Ta hiện đang định cư ở nhân giới, cùng người yêu của ta cùng một chỗ, đó, ở bên kia đang đào giun toát mồ hôi kia chính là người yêu tinh khiết (ngu xuẩn) của ta, Lê Phong.
Vì để có thể cùng Lê Phong tương thân tương ái đến vĩnh viễn, ta quyết định về sau không hạ chú thuật hại người nữa, đổi nghề trồng hoa, ta mua từ khối phố quỷ này từ tay anh em cùng cha khác mẹ của Lê Phong là Nhâm Thiên, hủy đi khu phòng phía đông để trồng hoa.
Nói đến khối đất này, ta đúng là bị chặt chém mà, Nhâm Thiên ghen ghét ta cướp đi Lê Phong, hung hăng làm thịt ta một đầu huyết, ta biết tên kia còn chưa hết hy vọng với Lê Phong, hắn thế nhưng còn đưa luật pháp ra uy hiếp ra, cứ mỗituần thì thứ bảy, chủ nhật phải cho Lê Phong đến chỗ hắn, nếu không hắn sẽ kiện ta ra tòa vì tội dụ dỗ trẻ em.
Cáo liền cáo, ai sợ ai, ta là yêu, pháp luật đối với ta vô dụng, chính là…
mỗi ngày bị người ta quấy rầy thực là chán ghét, ta đành phải đáp ứng hắn, điều kiện chính là hắn không được bắt buộc, lừa gạt, lợi dụ hoặc làm bất cứ thủ đoạn gì đối với Lê Phong.
Phải đưa ra những điều khoản nghiêm cẩn như vậy vì tình nhân của ta trời sinh là người trình độ trí lực so với người thường thấp hơn một chút, nếu không nghiêm chỉnh như vậy, ta sợ có người lách luật, cái đứa ngốc kia bị người hống lên hống xuống cái gì cũng đồng ý, nếu thật sự vô ý hay cố ý phát sinh cái gì vi phạm, ta không phát điên mới là lạ!
Ánh mặt trời đỏ rực chìm về phương tây, lòng ta cũng theo đó mà chìm a chìm, chìm đến vực sâu không đáy.
Hôm nay là thứ sáu, đợi một lúc nữa sắc lang kia sẽ cùng Lê Phong qua cuối tuần, trong lòng ta như có gì đó đâm vào vô cùng đau đớn.
―Nhanh lên! Nhanh lên!‖ Ăn cơm chiều xong, ta giúp Lê Phong rửa mặt chải đầu, nó vẫn liền thực hưng phấn mà ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tâm tình của ta thẳng tắp rớt xuống.
B-rừm b-rừm.
Tiếng ô tô chán ghét, vừa nghe đã biết là ai, Lê Phong khẩn cấp, như một cái tên lửa phóng ra ngoài.
Ta cầm ba lô đựng quần áo của nó, tâm không cam tình không nguyện mà chậm rì rì theo sát phía sau.
Chiếc xe thể thao màu lam chướng mắt cực điểm kia của Nhâm Thiên, đâm vào ánh mắt ta phát đau, nhìn… sắc lang Nhâm Thiên còn lấy tay sờ trán Lê Phong, hai mắt của ta trừng đến muốn lòi ra.
Ta dùng sức ném ba lô vào đầu Nhâm Thiên, hận không để mười viên gạch trong ba lô kia cho một phát ném chết tên sắc lang này.
Ta khẩu khí không tốt nói: ―Quần áo và đồ chơi của nó.‖
Sau khi Nhâm Thiên đem ba lô cất vào chỗ ngồi, cùng Lê Phong vừa cười vừa nói đi lên xe, còi xe giống như thị uy, ống xả xì khói cách xa nơi này. Đêm đó ta một mình nằm trên giường lớn, lăn qua lộn lại không ngủ được, tổng cảm thấy được trong lòng thiếu một cái gì đó, trống rỗng khó chịu, bất đắc dĩ đành phải dùng một chút cà phê để lấp chỗ trống.
