"Triệu Nam... cậu chính là Triệu Nam?"
"Ngươi biết ta?" Triệu Nam không khỏi có chút hiếu kỳ. Hắn nhớ rõ là mình và cô lão sư xinh đẹp này chưa bao h gặp nhau.
"Chủ nhiệm lớp của các ngươi cả ngày đều lải nhải chuyện của ngươi trong phòng giáo viên, đoán chừng là tất cả lão sư không ai không biết tên ngươi... Nha, ta không có ý nói xấu ngươi đâu..."
Triệu Nam lắc đầu, có chút tự giễu nói: "Thật sự là tiếng xấu lan xa a....."
"Cũng không phải, bọn họ chỉ là thảo luận tư chất của ngươi không kém, chính là không muốn cố gắng học tập mà thôi." Hứa Dương vội vàng nói.
Triệu Nam lúc này quay đầu nhìn sang Hứa Dương, bỗng nhiên cười một tiếng nói: "Sau đó?"
Hứa Dương gẩn ra, tựa hồ là không nghĩ tới phản ứng Triệu Nam như này. Phản ứng này căn bản là không giống một học sinh cáp 3 nên có. Lẽ nào trò chơi này làm cho người ta thay đổi lớn vậy sao? Chỉ ngắn ngủ thời gian một hai ngày đã khiến người ta thay đổi nhiều như vậy?
Lắc đầu một cái, Hứa Dương thở dài nói: "Bây giờ nói cũng không có gì hay, vẫn là nên suy nghĩ làm sao mà rời đi nơi này... Đúng rồi, Triệu Nam, ngươi làm sao xuất hiện nơi đây?"
"Cái này phải là ta hỏi ngươi mới đúng" Triệu Nam nói thẳng: "Tại sao ban đêm như này còn một thân một mình ở bên ngoài?"
Hứa Dương nhất thời cúi đầu, có chút lúng túng nói: "Ta nhận được một cái nhiệm vụ, sau đó theo hướng dẫn mà làm a, kết quả đi tới nơi này, đến lúc nhận ra thì trời đã tối..."
Quả nhiên là newbie...
Triệu Nam lắc lắc đầu nói: "Ngươi sao không tổ đội rồi mới đi ra?"
"Nha, ta cũng muốn a, nhưng nhiệm vụ này nói rõ là chỉ có thể một người hoàn thành." Hứa Dương buồn rầu nói: "Cũng không biết trò chơi này thiết kế như nào, không có một chút nhân tính hóa nào!"
"Nếu như là nhân tính hóa, cũng không đến nỗi xuất hiện loại cục diện này." Triệu Nam nhíu nhíu mày, vừa nãy Hứa Dương làm cho hắn có chút ngạc nhiên.
Nhiệm vụ chỉ hạn định một người hoàn thành? Lẽ nào...
"Đúng rồi, Triệu Nam ngươi vì là..."
Triệu Nam trực tiếp chặn lại, tiếng nói hắn vang lên: "Nói cho ta nội dung nhiệm vụ của ngươi alf cái gì, rồi làm sao mà ngươi nhận được."
"Hỏi cái này làm gì?" Hứa Dương nhất thời không hiểu nói.
"Đừng hỏi, cứ nói cho ta là được."
Triệu Nam mở trừng hai mắt, mấy năm cuộc đời giết quái đã luyện cho hắn khí tức thiết huyết, nên là không phải loại tiểu nữ nhân giáo sư cao trung này có thể chống đỡ nổi.
Hứa Dương nhất thời bị dọa làm cho sắc mặt trắng nhợt, run giọng nói: "Ngươi... Không thể ôn nhu một chút sao?"
"Ta không có làm gì đến ngươi, chỉ là đặt câu hỏi mà thôi." Triệu Nam lạnh nhạt nói, chỉ là âm thanh có chút ôn hòa.
Hứa Dương ngẩn ra, đột nhiên cảm giác được lời nói lúc nãy của mình có chút ám muội, da mặt không khỏi xuất hiện một tia ửng đỏ.
Thầm nghĩ đối phương chỉ là thiếu niên mà thôi, phỏng chừng cũng không nghĩ quá nhiều, bất quá hơi thô bạo một chút mà thôi.
Chỉ là thiếu niên sao?
"Nói mau!" Triệu Nam hơi không kiên nhẫn.
Hứa Dương không thể làm gì khác rồi nhớ lại nói: "Ta kỳ thực cũng không rõ lắm. Sau khi chen lấn từ chỗ bắt đầu ra, cũng đã cùng mấy người đồng sự lạc nhau, không thể làm gì khác hơn là trên đường du đãng. Sau đó có một lão bà bà trên đường bỗng nhiên hướng về ta hỏi, hỏi ta muốn mua nước hoa hay không."
"Ngươi mua?"
Hứa Dương gật gù: "Đúng vậy, mùi nước hoa đi rất tốt. Sau đó lão bà bà kia liền nói mình đau chân, hỏi ta có thể dìu bà ta về nhà hay không."
Sau đó, dưới câu chuyện Hứa Dương thuật lại, tóm gọn lại là, nữ nhân này có lòng tốt đem lão bà bà đưa về nhà, liền bị bà ta đưa ra các yêu cầu làm việc nhà. Sau khi hoàn thành xong bà ta lại trực tiếp kêu Hứa Dương trợ giúp bà ta ra khỏi thành tìm kiếm một loại vật phẩm, sau khi xong sẽ nhất định báo đáp ân tình này của nàng.
