"Đừng. . ." Ninh thị đau đớn khó nhịn, thật vất vả mới nói ra được một câu.
"Mẫu thân, người bị đau đến như vậy, còn không mời đại phu?" Nhìn thấy nha hoàn còn đang ngu ngơ tại chỗ, không để ý đến dáng vẻ nàng quát to một tiếng: "Còn không mau đi!"
"Đừng!" Sắc mặt Ninh thị càng lúc càng tái nhợt, bờ môi phát run, trên trán từng tầng mồ hôi rơi xuống, khó khăn hít lấy một ngụm không khí, rồi cố gắng ngăn lại.
Thẫm Tĩnh Sơ đành phải lại để nha hoàn trước đứng đấy, vịn lấy Ninh thị nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Mẫu thân, thân thể người không khỏe, phải mau mau tìm đại phu, tại sao lại không cho nữ nhi đi mời đại phu?"
Ninh thị khó khăn nói ra từng chữ: "Phụ thân con. . ." Cơn đau lại truyền đến khiến nàng không thể tiếp tục nói chuyện.
Trong nháy mắt Thẫm Tĩnh Sơ đã hiểu ra.
Thật vất vả phụ thân mới ngủ lại một đêm với mẫu thân, nếu mời đại phu, phụ thân sẽ không đụng vào mẫu thân, tự nhiên sẽ để cho mẫu thân hảo hảo nghĩ ngơi, như vậy phụ thân đêm nay phụ thân sẽ không ngủ lại Cẩm Uyển nữa.
Mẫu thân đợi lâu như vậy, cuối cùng đêm nay phụ thân mới ở lại Cẩm Uyển, đương nhiên mẫu thân không muốn nước đã đun sôi mà vịt lại vỗ cánh bay mất.
Vì phụ thân, mẫu thân cố gắng chịu đựng từng cơn đau hành hạ, cũng không dám mời đại phu, kinh động đến phụ thân.
Thẫm Tĩnh Sơ đau xót, tuy rằng nàng không đồng ý với cách làm của mẫu thân, đành thở dài, quay người phân phó: "Bảo Âm, nhanh pha cho mẫu thân một ly trà nóng, chuẩn bị thêm cho mẫu thân một túi ấm."
Bảo Âm tuân lệnh nhanh chóng đi xuống dưới chuẩn bị. Bảo Âm mang ấm túi lên, đặt trên bụng của Ninh Thị, hơi ấm dần dần tỏa ra nhẹ nhàng làm dịu đi cơn đau bụng đang hoành hành trong Ninh thi, lại có thêm trà nóng, sắc mặt Ninh thị đã tốt hơn rất nhiều, nhưng trong bụng vẫn còn truyền đến những cơn đau âm ĩ, nàng khàn giọng mở miệng nói: "Tĩnh Sơ, mẫu thân không sao, đừng lo lắng”.
"Mẫu thân. . ." Đối mặt với tính cánh quật cường của Ninh thị, nàng không biết phải khuyên can như thế nào: "Thân thể quan trọng hơn, mẫu thân hãy để cho đại phu đến xem bệnh đi. . ."
"Đừng. . . Mẫu thân không sao. . . Chớ kinh động đến phụ thân con. . ." Ninh thị có chút khó khăn nói.
Thẫm Tĩnh Sơ có chút khó xử, Ninh thị thấy thế vội vàng bắt lấy cánh tay nhỏ bé của Thẫm Tĩnh Sơ: "Đáp ứng mẫu thân."
Thẫm Tĩnh Sơ cắn môi, nàng hiểu ý tứ của Ninh thị, đành phải nói: "Được, Tĩnh Sơ không nói." Lại tiếp tục phân phó Bảo Âm mang thêm một ly trà nóng, đỡ Ninh thị nằm xuống giường: "Mẫu thân, người phải mau chóng khỏe lại, không thì không có tinh lực hầu hạ phụ thân đâu. . ."
Lúc này Ninh thị mới yên lòng, để cho Thẫm Tĩnh Sơ đỡ nàng nằm xuống, vẫn ở một bên phân phó: "Bảo Âm, chốc nữa lão gia có đến, nhớ phải đánh thức ta. . ."
Đỡ Ninh thị nằm xuống, Thẫm Tĩnh Sơ yên tĩnh lui ra ngoài. Đứng ở cửa ngây người một hồi, nàng mới nhẹ nhàng bước đi, hướng thẳng đến thư phòng của Thẫm Hoằng Uyên.
