• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Vãn Vãn thao thức trở mình không ngủ được, dù đã uống thuốc ngủ nhưng chẳng có tác dụng gì.

Trong lòng cô loáng thoáng cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó.

Cô và Lý Hiểu Thanh đưa lưng về phía nhau nằm ngủ.

Lý Hiểu Thanh khẽ cựa mình, hình như cũng bị cơn mất ngủ hành hạ.

“Chị Hiểu Thanh, chị ngủ chưa ạ? Em không ngủ được.” Hạ Vãn Vãn hỏi khẽ.

Bà không quay người lại, giường quá nhỏ, hai người phụ nữ không quen biết nhau mà nằm đối mặt với nhau sẽ rất lúng túng.

“Chưa ngủ.” Lý Hiểu Thanh đáp, cổ họng bà như bị thứ nào đấy chặn lại, hơi khô và ngứa ngáy khó chịu, giống hệt nhiều sợi tóc đen dài dày mọc ra từ bắp thịt. Bà không khỏi nghĩ đến da heo chưa được cạo lông sạch sẽ, trong lòng ớn lạnh.

Hạ Vãn Vãn thở dài: “Em cũng không ngủ được, xảy ra chuyện thế này thì ai có thể ngủ được chứ. Chị Hiểu Thanh, chị nói xem, liệu chúng ta sống sót được không?”

“Được chứ.”

“May mà có chị, nếu không buổi tối đầu tiên em không biết phải vượt qua thế nào. Lần đầu gặp, em đã thấy chị rất thân thiết, như dì út của em vậy. Dì út em đẹp lắm, quanh năm đều mặc váy.” Lúc nói chuyện, trong mắt Hạ Vãn Vãn rơm rớm, ánh lệ lặng lẽ làm mờ nhòe tầm nhìn.

“Không sao, chị nhìn em sẽ nhớ tới em gái chị hồi nhỏ, cũng là một cô bé dễ thương.” Trong lúc trò chuyện, Lý Hiểu Thanh không kiềm được, phải đưa tay nhéo cổ họng, ho nhẹ.

Hạ Vãn Vãn nói: “Em chị…”

“Con bé chết rồi, cuối cùng không cần phải hốt hoảng lo sợ nữa.” Lý Hiểu Thanh vẫn chưa vượt qua được nỗi đau mất em gái, nhưng bà sẵn sàng mở lòng với cô bé này.

Hai người nói câu được câu chăng, mãi đến khi Lý Hiểu Thanh có vẻ đã thiếp đi.

Hạ Vãn Vãn gảy ga giường, nhưng đầu óc lại cực kì tỉnh táo, không hề buồn ngủ. Tuy vậy, cô không dám tiếp tục trở mình, chỉ sợ sẽ đánh thức Lý Hiểu Thanh vất vả lắm mới ngủ được. Cô cứ nằm nghiêng không nhúc nhích.

Rõ ràng đang đắp chăn, nhưng sống lưng như có một cơn gió lạnh lẽo thổi tới. Hạ Vãn Vãn bọc kín mình, cuộn tròn người. Tuy nhiên, cô nhận ra nhiệt độ xung quanh mình chợt giảm xuống, cứ như trong bóng tối đang che giấu một đám quỷ.

“Chị Hiểu Thanh, chị Hiểu Thanh, dậy đi chị. Chị không thấy lạnh sao?” Hạ Vãn Vãn áy náy hỏi.

Lý Hiểu Thanh không phản ứng.

Cô xoay người, chợt nhận ra chỗ cạnh giường mình trống không. Cô chưa hề ngủ, nếu Lý Hiểu Thanh ra ngoài thì cô chắc chắn phải nghe thấy chứ! Hạ Vãn Vãn ngồi dậy, bật đèn đầu giường.

Ánh đèn vàng chiếu sáng một vùng tròn, dưới ánh đèn, cô mới nhìn rõ Lý Hiểu Thanh không đi đâu cả, bà đang ngồi ở mép giường.

“Chị, chị Hiểu Thanh?”

Hạ Vãn Vãn cảm thấy tình trạng của Lý Hiểu Thanh rất không đúng, vai bà đang co giật và run rẩy, cúi đầu cứ như đang mày mò thứ gì.

“Này? Chị Hiểu Thanh sao rồi ạ?”

Hạ Vãn Vãn kề sát vào: “Chị không sao chứ, em có thể ra ngoài gọi người.”

“Khửa...”

“Khửa...”

“Khửa...”

Trong cổ họng Lý Hiểu Thanh thốt ra âm thanh bị tắc nghẽn.