Cách ngày, trời chưa sáng ta liền rời giương, đến ruộng xem hoa, từng đóa hoa kiều diễm đã được ngắt xuống rồi bó lại gọn gàng để trên giàn hoa, ta thắp hơn mười que hương, cắm ở trên bát hương ở ruộng hoa, nói với những bằng hữu đến hỗ trợ ban đêm: ―Cảm tạ hảo bằng hữu tứ phương đến hỗ trợ, tâm ý nho nhỏ có thể nào kính ý, thỉnh chậm dùng.‖ Năm giờ, phía chân trời vừa sáng, xe tải của cửa hàng hoa đã đến cửa, nhân viên bán hoa giúp ta mang từng đóa hoa lên xe tải, các cửa hàng hoa lớn nhỏ đều tranh nhau mua hoa của ta vì phương pháp trồng hoa của ta bất đồng, hấp dẫn, được nhiều người thích.
Phương pháp trồng hoa là gì? Thật có lỗi! Bí mật buôn bán, thứ không thể nói.
Làm việc là một cách để giết thời gian thật tốt, trong bốn mươi tám tiếng đó, ta liều mạng làm việc, quên đi sự tồn tại của thời gian.
Lão quỷ không biết là đoán được ý nghĩ của ta hay không, biết rõ ta đang cô đơn thê thảm còn cố ý đem bạn gái lúc ẩn lúc hiện trước mặt ta, ta tức khắc xúc động, muốn lột da chặt xương nó nấu canh tẩm bổ.
Lại là một đêm hư không tịch mịch, cái khổ của ta khó mà chấm dứt, tám giờ tối chủ nhật, ta ngồi trước TV, tuy rằng tiết mục trên TV thật là hấp dãn nhưng ta lại hoàn toàn không để ý, ta dựng thẳng lỗ tai, nghe động tĩnh ngoài cửa sổ, một chút gió thổi cỏ lay đều có thể khiến ta chú ý.
Tới chín giờ tối, bên ngoài vẫn yên lặng như cũ, ta thật sự không chờ nổi nữa,chạy đến bên cửa, nghển cổ mà chờ, tới mười một giờ, sắc lang kia còn chưa đem Lê Phong trả về, ta nóng nảy gọi đến Nhâm gia hỏi, kết quả là Cố Lan nói cho ta biết ngày hôm qua sắc lang Nhâm Thiên đem Lê Phong đi chơi, không biết rõ địa điểm.
Đây là dụ dỗ! Là bắt cóc!
Ta đem điện thoại đập nát cũng chưa giải hết mối hận trong lòng.
Cái khổ của ta lại tiếp tục, một ngày lại một ngày, tựa như không có điểm cuối, ban ngày làm việc quên mình để lừa gạt bản thân, nhưng cứ đến tối khi nằm trên giường, đầu óc sẽ như bị khống chế mà miên man suy nghĩ, ngươi nói ta keo kiệt cũng tốt, như thế nào cũng được, vừa nghĩ tới meo meo ô có thể đang bị Nhâm Thiên ôm, ta bắt đầu phát cuồng!
Hận a —
*
Ta gọi là Nhâm Thiên, ta thực thích anh trai cùng cha khác mẹ, chỉ tiếc vì đủ loại nguyên nhân, anh trai đơn thuần của ta bị một con quỷ quấn thân, con quỷ này giữ lấy Lê Phong không buông.
Lê Phong một lòng hướng về y, pháp lực của y cũng hơn của ta, quyền năng ta tự biết ta không phải là đối thủ của y, cứng đối cứng ta nhất định thua, trăm ngàn bất đắc dĩ, ta chỉ có thể lui bước, lấy lùi làm tiến.
Kiếp trước ta cùng Lê Phong tựa hồ như cũng có quá một đoạn nhân duyên, chuyện của kiếp trước ta hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ có ác quỷ kia biết, nhưng chắc chắn y sẽ không nói cho ta biết, bất quá có biết hay không cũng không sao cả, kiếp trước đã là quá khứ, ta càng để ý hiện tại hơn. Ta cho bản thân một cái thời hạn – năm mươi năm, trong năm mươi năm này ta sẽ tuân thủ hiệp ước không bình đẳng giữa ta và con quỷ kia, nếu ta có thể tìm thấy một người thay thế địa vị của Lê Phong trong lòng ta thì tự nhiên là tốt nhất, nhưng nếu đến năm mươi năm sau mà ta vẫn không thể buông tha cho Lê Phong, lúc đó ta đã đủ lông đủ cánh, vô luận dùng thủ đoạn gì ta cũng phải đem nó cướp về.
Khu nhiệt đới châu Phi, nóng suốt ngày đêm, nóng bức theo gió thổi vào nhà gỗ, phòng không có điều hòa nhiệt độ rất giống cái lò nướng.