Thẫm Nguyên Huân từ thư phòng đi ra, giương mắt liền trông thấy Thẫm Tĩnh Sơ đang yên lặng đứng dưới ánh trăng. Khuôn mặt trắng sứ được ánh trăng chiếu sáng như phát ra ánh sáng nhàn nhạt, như Tiên Nữ rơi xuống phàm trần.
Thẫm Nguyên Huân không khỏi cảm thán một tiếng, muội muội ngày càng xinh đẹp không hề thua kém với Tây Thi, nếu không nàng là muội muội của hắn, hắn nhất định đã muốn lấy nàng làm vợ.
Bước nhanh về phía trước, âm thanh dịu dàng vang lên bên tai đánh thức Thẫm Tĩnh Sơ đang thất thần suy nghĩ: "Muội muội ở đây chờ đại ca sao?"
Thẫm Tĩnh Sơ ngẩng đầu, trong mắt chứa chan phiền muộn: "Ca ca, muội muội có một chuyện muốn thỉnh cầu ca ca."
"Chuyện gì?" Thẫm Nguyên Huân hỏi.
Thẫm Tĩnh Sơ há miệng muốn nói, lại phát hiện Thẫm Nguyên Thanh đang đứng cách đó không xa, giống như muốn nghe trộm cuộc đối thoại của bọn họ. Thẫm Tĩnh Sơ thu lại thần sắc, như cố tình Thẫm Nguyên Thanh rồi nói to: "Ca ca, tai vách mạch rừng, chúng ta đến nơi khác nói đi."
Thẫm Nguyên Huân nhận ra ánh mắt của nàng, hai người kề vai đi lướt qua Thẫm Nguyên Thanh, ban đêm bóng tối bao phủ, tuy có ánh trăng chíu rọi, nhưng vẫn trông thấy rõ trên khuôn mặt của Thẫm Nguyên Thanh bỗng đang bừng vì xấu hổ.
Thẫm Nguyên Thanh oán hận nhìn bóng lưng hai người dần biến mất, trong lòng không khỏi sinh ra một hồi ghen ghét.
Một ý tưởng bỗng nhiên nảy sinh trong đầu hắn: Nếu như hắn cũng là con của Ninh thị, thì thật tốt biết bao nhiêu. . .
Trở về Cẩm Uyển, Thẫm Tĩnh Sơ mới dám lên tiếng: "Ca ca, nghe nói Hàn Lâm viện Đại học Sĩ có công tử Long Ngâm Nguyệt là đồ đệ của Đông Phương Khanh tiên sinh. Đông Phương Khanh tiên sinh học thức uyên bác, y thuật hơn người, nhưng lại thích vân du tứ hải không rõ tung tích. Không biết ca ca có thể mời Long công tử đến nhìn thân thể mẫu thân một chút được hay không?"
Nàng còn nhớ rõ trong kiếp trước ca ca cùng Long Ngâm Nguyệt có quan hệ rất tốt, mặc dù không biết bây giờ bọn họ đã nhận thức nhau chưa, nhưng cho dù có thế nào, chắc chắn ca ca sẽ không bác bỏ thỉnh cầu của nàng?
"Nhìn thân thể mẫu thân? Mẫu thân sinh bệnh sao?" Thẫm Nguyên Huân cau mày nói.
Thẫm Tĩnh Sơ cắn môi: "Thân thể mẫu thân yếu đuối, cần phải nhanh chóng điều trị."
Kiếp trước mẫu thân bị bệnh mà qua đời, đại phu cũng chỉ nói thân thể mẫu thân càng ngày càng không tốt, rồi lại thủy chung không tìm ra nguyên nhân. Mà vừa rồi bỗng nhiên mẫu thân lại đau bụng. . .
Nàng sợ, đây chính là điềm báo cho thân thể của mẫu thân. . .
Thẫm Nguyên Huân gật đầu nói: "Tốt, ngày mai ta sẽ đi tìm Ngâm Nguyệt một chút."
Thẫm Tĩnh Sơ thở phào một cái, quả nhiên ca ca cùng Long công tử đã quen biết, thật tốt, như vậy sẽ không quá đường đột.
Tảng đá trong lòng cũng vơi đi một nữa, hai má lúm đồng tiền được Thẫm Tĩnh Sơ phát huy công dụng: "Bây giờ đã không còn sớm, Tĩnh Sơ không quấy rầy ca ca nữa."
Sau đó hai người nhanh chóng đi về phòng mĩnh nghĩ ngơi.
. . .
