để vùng vẫy.

Từ khi có trí nhớ, ta đã là một con chim bị bẻ gãy cánh, là con cá bị rời khỏi nước, bị giam cầm trong cái chốn say sưa chec lặng này.

Mắt thấy toàn những thứ không nên thấy, tai nghe toàn những lời không nên nghe.

Vậy nên, khi mụ tú bà đâm mù đôi mắt ta, ta không hề oán trách, chỉ thấy lòng thanh thản.

Chỉ là ta không ngờ rằng, sau khi mù mắt, ta còn chẳng bằng loài cầm thú.

Bởi vì mù, ta càng không nhìn thấy sự dơ bẩn của chúng.

Chúng càng trở nên bạo tàn, nhục mạ ta đủ đường.

Có lẽ ta từng nghĩ đến việc kết thúc tất cả. Dù sao, những ngày tháng như thế này đúng là chẳng khác nào sống không bằng chec.

Nhưng điều khiến ta kinh hoàng hơn là ta đã quen với cuộc sống này, quen đến mức ngấm vào xương tủy, đã mục nát từng chút một.

Vậy nên, ta không chec.

Giống như xương cốt của ta đã bị lũ dòi bám vào, ghê tởm, có thể rút ngắn mạng sống, nhưng lại không thể lấy đi sinh mệnh.

Ta chưa từng muốn vùng vẫy.

Ta sinh ra dường như đã không quá hiểu thấu nhân tình, cảm xúc cũng luôn lạnh nhạt. Thực ra, đối với ta, dù hiểu rõ nỗi đau, nó cũng chỉ là một ý niệm mà thôi.

Nỗi đau mà ta cảm nhận, chưa bao giờ bằng với những gì người khác thấy.

Vì vậy, ai ai cũng bảo ta có tính tình nhu mì.

Chẳng hề sinh ra chút phản kháng, chỉ biết ngoan ngoãn tuân theo.

Cho đến một ngày, ngay cả ta cũng không ngờ rằng—

Ta mang thai.

Ta thậm chí không dám chạm vào bụng mình.

Ta không thể tưởng tượng được một sinh mệnh sống đang lớn dần trong đó, không dám nghĩ rằng ta cũng có cơ hội làm mẹ…

Lần đầu tiên, ta cảm nhận rõ rệt cảm xúc của mình, ta biết rằng mình không muốn mất đi đứa con này.

Dù rằng Xuân Lan Các tuyệt đối sẽ không cho phép đứa trẻ này tồn tại.

Không, không thể được.

Ta nhất định phải giữ nó lại.

Người đàn ông đó bỏ ra một số tiền lớn để mua ta trong ba tháng. Đêm đêm, ta chiều chuộng dưới thân hắn, dốc lòng hầu hạ, cuối cùng cũng khiến hắn bằng lòng chuộc thân cho ta.

Với tất cả sự mong đợi, ta chờ đợi đứa con của mình chào đời.

Từ đó, ta có một điều duy nhất để vướng bận.

Ta yêu thương con, lo lắng cho con, cầu nguyện và hân hoan vì con.

Ta đầy lo âu về tương lai của con, nhưng cũng tràn đầy hy vọng.

Ta không thể tận mắt nhìn thấy con, nhưng có thể nghe tiếng cười của con, có thể cảm nhận nhịp thở nhẹ nhàng của con, cảm nhận từng cử động nhỏ nhặt của con.

Ta chạm vào chiếc mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ của con, đôi môi xinh xắn, cảm xúc dưới đầu ngón tay chân thực đến mức khiến ta tin rằng sau này con nhất định sẽ xinh đẹp hơn ta.

Con sẽ không giống như ta. Con sẽ thay ta nhìn thấy những nơi mà ta không thể thấy.

Con không cần phải bị giam cầm trong cái thế giới bẩn thỉu này.

Con không cần phải khom lưng để sinh tồn.

Ta hy vọng con sẽ có một đôi mắt sáng, mang theo thân phận tự do quý giá này, trở thành một con cá tung tăng bơi lội, tự do và không bị ràng buộc, sống một cuộc đời thoải mái và hạnh phúc.

Con sẽ đi khắp sông núi, thưởng ngoạn ngũ hồ tứ hải.

Nghe nhiều, thấy nhiều, mọi việc đều gặp may mắn.

Vậy nên mẫu thân sẽ gọi con là "Lạc Du."

Lạc Du, Lạc Du, mẫu thân có chút tài hoa, nhưng chỉ khiến bản thân thêm phiền muộn, nhưng mẫu thân chưa bao giờ báng bổ cuộc đời này. Mẫu thân tin rằng thế gian này vẫn còn nhiều điều đáng để khao khát.

Con phải dùng mắt để nhìn, dùng lòng để cảm nhận.

Con gái của mẫu thân, Lạc Du, con gái của ta...

Ngoại truyện (2)

Ta chưa từng thấy đứa trẻ nào ác như vậy.