Tay phải đập lên vai Lý Hiểu Thanh, bấy giờ Hạ Vãn Vãn mới phát hiện cơ thể của bà lạnh toát: “Em sẽ gọi người! Có phải chị bị bệnh rồi không!”

Giây sau.

Lý Hiểu Thanh chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt vừa mờ mịt vừa trống rỗng. Bà há hốc miệng, hai tay kéo từng sợi tóc đen xen lẫn máu ra khỏi miệng. Tóc quấn vào mu bàn tay và ngón tay bà, khảm vào da, để lộ ra vết thương nhầy nhụa máu!

“Chị Hiểu Thanh!” Hạ Vãn Vãn lập tức hét toáng lên, nhảy dựng khỏi giường: “Chị, chị sao vậy? Có ai không! Xảy ra chuyện rồi! Mau tới đây, có ai không á á á á!”

Cô rú lên thảm thiết, nhưng chỉ ngồi co ro trong góc chứ không dám đến gần Lý Hiểu Thanh, e sợ người phụ nữ này sẽ nhảy bổ vào mình!

Dường như không cảm nhận được cơn đau, Lý Hiểu Thanh thọc hai tay vào miệng. Khóe miệng nứt ra, từng thớ thịt đỏ như máu hiện rõ, trên môi đã không còn lành lặn nữa!

Ngày càng xuất hiện nhiều sợi tóc bị kéo ra khỏi cổ họng, quấn dày đặc quanh lòng bàn tay bà. Những sợi tóc kia vừa đen vừa thô như dây gai, trộn lẫn với mô người còn tươi.

Chắc hẳn trong dạ dày bà chứa toàn tóc, dù kéo thế nào cũng không kéo hết. Axit ăn mòn ngón tay bà, lôi cả ra phần thịt kho trong bữa tối vẫn chưa được tiêu hoá hoàn toàn!



“Cầu xin mọi người mà á á á! Có ai không! Mạnh Lan! Trương Nhất Trì!”

Hạ Vãn Vãn mở cửa sổ ra kêu cứu.

Mạnh Lan vừa định ngủ, bỗng nghe thấy âm thanh từ phòng Hạ Vãn Vãn truyền đến, cô mở cửa chạy sang phòng bên cạnh.

Phá cửa vào, bật đèn phòng, đúng lúc đối diện với Lý Hiểu Thanh!

Ngay sau đấy, bị tiếng hét thảng thốt đánh thức, ba người cũng vội vàng chạy tới và chứng kiến cảnh tượng kinh hãi kia.

Trên tay Lý Hiểu Thanh quấn một cuộn tóc như chỉ gai, bà đang không ngừng lôi tóc ra khỏi cổ họng. Cổ họng bật ra âm thanh nôn khan!

Lý Hiểu Thanh tựa hồ không thấy họ, cúi đầu đưa tay lấy từng sợi tóc xuống, bà hài lòng ngắm “kiệt tác” của mình. Giây lát sau, bà giật hai tay ra, quấn tóc quanh cổ rồi siết mạnh cổ mình!

“Mau, mau cứu người!” Trương Nhất Trì hô to.

Mạnh Lan bị Trương Nhất Trì kéo đến trước mặt Lý Hiểu Thanh.

… Đến cũng đến rồi! Lên thôi!

Cô giật thót, giơ ngón tay kéo tóc trên cổ Lý Hiểu Thanh ra ngoài! Còn Trương Nhất Trì tái mặt tách gỡ từng ngón tay cứng ngắc của Lý Hiểu Thanh.

Hai người cố hết sức bình sinh, nhưng Lý Hiểu Thanh vẫn sừng sững bất động, chỉ một mực dùng tóc siết chặt cổ mình!

Ngày càng nguy cấp!

Bỗng dưng.

Lý Hiểu Thanh giãy giụa uốn éo; bà quay người nhìn Hạ Vãn Vãn, trong cổ họng phun ra một búng máu sẫm tanh hôi!

Gương mặt Hạ Vãn Vãn nhuộm đầy máu tươi; chiếc váy trắng của cô như bông hoa tươi ma quái đang nở rộ.

“… Răng rắc!”

Lý Hiểu Thanh ra sức bẻ xương sống gãy lìa, đầu rời khỏi cổ tức khắc. Lung lay, hai tay đột nhiên mất hết sức phản kháng, thân thể giống hệt một con rối gỗ bị đứt dây rời rạc đổ ập xuống.

Bà ấy chết rồi.

Một cái chết không hề minh bạch ngay trước mắt năm người.

Đôi môi run rẩy, hai mắt tối sầm, Hạ Vãn Vãn ngã ngửa ra sau.

*

Sau nửa đêm.

Tề Hoan và Triệu Triệt ngồi trên giường.

Cả hai đều từng tham gia nhiệm vụ nên rất thẳng thắn bàn chuyện.

“Lúc đó cậu nói cô ta nguy hiểm, tôi đinh ninh cậu đang ám chỉ Mạnh Lan, dù sao thì cô ta cũng mặc đồ màu đỏ.” Triệu Triệt nói ngay: “Lý Hiểu Thanh chết rồi, chắc khi ấy chị ta cũng phát hiện ra gì đó, bằng không sao lại đột ngột rời khỏi nhóm của Hạ Vãn Vãn chứ?”

“Tiếc là chị ấy đã mất mạng rồi. Có lẽ bởi vì phụ nữ thích tin vào trực giác, thấy Hạ Vãn Vãn rất đáng thương và vô tội chăng?” Tề Hoan đáp.

“Ắt hẳn Lý Hiểu Thanh bị Hạ Vãn Vãn mê hoặc, con quỷ này quá giảo hoạt. Không, nói chính xác hơn là hung thủ giết chết bạn đồng hành.” Triệu Triệt ra chiều nghiêm túc.

Tề Hoan đan tay đặt trên đầu gối, dưới ánh đèn, tròng kính anh ta đeo toát lên vẻ vô cảm và lập dị: “Nhiệm vụ đầu tiên tôi tham gia, ma quỷ, hay đúng hơn là mục tiêu của nhiệm vụ đã có mặt trong đội, tương tự lần này vậy. Mặc dù không muốn thừa nhận đồng đội là thủ phạm, nhưng tôi tin rằng, chỉ có hai người chúng ta mới bình tĩnh và lý trí hơn cả.”

“Hai người liên quan đến Hạ Vãn Vãn đều đã tử vong. Nếu xuất hiện thêm người chết nữa, thế càng chứng tỏ chúng ta nên giết cô ta.” Tề Hoan nói nhanh không nghĩ ngợi: “Tuy làm vậy rất vô nhân đạo, song đây là quy tắc trò chơi.”

“Tôi hiểu, nhưng tại sao bây giờ chúng ta không nên báo cho mọi người biết Hạ Vãn Vãn là hung thủ?”

“Họ sẽ khủng hoảng.”

“Cậu nói đúng.”

Tiễn Triệu Triệt đi, Tề Hoan ngồi một mình trên giường.

Gã đã tìm được kẻ sát nhân, trò chơi này có thể kết thúc ngay lập tức. Nhưng gã muốn mạo hiểm, suy cho cùng, rủi ro và phần thưởng có mối liên hệ với nhau cơ mà.

Hôm trước Triệu Triệt chưa kể cho người mới biết, thật ra thế giới Thần Ẩn còn tồn tại nhiều luật lệ khác.

Kết thúc mỗi nhiệm vụ, người sống sót sẽ nhận được năng lượng. Năng lượng tích lũy từng chút một trong các thẻ bài ẩn, sẽ trao cho họ sức mạnh to lớn hơn. Thi thoảng, gã có thể nhìn thấu lời nói dối của người khác, một khả năng mà gã có được sau nhiệm vụ lần trước của mình.



Tổng số năng lượng cho một nhiệm vụ là cố định, càng nhiều người sống sót thì năng lượng được phân bổ cho mọi người càng ít. Nếu năng lượng quá ít, thẻ bài ẩn sẽ không biến đổi được.

Nghe bảo các thẻ bài ẩn sẽ xuất hiện dưới dạng hoa văn, chúng sẽ hoá thành màu sắc rực rỡ.

Khi thẻ bài ẩn hiện lên màu sắc sặc sỡ, họ có thể rời khỏi thế giới Thần Ẩn này mãi mãi, đồng thời có thể đạt được năng lượng vô thượng.

Gã chắc chắn sẽ sống sót, chỉ có người thông minh mới có khả năng tồn tại đến cuối, đây chính là cách chơi và quy tắc của trò chơi. Còn nhóm người đang tìm manh mối kia chỉ có thể trở thành bia đỡ đạn. Họ sẽ bị Hạ Vãn Vãn giết, rồi gã sẽ kết liễu Hạ Vãn Vãn và giành được chiến thắng sau cùng. Gã cầm trong tay con dao gọt trái cây mà Trương Kim Long để lại, gã cũng có mấy thứ thuốc được đám dân làng dùng để buôn người.

Tuy đánh mất lương tâm, song đấy chính là định luật Darwin, khôn sống mống chết thôi!

Cũng may Triệu Triệt đã đặt niềm tin mù quáng vào “lão làng” như gã, bằng không sẽ không đồng ý về việc không tiết lộ cho những người khác biết.

Cùng lúc đó.

Mạnh Lan và Trương Nhất Trì đang trông chừng Hạ Vãn Vãn bị hôn mê.

Bảy người, nay chỉ còn năm.

Tỉ lệ tử vong sắp gần 30% rồi.

Nhưng họ vẫn chưa tìm ra lý do tại sao Lý Hiểu Thanh và Trương Kim Long lại mất mạng, bởi chân dung nhân vật của hai người hoàn toàn khác nhau. Trương Kim Long kiêu căng tự đại, có khả năng cao gây ra nguy hiểm. Mặt khác, Lý Hiểu Thanh nhát gan rụt rè, dễ dàng đồng cảm, trông thế nào cũng không giống mục tiêu mà ác quỷ muốn xuống tay.

Cô sờ lên trán Hạ Vãn Vãn, may thay cô ấy không bị sốt.

… Những cái chết này có liên quan đến Hạ Vãn Vãn không?

Cô nhớ tới lời Lý Hiểu Thanh nói khi họ ở trong sương mù: “Bảo cậu tìm hung thủ, chứ không phải bảo cậu giết chết đồng đội.”

Chẳng hiểu sao Mạnh Lan lại thấy mệt mỏi quá mức. Rõ ràng mới rồi adrenaline của cô tăng lên, nhưng giờ cô không thể mở mắt nổi.

Trương Nhất Trì phát hiện cô buồn ngủ, bèn nói: “Cô cứ nghỉ ngơi, tôi trông cô ấy cho.”

Mạnh Lan gật đầu, rời đi.

Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, như thể bị ai đó nhập vào người.

Trong cơn mộng mị, dòng suy nghĩ của cô lạc giữa bóng tối, cô thấy mình đang nằm ở một căn phòng trống. Ba ngọn nến trắng đang cháy đặt xung quanh, trên sàn đá xuất hiện từng mảng đầm nước như hiện tượng thuỷ triều về của miền Nam (*). Mạnh Lan muốn quan sát nhiều hơn, nhưng lại nhận ra mình hoàn toàn không thể cử động, hai tay đã bị trói chặt.

(*) Thường được biết là 回南天 (Hồi nam thiên – Hui nan tian): là một hiện tượng thời tiết trong đó thủy triều quay trở lại. Hồi nam thiên chủ yếu xảy ra ở phía Nam, thường kèm theo không khí ẩm ướt, sương mù mù mịt và mưa liên tục, độ ẩm không khí rất cao và kéo dài khiến con người cảm thấy khó chịu, chán nản. Hồi nam thiên sẽ mang đến nhiều bất tiện cho con người, chẳng hạn như quần áo lâu ngày khô và bốc mùi, tường và sàn nhà ẩm ướt, các sản phẩm gỗ và đồ nội thất bị nấm mốc, v.v.

Trong nhà không có cửa sổ, cũng không tìm được cửa ra vào, chỉ toàn gạch xám, y như một chiếc lồng giam.

Dưới ánh nến, đối diện cô có một người phụ nữ đang nằm.

Không khí ẩm thấp.

Cơ thể cô ta đầy vết thương, có đủ kích cỡ, khuôn mặt bầm tím, móng tay trên bàn tay phải bị xé toạc. Mạnh Lan thấy mà tê dại cả da đầu.

Cô gái lẩm bẩm: “Em... Em gái tôi... Em gái tôi đang ở đâu... Cô ta không phải em tôi, ai là em tôi...”

“Em cô?”

“Em tôi... Nó đang học năm ba... Đẹp lắm, con bé đẹp lắm...” Mỗi một câu cô ấy nói đều kéo theo thớ thịt trên người xuống, đau đến thấu xương: “Em ơi...”

“Có phải em cô mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng không? Cô nhớ cô ấy trông thế nào không?”

Cô gái kia không trả lời, dường như Mạnh Lan đã trở nên vô hình trong mắt cô ta.

“Mình đã thấy em ấy, em mình ở đây...”

“Mình đã tìm rất lâu mới tới được đây...”

“Bọn chúng sẽ không được chết tử tế! Mình thành quỷ cũng sẽ không tha cho chúng đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK