Những vị khách trong quán hướng nhìn về bàn ăn của hai người, Nhan Tiểu Linh ngượng ngùng cúi đầu xin lỗi với mọi người xung quanh, trở lại với Lăng Nhữ Y, hạ giọng nhẹ xuống.
"Cậu bị ngốc à?"
Lăng Nhữ Y gói rau với thịt nướng, vô cùng bình thản chấm nước chấm bỏ vào miệng thưởng thức, bộ dạng không hề lo lắng một chuyện gì cả vô tư vô lo này khiến Nhan Tiểu Linh lắc đầu bó tay.
"Ầy... Ngốc thật rồi."
"Vậy cậu định làm sao?" Nhan Tiểu Linh hỏi, thí dụ ra một tình huống "Nếu Mạc tổng đó cứ ép buộc cậu lần nữa thì cậu làm sao?"
Nhan Tiểu Linh không hề biết rằng chuyện này đã xảy ra rồi, Lăng Nhữ Y cười trừ, trả lời bằng một cách nhúng vai tùy tiện.
"Cậu lại nhịn nhục tiếp sao?" Nhan Tiểu Linh há hốc hỏi, Nhữ Y không đáp chỉ im lặng.
Nhan Tiểu Linh cũng đã biết câu trả lời, tức đến muốn gào thét, nhưng đang ở nơi công cộng, Nhan Tiểu Linh chỉ có thể gào thét trong nội tâm, mắt trừng cô bạn thân.
"Cậu không thể như vậy, không có nhịn gì hết, cậu phải nói rõ với anh ta chứ?"
Lăng Nhữ Y ngừng lại hành động gói đồ ăn, ánh mắt trầm tư nâng lên nhìn Tiểu Linh "Nói cái gì?"
"Nói ra chuyện năm đó, là bởi vì mẹ cậu ép buộc chị cậu bỏ đi, hoàn toàn không liên quan đến cậu. Cậu phải xoá bỏ hiểu lầm đó để anh ta, ít ra không chán ghét cậu chứ?" Nhan tiểu Linh giải thích với gương mặt khẩn trương, đây là chuyện của Nhữ Y, Tiểu Linh quan tâm nó như là chuyện của chính bản thân mình.
Lăng Nhữ Y cười khổ, lại rót ra một ly rượu rồi ngửa đầu uống cạn, đặt xuống ly rượu cũng giống như đặt xuống tâm tư, Lăng Nhữ Y trầm lắng.
"Nói ra thì đã làm sao, mẹ tớ làm vậy thật ra cũng là vì nghĩ cho tớ, chuyện chị bỏ đi không thể nói là không liên quan đến tớ được, tớ chính là nguyên nhân ngọn ngành. Hơn nữa... Có nói ra cũng giải quyết được gì, chỉ khiến anh ấy chán ghét mẹ con tớ hơn thôi."
"Gì chứ..." Nhan Tiểu Linh khó hiểu chau mày, Lăng Nhữ Y lại uống một ly rượu làm cay nồng cổ họng.
"Bỏ đi, dù sau thì cưới cũng đã cưới rồi, như cậu nói gạo đã nấu thì cơm rồi, dù sau cũng là do bản thân tớ chuốc lấy cả thôi."
Nhan Tiểu Linh vừa lắc đầu vừa nhăn mặt "Thật không thể hiểu nổi cậu, ít ra giải quyết được cái gì thì giải quyết chứ, cậu cũng nói cưới đã lỡ cưới rồi, cậu cũng cố gắng nắm giữ hôn nhân ba năm qua rồi. Sao không giải quyết mâu thuẫn đó, ít ra cũng dễ dàng cho cậu hơn một chút."
Lăng Nhữ Y cười trừ, ánh mắt lấp lánh phiền muộn, giọng trở nên nghẹn giống như người muốn khóc.
"Đó không phải mâu thuẫn... Chuyện tớ phá tan tình yêu của anh ấy và chị là sự thật rõ ràng không phải mâu thuẫn... Cho nên... Cậu cứ xem đây là cái giá phải trả đi."
Cái giá phải trả này liệu có quá đắc hay không? Lăng Nhữ Y thật sự có thể nhịn nhục mãi như vậy sao? Ba năm lạnh nhạt cô quạnh, bây giờ lại bị người kia bức ép, Nhan Tiểu Linh mím môi khẽ giọng.
"Cũng đã cố gắng ba năm không có kết quả rồi, hay là... Cậu đề nghị ly hôn đi" Nhan Tiểu Linh vừa nói xong, lại quên mất một chuyện "À không, hai người vừa gạo nấu thành cơm xong, biết đâu sắp tới lại có chuyển biến tốt."