Cùng voi chơi cả ngày, Lê Phong mệt gần chết, nó sợ nóng, toàn thân trần như nhộng ngã xuống giường ngủ ngon.
Đây là chỗ đáng mừng nhất của ta, Lê Phong không hề cảnh giác đối với ta, chính là điểm ấy cho ta biết ta còn chưa thua trong trận đấu này.
Ring ring —
Điện thoại rất không thức thời mà vang lên, ta nhận điện thoại, ―A lô.‖ Từ đầu dây bên kia truyền đến thanh âm vị hôn thê không biết là thứ mấy của ta.
―Nhâm Thiên, anh có ý gì thế, suốt cả tháng nay đều không gọi điện cho em, anh đi châu Phi sao không nói với em?‖
Ta đem điện thoại cách xa tai một chút, tránh cho màng nhĩ bị thương, ―Tôi không cần báo cáo với cô tất cả mọi chuyện chứ?‖
―Em là hôn thê của anh, em có quyền biết hành tung của anh.‖
―Tôi không thích bị người ràng buộc, tôi nghĩ chúng ta không thích hợp.‖6
―Cái… gì… ý anh là, muốn chia tay với em? Vì cái gì?‖
Vì sao mỗi người phụ nữ khi chia tay đều phải hỏi một vấn đề – vì cái gì? Thật sự là phiền toái, ta trích dẫn chiêu thứ năm mươi chín trong một trăm chiêu đuổi người – ―Bởi vì kỹ thuật trên giường của cô rất tồi.‖ Không nữ nhân nào có thể chịu đựng được khuất nhục như thế, quả nhiên đầu dây truyền đến giọng mắng phô thiên cái địa của vị hôn thê, vị danh môn đại tiểu thư này mắng chửi người so với đầu đường xó chợ thì chỉ có hơn chứ không có kém.
Chịu nửa ngày bị chửi, ta rốt cục đặt dấu chấm hết cho đoạn tình cảm không tốt đẹp này, lại thêm một lần nếm thất bại.
Trên giường, Lê Phong vẫn ngủ say như cũ, ngưng cơ ngọc da khép hờ trên ga giường màu trắng, cảnh xuân vô hạn, làm ta miệng lưỡi khô.
Ta cúi người duyện hôn lên da thịt bóng loáng trơn mịn.
Trong điều ước không có quy đinh ta không được sỗ sàng, hơn nữa đậu hủ non trước mặt, không ăn thì uổng.
*
Rời nhà một tháng, Lê Phong rất nhớ nhà, nó vội vã muốn gặp Bảo Bảo, nó có rất nhiều điều muốn nói với Bảo Bảo.
Xe Nhâm Thiên còn chưa dừng hẳn, nó liền khẩn cấp lao xuống xe, nhào lên ôm người đang đứng dưới ánh đèn hôn ám: ―Bảo Bảo, ta rất nhớ ngươi nha.‖
Quỷ đen mặt nghiêm lại, tức giận nói: ―Rốt cục đã trở lại, có bản lĩnh thì đừng về nữa.‖
―Bảo Bảo.‖ Lê Phong hoàn toàn không đem thái độ bất hảo của Quỷ để trong lòng, cọ cọ mặt lên người Quỷ, a… đã lâu không được ngửi mùi của Bảo Bảo, hương vị Bảo Bảo thật dễ ngửi nga.
Quỷ chỉ vào mũi Nhâm Thiên, cả giận nói: ―Ngươi đưa nó đi đâu vậy?‖ ―Ta đưa Lê Phong đi châu Phi xem voi, sư tử, Lê Phong chơi không biết vui vẻ đến mức nào, phải không?‖7
―Ân!‖ Lê Phong dùng sức gật đầu, sinh động như thật mà giảng đạo cho Quỷ: ―Bảo Bảo, ngươi nhìn thấy voi chưa? Voi rất to nha, còn có sư tử, sư tử chạy thật nhanh a, còn có răng nanh rất dài.‖
Quỷ tâm tình khó chịu đến cực điểm, một phen che miệng của Lê Phong nói: ―Từ nay chưa báo thì không cho phép ngươi tự tiện dẫn nó đi du lịch, nếu không-― Quỷ làm tư thế chặt đầu: ―Giết không tha.‖
―Hảo, ngươi nói như thế nào liền làm như thế ấy.‖ cùng lắm thì, trước khi lên máy bay gọi điện báo cho ngươi là được, ha ha.