Thẫm Hoằng Uyên giải quyết sau công sự cũng nhanh chóng bước về Cẩm Uyển, Ninh thị đã chuẩn bị ổn thỏa, ngồi ở cạnh giường chờ hắn.
Là hắn ảo giác hay sao?
Hay là bởi vì hôm nay hắn cảm thấy thật áy này với nàng cùng Tĩnh Sơ, ngày hôm nay biểu hiện của Ninh thị thật không giống như phong thái của ác phụ, ngược lại lại có thêm vài phần phong thái của tiểu thư khuê các cùng khí chất của chủ mẫu đường gia, cho nên mới làm hắn cảm thấy đêm nay Ninh thị dường như có chút không giống với ngày xưa, tóc đen thản nhiên thả xuống bên ngực, hô hấp phập phồng bất định, dưới ánh trăng da thịt nàng càng thêm óng ánh tăng thêm vào phần hấp dẫn.
Mặt Ninh thị như hai rạng mây đỏ rực, khẽ mở cặp môi đỏ mọng: "Lão gia, người đã trở về. . ."
Giọng nói mềm mại như nước, so với ngày thường quật cường, càng tăng thêm vài phần phong tình.
Thẫm Hoằng Uyên khẽ lên tiếng, toàn thân khô nóng, tiến lên ôm lấy Ninh thị, nỉ non thủ thỉ bên tai nàng: "Thư Hủy. . ."
. . .
Đêm dài vắng người, mọi người đều đã chìm vào trong giấc ngủ, những người gác đêm miễn cưỡng ngáp liên tục, mí mắt nhíu lại từng hồi.
"Cộc cộc cộc cộc" .
Bỗng nhiên truyền đến âm thanh gõ cửa liên hồi, trong đêm thanh tĩnh càng cảm thấy lo lắng bất an.
Vốn dĩ Thẫm Hoằng Uyên đều ngủ không sâu, bị tiếng gõ cửa cắt đứt giấc ngủ, có chút không vui, nhẹ nhàng trở mình, theo bản năng đem Ninh thị ôn nhu mềm mại ôm ào trong ngực.
Còn chưa kịp định hình, bên ngoài truyền đến một giọng nói: "Lão gia, Lưu di nương phái nha hoàn mời lão gia qua đó một chuyến."
Thẫm Hoằng Uyên cảm nhận được nữ nhân trong lòng mình có chút cứng đờ, hắn ôm nàng, giọng nói nồng đậm không vui phát ra: "Ta đã buồn ngủ, có chuyện gì ngày mai nói sau."
Ninh thị là chính thất, hắn ngủ ở chỗ nàng là đạo lý hiển nhiên, huống chi hắn lại rất ít cùng Ninh thị qua đêm, đêm nay là một đêm khó quên. Lưu di nương không thể chờ đợi được nữa phái người mời hắn tới đây, mà hắn thường xuyên ngủ chỗ của Lưu di nương, cũng không bao giờ trông thấy Ninh thị dùng thủ đoạn để lôi kéo hắn về.
Nhớ tới điều này, hắn cảm thấy Ninh thị thật sự là một người rất rộng lượng tha thứ.
"Lão gia. . ." Người gác đêm có chút do dự nhưng vẫn nói: "Nha hoàn kia nói. . . bụng Lưu di nương có chút không khỏe. . ."
"Bụng không khỏe?" Nháy mắt Thẫm Hoằng Uyên thanh tỉnh thêm vài phần, hôm nay Lưu di nương ra máu, hiện tại bụng lại không khỏe, sẽ không phải là ảnh hưởng đến hài tử đó chứ?
Thẫm Hoằng Uyên sững sờ trong chốc lát, lúc này mới buông người trong ngực ra, đứng dậy mặc quần áo. Ninh thị yên lặng đứng dậy, cầm lấy quần áo giúp hắn mặc vào.
Cúi đầu nhìn Ninh thị ôn nhu không nói lời nào đang giúp hắn buộc đai lưng lên hông, bỗng nhiên hắn có chút không đành lòng.
Thẫm Hoằng Uyên đi đến cửa phòng, bỗng nhiên bước chân dừng lại rồi nói: "Nhã Phù mang thai, ta. . . Phải đi nhìn xem."
Ninh thị mỉm cười gật đầu, giống như không chút buồn phiền: "Lưu di nương đang mang thai, lão gia tất nhiên phải săn sóc nàng."
Thẫm Hoằng Uyên gật đầu, cất bước rời khỏi Cẩm Uyển.
Đợi hắn đi ra, cả người Ninh thị mềm nhũn đổ nhào trên mặt đất.