"Báo đáp cái gì thì coi như không đi, cái lão bà bà này đáng thương chỉ ở một mình. Ngược lại có thể giúp thì liền giúp a." Hứa Dương cuối cùng là nói như vậy.
Sau khi nghe xong, Triệu Nam cổ quái nhìn Hứa Dương, ánh mắt giống như là xem quái vật thời tiền sử. Hắn bỗng nhiên hiếu kỳ nói: "Ngươi thường xuyên không phải là giúp lão bà bà đi qua đường chứ?"
Hứa Dương đương nhiên nói: "Nhìn thấy đương nhiên phải giúp! Cái này còn phải nói sao?"
Triệu Nam bỗng nhiên cười ha hả, cười đến có chút điên cuồng, hắn chỉ vào Hứa Dương cười to nói: "Không tồi không tồi, ngươi thật là khá! Không trách, không trách được a!"
"Không trách cái gì?"
Triệu Nam lắc đầu một cái, suy đoán trong lòng vẫn chưa thể chứng thực, nhưng lấy kinh nghiệm hắn phán đoán ra được, đại khái là hứa dương nhận được một cái nhiệm vụ rất tốt.
Dưới tình huống bình thường, hệ thống sẽ không yêu cầu player một mình hoàn thành nhiệm vụ. Một khi xuất hiện loại hạn chế này, như vậy chỉ có mấy loại khả năng. Ẩn Tàng Nhiệm Vụ, Duy Nhất Nhiệm VỤ, hoặc là Liên Hoàn Nhiệm Vụ. Thế nhưng mặc kệ là loại nào, hoàn thành xong thì được khen thưởng vô cùng phong phú.
Quả nhiên đây chính là cái người ta hay gọi người tốt đều có báo đáp hay sao?
"Ngươi làm sao vậy!" Hứa Dương nhất thời đỏ mặt.
Bị chri trích như là chế nhạo vậy, coi như là Phật thì cũng phải giận chứ?
"Được rồi." Triệu Nam khoát tay áo một cái, trực tiếp hỏi: "Ngươi cần tìm cái gì?"
"Nguyệt Kiến Thảo!"
Hứa Dương liếc mắt, cũng không tiếp tục xem dáng dấp tự cho là đúng của Triệu Nam kia.
"Thời hạn nhiệm vụ?" Triệu Nam nhất thời nhíu mày.
"Trước trưa mai."
Sắc mặt Triệu Nam nhất thời biến hóa, vội vàng nói: "Đem nhiệm vụ của ngươi mở ra cho ta nhìn một chút!"
"Làm gì?"
Triệu Nam không đợi nàng nói chuyện, trực tiếp nắm cổ tay Hứa Dương, sắc mặc trầm xuống nói: "Mở ra!"
"Ngươi làm đau ta!"
"Mở ra!"
"Ngươi... Buông ta ra trước được không?"
"Ừm."
Triệu Nam quả nhiên thả đối phương ra, mà Hứa Dương chỉ có thể khuất phục dước cái ánh mắt bén nhọn của Triệu Nam, trong lòng không tình nguyện mở ra bảng nhiệm vụ.
Trên bảng nhiệm vụ trước mắt, nhất thời xuất hiện một đông nhiệm vụ tạp nham, Triệu Nam không khỏi nhíu mày nói: "Ngươi làm gì trò gì đây, loại nhiệm vụ rác rưởi này cũng đi tiếp thu?"
"Ta làm sao biết những cái này!" Hứa Dương thật sự tức giận.
Từ lúc bắt đầu gặp gỡ đến giờ, quả thực đều bị đối phương lên mặt làm chủ trong các vấn đề. Nàng cảm thấy phải trước mặt tên học sinh này thể hiên jrox uy nghiêm lão sư của mình.
Đang lúc muốn giáo huấn đối phương tôn sư trọng đạo, thì Triệu nam lại kinh dị một nhát, lần thứ hai dùng sức nắm cánh tay của nàng.
"Ngươi lại làm cái gì!"
"Đừng nói, để ta nhìn rõ."
"Khốn nạn, ngươi thả ta ra!"
"Đáng ghét!"
Triệu Nam trực tiếp đem Hứa Dương ôm vào trong lòng, một tay bịt kín miệng của nàng lại, sau đó không để ý tới nàng giyax dụa, bắt đầu tỉ mỉ nhìn nội dung trên bảng nhiệm vụ Hứa Dương. Không, không phải xem những dồng chữ, mà là đang tra rõ màu sắc của những dòng chữ này.
Đột nhiên nhìn thấy một dòng, đó là một hàng chữ có màu sắc Hoàng Kim.
Không, sau khi quan sát kỹ hơn, cái này không phải màu vàng chói mắt... mà là một màu vàng lờ mờ!
Triệu Nam có một ý nghĩ duy nhất trong đầu: Nhiệm Vụ Ám Kim... Còn gọi là Thần Cấp Nhiệm Vụ!
Đây mới chỉ là ngày thứ hai bắt đầu trò chơi, đã xuất hiện Thần Cấp Nhiệm Vụ? Vận may cái nữ nhân này quá nghịch thiên đi? Làm người tốt thật sự có hồi báo sao?
Nhưng mà vào lúc này, tại vị trí bàn tay bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhức, cơn đau làm cho lông mi Triệu Nam hình thành một chữ "Xuyên".
Lúc này, Hứa Dương nhanh chóng thoát ra, ngồi đối diện trước Triệu Nam, nước mắt đầy mặt.