Lăng Nhữ Y cũng hi vọng như vậy, hi vọng chuyển biến tốt, nhưng đó cũng chỉ là hi vọng. Anh sáng nay đối với cô không khác gì một món đồ để phát tiết, anh vẫn rất căm ghét cô.
Không ghét mới là chuyện lạ, vì cô mà chị bỏ đi, Lăng Nhữ Nhi biệt tích ba năm rồi không có một tin tức. Thời gian đầu anh sốt soắn lên đi tìm chị, tìm mãi không thấy, anh rơi vào tuyệt vọng đau khổ, khi ấy anh bầu bạn với rượu và thuốc lá một thời gian mới có thể xua đi nổi nhớ nhung về chị.
Thử nói xem, anh làm sao mà không ghét cô được, thậm chí, có thể nói anh hận cô, hận cô đã chia tách một tình yêu đẹp đẽ.
Lăng Nhữ Y cố gắng níu giữ hôn nhân này thứ nhất vì muốn bù đắp cho anh, thứ hai vì lòng riêng muốn có được tình cảm của anh. Cô bỉ ổi đến đáng bị chê cười, cho nên nói bị anh xem như một món đồ chơi xong thì vứt cũng vừa đáng.
Vì cô đáng bị như thế, kẻ thứ ba không đáng có được hạnh phúc, không đáng được trân trọng.
Lăng Nhữ Y không nhịn nhục, không phục tùng thì có thể làm gì? Cô là công chúa của gia đình chứ không phải công chúa của anh, cô mà phản kháng, anh sẽ càng kinh tởm hạng người như cô hơn.
"Cố gắng thôi..." Lăng Nhữ Y nâng ly rượu uống cạn, ánh mắt đau khổ không lối thoát.
"Cậu cố được bao lâu?" Nhan Tiểu Linh hỏi, nhìn nụ cười tạm bợ chua xót của Nhữ Y, không khỏi đau lòng cho cô bạn.
"Khi nào không cố được nữa... Khi ấy sẽ ly hôn thôi, khi ấy tớ sẽ giải thoát cho anh ấy..." Còn bây giờ, Lăng Nhữ Y vẫn cố gắng được, cô vẫn sẽ dùng hôn nhân này gàng buộc anh bên mình thêm một chút nữa. Cô đã phá hỏng tình yêu của anh, cô phải chịu trách nhiệm.
Cô sẽ dùng tất cả sự dịu dàng nhất đối với anh, bù đắp cho tổn thương năm ấy, hi vọng có thể xoa dịu được một phần nào. Còn về tình cảm của anh, cô không dám cầu mong, anh có thể thích thư kí Hạ, có thể ở bên người khác tùy ý anh, cô không dám cấm cũng chẳng dám cầu.
Ba năm trước, ngày kết hôn cô những tưởng, cô sẽ đối tốt với anh rồi sau đó thời gian sẽ khiến anh có tình cảm với cô, chỉ cần có một chút tình cảm cô liền sẽ có thể cố gắng tiếp tục.
Còn bây giờ, một chút tình cảm của anh cô cũng không dám cầu, Lăng Nhữ Y cả đời này cũng không dám cầu.
"Tiểu Linh..."Con ngươi cô ướt át, hốc mắt cay cay, cánh mũi nghẹn nghẹn nồng nồng gọi tên.
"Hả?" Tiểu Linh nhìn cô, nhìn nước mắt đang chất đầy trên hốc mắt của Nhữ Y mà đau lòng "Sao vậy? Sao lại khóc rồi?"
Lăng Nhữ Y phì cười, đem toàn bộ nước mắt nuốt vào trong nhưng không kịp, cô vừa phì ra tiếng cười một hàng long lanh đã chạy xuống gò má, cô chỉ có thể nâng tay chùi.
"Sau này... Nếu gặp người mà cậu thích, thật sự, thật sự rất rất thích... Cũng đừng làm người thứ ba."
"Cái gì không thuộc về mình thì đừng cố gắng níu kéo, người không được yêu thì không nên cưỡng cầu, tuy là hơi khó để buông nhưng cố gắng một chút sẽ buông được thôi, đừng cố nắm lấy... Để rồi..."
Nhan Tiểu Linh đau lòng, đôi mắt ứa ra tầng nóng nhìn Nhữ Y vô cùng chua xót, Nhữ Y nói với cô và cũng đang hối hận với chính bản thân mình.
"Để rồi làm sao?" Nhan Tiểu Linh khẽ giọng nhỏ.
Lăng Nhữ Y không kiềm được nước mắt nữa, hai hàng lấp lánh trượt xuống gò má.
"Buông không được..."
Ba năm trước không buông, cố gắng cưỡng cầu, bây giờ Lăng Nhữ Y có muốn buông thì cũng không buông được nữa, mọi chuyện... Đi quá xa rồi.
Còn tiếp...
_ThanhDii