―Quay về, ta tái tính toán cùng ngươi.‖ Quỷ dùng sức túm Lê Phong về. ―Từ từ, còn quên này!‖ Nhâm Thiên đem túi đồ vật từ trong xe ra. ―Đây là cái gì?‖ Quỷ không hờn giận nhíu mi xem xét túi đồ vật đó. ―Quà lưu niệm.‖
―Ngươi cho ta là bảo tàng à? Không có chỗ để đâu.‖
―Vậy vừa đúng lúc, nhà ta có chỗ để, đem Lê Phong sang nhà ta đi.‖ ―Đưa đây!‖ Quỷ thô lỗ đoạt lấy túi, lôi Lê Phong, dùng tốc độ nhanh nhất đi ra khỏi tầm mắt của Nhâm Thiên.
Trong gió đêm mang theo một tia cảm giác mất mát, sắp sang thu rồi. Nhâm Thiên châm một điếu thuốc lá, phun ra một hơi khói trắng, nhìn khói theo không khí lượn lờ, tịch mịch trong lòng cũng dâng lên.
Năm mươi năm, nửa thế kỷ, nửa đời người thường, trong năm mươi năm này hắn có thể tìm được một tình yêu khác sao? Hiện tại xem ra không có khả năng, tương lại cũng không ai đoán trước được, tạm thời cứ như vậy đi, đem vô số có thể, có lẽ, giao cho thời gian an bài đi.
Thuốc lá đã gần hết, đốm sáng cũng dần ảm đạm.
Không biết khi Quỷ phát hiện ra vật lưu niệm mà hắn để lại trên người Lê
Phong thì sẽ có biểu tình như thế nào a? đáng giá chờ mong, ha ha…
*
Đà điểu, sư tử, đá…
Lê Phong đem các vật lưu niệm bày ra đầy đất, một bên tưng bừng giảng giải cho Quỷ.
Quỷ bực mình ngã xuống giường, quay lưng, nhắm mắt làm ngơ. ―Bảo Bảo, sao vậy? Không thoải mái sao?‖
Đúng vậy! không thoải mái, ta toàn thân đều không thoải mái đến cực điểm! Ngốc không lương tâm!
―Như vậy có chỗ nào không khỏe hay không?‖ Lê Phong mát xa cho Quỷ, ―Bảo Bảo, khá hơn chút nào không?‖
Không tốt! Bị vắng vẻ suốt một tháng, Quỷ buồn một bụng tức giận. ―Châu Phi chơi vui a!‖
Quỷ càng tức.
―Ta nghĩ rằng, nếu Bảo Bảo có thể cùng đi thì thật tốt, ta có thể cùng Bảo Bảo xem cá sấu, ta cũng muốn Bảo Bảo nhìn được những gì mà ta nhìn thấy.‖
Nghe câu này xong, trong lòng Quỷ hết giận không ít.
―Ta mang theo nhiều đồ như thế về, đều là ở những nơi ta đã đi qua, như vậy Bảo Bảo cũng có thể nhìn thấy những nơi mà ta thấy đồ vật này.‖ Một tháng hờn dỗi tan thành mây khói, Quỷ xoay người ôm lấy Lê Phong, ―Một tháng vừa rồi ngươi có nhớ ta không?‖
―Có, ta mỗi ngày đều nghĩ đến Bảo Bảo.‖ Ách… ít nhất là khi ăn cơm sẽ nghĩ đến cơm của Bảo Bảo làm thật ngon.
―Thật vậy sao? Mỗi ngày cơ à?‖ ―Ân!‖
―Lần sau, ta cũng ngươi đi châu Phi chơi.‖
―Thật sao?‖ Lê Phong hưng phấn không thôi. ―Thật tốt quá!‖
Tình cảm mãnh liệt tích lũy một tháng lên đến cực hạn, Quỷ cởi áo Lê Phong, nhẹ nhàng hôn lên vành tai mẫn cảm của nó, đột nhiên y ngừng động tác, trừng hai mắt, xả mạnh áo Lê Phong xuống.
Trên da thịt trắng ngần loang lổ hồng ngân, khiến Quỷ phát cuồng, ―Đây là cái gì? Ngươi đừng nói với ta là muỗi châu Phi cắn đấy nhá!‖
―Ta… ta… không biết.‖
―Không biết? Ngươi không nói rõ ràng cho ta, đêm nay đừng hòng ngủ!‖ ―A—―
Trời đất mênh mông, chuyện này còn dài…
— TOÀN VĂN HOÀN—