Lại còn là một bé gái.

Mới ba tuổi đã trêu chọc mẫu thân mình, năm tuổi đã giec chồn. Đôi mắt trắng đen rõ ràng của nó lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào người khác, không ai biết trong bụng nó chứa bao nhiêu âm mưu thâm độc.

Nó dường như sinh ra đã không có cảm xúc của con người.

Nó là một con thú nhỏ không biết đồng cảm, chuyên ăn trộm, lừa gạt, lại khéo đâm thẳng vào tim gan người khác.

Ai đối xử tệ với nó, nó trả thù gấp bội.

Ai đối xử tốt với nó, cũng chẳng nhận được một chút hồi đáp nào.

Người phụ nữ khốn khổ ấy chỉ có đứa trẻ này là m.á.u mủ duy nhất, bà ta yêu thương nó vô cùng.

Nhưng ta rõ ràng nhìn thấy rằng, tình yêu của bà chỉ đổi lại sự ghét bỏ vô tận của nó.

Ta đã tận mắt thấy nó cười giễu khi tiễn mẫu thân nó lên kiệu.

Ta đã tận mắt thấy nó đập vỡ chiếc trâm cài bằng ngọc trai mà mẫu thân nó chắt chiu dành dụm mới mua được.

Ta đã tận mắt thấy nó đối xử tàn nhẫn với mẫu thân mình, lừa dối bà, giễu cợt bà, ghét bỏ và làm tổn thương bà.

Ta thực sự rất ghét đứa trẻ không giống trẻ con này.

Ta đã thử dạy dỗ nó, nhưng vô ích.

Ta tức giận vô cùng, nhưng người phụ nữ đó luôn nói rằng đứa trẻ này là một đứa con ngoan, ta chỉ cảm thấy bà ta đã mất trí.

Cho đến khi người phụ nữ đó không bao giờ trở về nữa.

Và đứa trẻ cũng không quay lại.

Sự biến mất của hai người chẳng hề gây nên một chút sóng gió nào, Huyện thái gia biết chuyện cũng chỉ phất tay cho qua.

Ta đột nhiên muốn cười, họ cũng giống như ta, một lão nô tì chẳng được chủ nhân coi trọng, chẳng là gì cả.

Ta ngẩn ngơ trở về tiểu viện của mình.

Ngày thứ ba sau khi Lạc Du mất tích, ta nhận được hai tin tức cùng lúc.

Cái chec của người thiếp thấp kém mà Huyện thái gia nuôi bên ngoài.

Và Xuân Lan Các có thêm một tiểu mỹ nhân bị mù bẩm sinh.

Khi ta cảm thấy lạnh trên mặt, ta mới nhận ra không biết từ lúc nào mình đã rơi nước mắt.

Ta bỗng dưng thấy lạnh, cổ họng ta bắt đầu nghẹn lại.

Ta lảo đảo trở về tiểu viện, trên đường mua ít tiền giấy, rồi dọn dẹp lại di vật của người phụ nữ ấy.

Phu quân ta mất khi ta còn rất trẻ, đến trung niên ta lại mất con.

Bóng dáng hiền lành như nước của bà ấy, giống hệt đứa con đoản mệnh của ta.

Con gái của ta mệnh khổ, đầu thai vào bụng ta.

Giống như ta, cũng là thân nô lệ.

Bị Huyện thái gia để mắt tới, nâng lên làm thiếp thông phòng, chưa đầy hai năm đã hương tiêu ngọc vẫn.

Vậy nên, lần đầu nhìn thấy người phụ nữ này, ta đã thương xót bà ấy.

Dù biết rõ xuất thân của bà, ta vẫn chẳng nảy sinh chút oán ghét nào.

Ta đốt hết quần áo của bà ấy.

Ta đốt luôn cả cây đàn của bà.

Nhưng khi đến cuối cùng, khi mở hộp sách của bà ra, ta lại thấy một xấp giấy mỏng.

Trên mỗi trang chỉ có vài chữ, nét chữ của một người mù, dĩ nhiên không đẹp, nhưng ta vẫn có thể nhận ra từng chữ.

【Lạc Du yêu ta quá nhiều, nên trách ta không đấu tranh, thương ta bất hạnh】

【Lạc Du yêu ta quá nhiều, nên gây sự, khiến hàng xóm gặp tai họa】

【Lạc Du yêu ta quá nhiều, nên không nỡ nhận, ghét bỏ những gì ta trao】

【Lạc Du yêu ta quá nhiều, nên hận ta sâu sắc, mà ta chẳng hiểu được lòng con】

Ta ngẩn người ra.

Không biết bao lâu trôi qua, chợt một đứa trẻ nhà hàng xóm leo lên tường từ lúc nào không hay, dùng ná bắn trúng mu bàn tay ta.

Mất thăng bằng, tờ giấy trên tay rơi vào đống lửa, trong chốc lát đã cháy thành tro bụi.

Trong lòng ta bỗng trào dâng nỗi buồn khó tả, còn đứa trẻ thì cười lớn.

Nó hét lên: "Đúng là mụ già yêu quái sống cùng với con bé ti tiện! Mụ đốt giấy cho ai vậy! Ta biết hết rồi! Con bé ti tiện đó và người mẫu thân làm kỹ nữ của nó đều chec cả rồi đúng không! Sao mụ không chec theo họ đi!"

"Này! Ta hỏi mụ đấy!"

"Sáng mai ta sẽ bắt chồn hoang về cắn chec mụ! Lần này không có con bé ti tiện đó cản nữa đâu!"

Tiếng la hét của đứa trẻ sắc bén, rồi ta nghe thấy tiếng nó bị người lớn trong nhà kéo xuống, văng vẳng có tiếng trách mắng vọng lại.

"Con cái nhà ai mà đi chọc vào loại người đó chứ... Thật là xui xẻo..."

Ta bị gió thổi vào mắt, khóe mắt bỗng thấy ươn ướt. Tuổi già rồi, có lẽ nếp nhăn sâu trên mặt khiến ta lau mãi không khô.

Thôi vậy, thôi vậy...



Ta biết Lạc Du sẽ không chec.

Ta đã tìm kiếm rất lâu.

Rất lâu, rất lâu...

Cho đến một ngày, ta bắt đầu ho ra máu, cảm thấy mình chẳng còn sống được bao lâu.

Ta đột nhiên buông xuôi, quyết định đi xem cho rõ.

Đi xem kết quả tồi tệ nhất.

Ta cầm theo số tiền tiết kiệm cả đời mình, khóa cánh cửa đã lâu không còn nguyên vẹn của tiểu viện.

Khóa chặt rồi, đi chưa được bao xa, ta đã nghe thấy tiếng xì xào sau lưng ngày một nhiều hơn.

Có một gã ăn mày ngồi xổm ở góc tường không xa, chế giễu, chỉ trỏ vào tiểu viện với mấy đứa trẻ ăn xin bên cạnh, nói rằng nơi đó từng có một kỹ nữ mù.

Sinh ra đã lẳng lơ, cực kỳ dâm đãng.

Còn sinh ra một đứa con nhỏ cũng lẳng lơ không kém.

Kỹ nữ mù đó eo thon chỉ bằng một vòng tay, chắc chắn là do uốn éo dưới thân đàn ông.

Kỹ nữ mù đó...

Từng lời từng chữ đều khó nghe. Ta cau mày, bước thêm vài bước, đột nhiên bị vấp phải cây kẹo hồ lô lấm bùn, một nửa viên kẹo bị ta giẫm nát.

Ta chợt nhớ đến Lạc Du.

Con bé luôn lén lấy mấy đồng bạc lẻ mà người phụ nữ cố tình để lại trong túi để đi mua kẹo hồ lô ăn.

Rốt cuộc, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Sao ta lại quên mất?

Quên mất vì sao ban đầu ta không ưa con bé nhiều đến vậy?

Ta đến Xuân Lan Các.

Nói rằng ta đang tìm một cô bé mù.

Lần đầu tiên ta nhìn thấy người được gọi là Nhạn Châu, mắt nàng đã bị che kín bởi lớp lụa trắng.

Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã nhận ra đó chính là Lạc Du.

Con bé rất giống mẫu thân nó, đặc biệt là đôi mắt đẹp mất hồn phía sau tấm lụa trắng đó.

Ta nhìn thấy đôi đồng tử đẹp đẽ của nó trống rỗng, không có tiêu điểm.

Ta run rẩy giơ tay tát mạnh vào mặt con bé.

Không phải ta chưa từng có linh cảm, nhưng ta không dám tin.

Khi sự thật đẫm m.á.u phơi bày trước mắt, ta không còn cách nào tự lừa dối mình được nữa.

Ta bảo con bé đi theo ta.

Nhưng nó không chịu.

Ta biết, ta biết nó đang định làm một việc vô cùng khó khăn.

Ta vô cùng hối hận, hối hận vì sự nhu nhược của ta đã đến quá muộn.

Ta tự trách mình, oán giận bản thân.

Nếu ngày xưa ta chịu nghe vài lời của mẫu thân Lạc Du, có lẽ ta đã sớm tìm ra tung tích của con bé, biết đâu vẫn còn kịp ngăn nó lại.

Nhưng cuối cùng, ta đã già, già rồi chẳng còn ích gì nữa.

Nhiều chuyện giờ đây đã không thể cứu vãn.

Ta chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.

Mà con đường Lạc Du định đi lại quá đỗi gian nan.

Lạc Du à, Lạc Du.

Con biết phải làm thế nào đây.

...

Lạc Du, Lạc Du, mụ già này thực sự cũng muốn nói rằng Lạc Du không phải đứa trẻ xấu.

Con chính là đứa trẻ tốt nhất trên đời.

Hết. 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang