Đây chẳng khác gì là vũ nhục Diệp Cẩn, hắn âm trầm cười một tiếng, đổi lại những lời bình luận bó tay của bốn tên mắt toác. Giai Huệ và Trương Ninh đồng thời cảm thấy như ngày Hạ Chí nóng nhất trong năm trời lại đổ tuyết rơi, chỉ hận không thể nhanh chóng gia nhập cùng bầy đàn chim cánh cụt đi di cư, tránh xa vùng chiến địa sắp nổi lên khói lửa này.
Nhưng bất ngờ nhất vẫn là việc Diệp Cẩn đồng ý đi theo bốn người họ, đây chính là điềm báo trước cho tai ương sắp giáng xuống đầu cả sơn trại.
Theo chân đám người trở về sơn trại, Giai Huệ và Trương Ninh mỗi người một bên giữ lấy tay Diệp Cẩn, khép nép thập thò đi phía sau. Này cũng không thể trách được hai người, để bảo toàn tính mạng, dĩ nhiên đi cùng người mạnh nhất sẽ là sự lựa chọn ưu tiên hàng đầu.
Ai mà chẳng biết đương triều đệ nhất vương gia Kỷ Diệp Cẩn, không chỉ mỹ mạo tuyệt luân mà còn là kì tài võ thuật trong thiên hạ. Phải nói hắn được trời phú cho tất cả mọi thứ mà người đời mơ ước, quyền lực và tài mạo đều có đủ. Chỉ có chuyện hắn không muốn làm, không có chuyện hắn không làm được.
Tim Giai Huệ đập mỗi lúc một nhanh theo từng bước chân tiến vào sơn trại, nơi đây không giống như nàng tưởng tượng lắm. Kiểu như từ trên xuống dưới liếc mắt nhìn đâu cũng chỉ thấy những nam tử mặt mày bặm trợn, râu rậm thô to, nói cười suồng sã lớn tiếng, mà.. Biết nói sao nhỉ? Một đường đi vào tới giờ, đảo mắt nhìn quanh đến lòi tròng cũng chỉ thấy và ba mống người, hơn nữa.. Giai Huệ nhíu nhíu mày, day day mắt. Hơn nữa, sao nhìn ai cũng mỏng manh dễ vỡ thế này?
Giai Huệ thở dài cảm thán. Đúng là thời buổi kinh tế khó khăn, làm nghề sơn tặc cũng chẳng kiếm được mấy đồng.
Bỗng chốc nàng thấy tự tin hẳn lên, cũng không đứng núp sau lưng Diệp Cẩn nữa, đường đường chính chính nện bước đi hiên ngang.
Diệp Cẩn liếc nhìn nàng, thấy nàng ngẩng cao đầu ưỡn thẳng ngực mà đi, khoé miệng hơi nhếch lên. Lại nhìn sang cái tên nhát cáy còn đang giữ khư khư tay áo hắn, Diệp Cẩn hất tay, phủi như phủi ruồi.
Mất đi chỗ dựa đáng tin cậy, Trương Ninh vội vã tìm nơi khác chống lưng. Y nhảy chồm ra phía sau Giai Huệ, bám váy lẽo đẽo theo sau hệt như gà con.
"Lão đại, bọn ta về rồi đây! Còn mang theo lễ vật cho ngươi nữa này!!"
Bốn tên hớn hở ùa vào đại sảnh, vui mừng la lên tranh nhau nói.
Nghe thấy, một nam tử tướng mạo nho nhã đang cùng các huynh đệ khác đứng họp ngẩng đầu lên. Vừa trông thấy, Giai Huệ lập tức chết sững.
Má ơi, con ma cây nào hiện hình vậy nè?!!!
Không phải Giai Huệ cường điệu, nhưng thật sự người nọ so với nàng còn muốn teo tóp hơn vài phần. Cái câu "Ốm đến gió thổi cũng bay", không thể nghi ngờ chính là dùng để chỉ người nọ. Giai Huệ trợn mắt. Ăn kiêng cũng phải có mức độ thôi chứ!
Xin thưa với nàng, người ta không phải là ăn kiêng đâu ạ!
Nam nhân bộ dáng gầy gò đến thấy thương, hai má hóp vào lộ ra hai hốc mắt đen sì, mỉm cười nhợt nhạt làm Giai Huệ lạnh hết sống lưng, nói.
"Các ngươi đưa bằng hữu về chơi đấy à? Mau mời họ vào ngồi, ai lại để khách đứng ngoài cửa bao giờ."
Y thật sự là thủ lĩnh sơn trại, thật sự? Giai Huệ lần thứ n tự hỏi. Cũng quá lịch thiệp rồi!!
Nam nhân mang tiếng là lão đại, nếu không phải là người tốt thì thật sự là người quá tốt. Không chỉ đem trà nước bánh trái ra mời, mà còn gợi đủ thứ chuyện rất chi là vui vẻ. Giai Huệ phá lên cười "Ha ha", nàng thích cái ma cây này rồi nha!
Một trong bộ tứ thần kinh sực nhớ ra gì đó, đưa tay vỗ.. nhẹ vào vai nam nhân.
"À, quên chưa nói. Lão đại, vị này chính là áp trại phu nhân chúng ta vừa tuyển về cho ngươi." Nói rồi đưa tay sang bên hướng Diệp Cẩn giới thiệu với y.
Nụ cười của Giai Huệ và Trương Ninh cứng đờ trên môi. Là ai khiến ngươi lên tiếng vậy?
"Ngươi muốn ta làm áp trại phu nhân của ngươi, được thôi. Nhưngtrước hết hãy hỏi ý của phu quân ta đi đã."
Diệp Cẩn đột nhiên lên tiếng, đổi lại chết sững cho toàn thể quần hùng.
Giai Huệ và Trương Ninh. Đâu? Ai là phu quân của hắn đâu? Kẻ nào mà xấu số dữ vậy?
Bộ tứ thần kinh. Rốt cuộc là tên mặt đen hay tên mặt trắng? (Mặt đen là Giai Huệ. Mặt trắng là Trương Ninh.) Là ai trong hai tên đó có diễm phúc lấy tiên nữ về làm vợ?
Và như để trả lời cho tất cả mọi nghi vấn, Diệp Cẩn đưa tay kéo Giai Huệ về phía mình, thản nhiên quăng bom.
"Đây chính là Phu-quân của ta!" Rồi giống như sợ chưa đủ để gây sốc, hắn xoay người Giai Huệ lại, cầm tay nàng nói:"Phu quân, tiến lên cho chúng biết tay đi!!"
Sấm chớp ầm ầm, Giai Huệ bị đánh cho cháy khét lẹt, thở ra một miệng đầy khói trắng, không thể tin vào tai những gì mình vừa nghe thấy. Hai mắt Trương Ninh rớt xuống đất lăn vòng vòng, cúi người lân la dò tìm gắn vô lại.
Tiểu tử thối! Tên da đen chết tiệt! Lại dám qua mặt bọn ta cưới được vợ đẹp như vậy, thật là không thể tha thứ mà!!!
Bốn tên phát rồ rú lên, đưa tay rút ra thanh đao trong vỏ. Ừm..chỉ có mỗi chuôi không.
Giai Huệ và Trương Ninh ngẩng tò te. Lưỡi đao chạy đi đâu mất rồi?
Một tên xấu hổ gãi đầu:"Quên mất, tháng trước túng quá nên bán sắt vụn rồi!" Cái này chỉ là cầm chưng cho vui thôi.
Ba tên kia cũng cười hùa theo, ném chuôi đao trong tay đi, cúi xuống bắt đầu tháo giày.
Địch đã động, ta không thể cứ đứng yên. Trương Ninh nhận xét tình hình xong gật đầu, móc trong người ra vài vật, bảo Giai Huệ đi đến rồi đặt vào tay nàng.. một cái xẻng xào rau và một cái giá múc canh?!!
Giai Huệ mắt chữ O mồm chữ A, không tiếng động hỏi. Trương Ninh huynh đài, huynh đi hành hiệp kiểu gì mà lại mang theo mấy thứ này trong người?
Trương Ninh cười gượng, gãi gãi đầu. Bệnh nghề nghiệp ấy mà!
Vì vậy nên, một màn đánh nhau vô cùng hại não diễn ra. Phe địch bốn người, phe ta hai người. Địch dùng vũ khí sinh hoạt ngày thường như giày dép, ta dùng vũ khí dân dụng trong nhà bếp như muỗng xẻng. Trừng nhau, khí thế trừng nhau, không biết khi nào thì bắt đầu.
Diệp Cẩn giơ nắm tay lên miệng ho "Khụ" một tiếng, rất không phúc hậu đưa tay đẩy Giai Huệ về phía trước.
Là tên nào chơi ác đẩy ta?
Còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì đã bị bốn người kia cầm dép đánh túi bụi, Trương Ninh thấy nàng bị đánh, máu anh hùng bỗng nổi lên, hét một tiếng rồi cầm xẻng xông pha vào trận chiến.
Một hồi quần nhau kịch liệt, Giai Huệ ăn dép trên dưới không thiếu một trăm cái, thượng cẳng chân hạ cẳng tay, đánh đến đầu tóc rối tung rối xù. Đối phương cũng dính không ít xẻng của nàng, Giai Huệ "Ya ya" vả "Chát chát" tới tấp, rất không khách khí cho thêm vài cái giá múc canh vào mặt.
Diệp Cẩn nhàn nhã đứng một bên nhìn "Phu quân" của hắn ra sức chiến đấu, nếu không vì cố kị người lạ, hắn đã muốn đem mấy cái bánh trong người ra vừa ăn vừa coi rồi. (*Nhớ cái bản mặt ăn trùm mềm của huynh đó* Giai Huệ hung hăng trừng.)
Nam nhân đứng nhìn không nổi nữa, bỗng dưng chạy tới hô lên.
"Xin đừng vì ta mà đánh nhau nữa!!"
Quạc, ai vì ngươi chứ!! Ảo tưởng sức mạnh vừa thôi!!!
Nam nhân lao đến vừa lúc Giai Huệ giơ cái giá múc canh lên, cứ thế một đòn phi thiên đánh y bay đi.
Máu mũi chảy ra ồ ồ, nam nhân nằm yên như khúc gỗ không nhúc nhích. Đám người đang đánh hăng say cũng dừng lại, kinh ngạc trố mười hai con mắt ếch ra nhìn.
Bộ tứ thần kinh hét toáng lên, vội vã chạy đến đỡ y dậy, lay lay.
Một tên ôm tay trái, khóc:"Lão đại, mau tỉnh dậy! Ngươi nếu có mệnh hệ gì, sau này sẽ ai lo cơm nước cho chúng ta?" Bây giờ làm lão đại cũng thật khổ. Trước lớn tiếng chỉ huy, sau nấu cơm rửa bát.
Một tên ôm tay phải, khóc:"Phải đó lão đại à! Ta đây ăn cơm phải nhìn mặt ngươi thì mới ăn ngon được!" Hoá ra y ốm như vậy là do các người tranh ăn với y sao?
Một tên gục luôn trên chân:"Oa oa, lão đại!! Ngươi mau tỉnh dậy đi thôi, chẳng phải hôm nọ ngươi đã hứa là sẽ làm mai cho ta với tiểu Du dưới chân núi sao? Ta vẫn chưa lấy được nàng, ngươi sao có thể quy tiên được chứ!!" Trời ạ, cháy nhà mới lòi bản mặt chuột!
Tên còn lại thì ôm chặt lấy đầu:"Ô ô, ngươi chết rồi vậy thì coi như xí xoá năm lượng bạc ta mượn ngươi bữa trước luôn nhé!!" Ngươi là cái tên lợi dụng trời đánh nhất mà ta từng gặp.
Rặt một lũ vô lương tâm! Nam nhân trợn trắng mắt tỉnh dậy. Cả bốn thấy y mở mắt ra thì hoan nghênh không thôi, hào hứng nhìn nhau cười một hồi, nước mắt nước mũi tèm lem.
Giai Huệ nhìn cảnh tượng đó mà gãi gãi đầu, đột nhiên đi tới thụi vô bụng Diệp Cẩn một phát. Cho chừa cái tội dám đẩy nàng nè!
Diệp Cẩn cũng không trách nàng, kéo ra khoé môi đưa tay nâng cằm nàng lên, dùng khăn giúp nàng lau mấy dấu vết bẩn trên mặt.
Ở đây ấm cúng, ở kia cũng ấm cúng, chỉ duy có chỗ ta là lạnh lẽo.
Trương Ninh nằm xốp lốp trên nền sàn, không chỉ bị bốn người kia giẫm đạp mà ngay cả Giai Huệ cũng góp một chân trong đó. Thương cảm cho thân phận bèo bọt của mình, hai hàng nước mắt của y túa ra như thác đổ.
"..Từ ngày Ma giáo được lập nên tới giờ, chúng ta sống không một ngày nào được yên thân. Giáo chủ của Ma giáo là Phượng Diễm Diễm, nổi tiếng là kẻ hung tàn độc ác. Hắn không chỉ bắt chúng ta cống nạp vàng bạc châu báu, mà ngay cả người trong trại cũng không tha, đều bị bắt hết sang đó. Chúng ta thành ra tình cảnh thê thảm như ngày hôm nay, tất cả đều là do một tay hắn tạo nên."
Sau khi thương lượng một hồi, tất cả nhất trí ngồi xuống từ từ nói chuyện. Nam nhân tỏ ý không muốn tranh giành với Giai Huệ, nói Diệp Cẩn là hoa đã có chủ, không muốn làm kẻ thứ ba chen vào giữa hai người. Bộ tứ thần kinh dù tiếc lắm nhưng cũng không dám trái ý lão đại, đành phải ngậm ngùi chúc phúc cho tên nam-nhân-xấu-xí-đen-đúa-còm-nhom kia trăm năm hạnh phúc bên vợ đẹp.
Giai Huệ giơ tay lên. Em xin được phát biểu ý kiến.
"Trước làm rõ một điều. Ta không phải là nam nhân, huynh ấy không phải là nữ nhân, chúng ta lại càng không phải là vợ chồng."
Một tên đánh mạnh vào lưng nàng, cười nói:"Lại điêu. Ngươi đen như thế sao có thể là nữ nhân được?"
Luật nào cấm nữ nhân không được đen hả?
Tên khác chen vô:"Phải đó, ta mà tin ngươi là ta chết liền á."
Vậy thì ngươi chết được rồi, tên ăn theo đáng ghét!
"Dừng dừng." Một tên đưa tay can ngăn, nhướng mày chất vấn:"Ngươi nói ngươi là nữ nhân, ngươi có bằng chứng gì?
Bằng chứng chính là ta đây đang đứng trước mặt ngươi, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều là nữ nhân.
Tức thật, chẳng nhẽ phải vạch áo ra chứng minh thì mới được? Mắt Giai Huệ loé sáng. Ý hay!
Vạch áo, đương nhiên là phải vạch áo rồi! Chỉ có điều không phải là vạch áo nàng, mà là vạch áo của Diệp Cẩn.
Giai Huệ một phát phanh ngực Diệp Cẩn, hào hứng quay mặt ra nói.
"Đã tin chưa? Huynh ấy thật sự là nam nhân!!"
"A, mắt của ta bốc cháy rồi!!"
"Sự trong sáng của ta đã vẫy khăn ra đi!!"
"Trời ơi, kiếp này con sống không còn gì hối tiếc nữa!!"
"Bà ngoại ơi, bà đến đón con đó ư?"
Bộ tứ thần kinh người ôm mắt người ôm mũi, ngã lăn ra giãy đành đạch trên đất la hét um sùm. Giai Huệ thầm than. Biết vậy khi nãy cần gì phải cực khổ đánh đấm chi cho nhọc, nàng đã có trong tay vũ khí lợi hại nhất rồi, sức công phá cũng thật lớn đi.
Ánh mắt bất chợt nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc của nam nhân, theo tầm mắt của y nàng quay lại nhìn Diệp Cẩn. Trải dài trên khuôn ngực rắn chắc là vô số vết thương chồng chéo lên nhau, tuy đều đã thành sẹo hết rồi, nhưng vẫn có thể mường tượng ra nơi này khi đó có bao nhiêu đau đớn.
Giai Huệ sững sờ, bất tri bất giác đưa tay vuốt nhẹ lên các đường vân gồ ghề. Hơi ngẩng đầu, chống lại một đôi mắt đen tuyền sâu thẳm của Diệp Cẩn.
Nhìn thấy đau đớn chợt loé trong mắt nàng, Diệp Cẩn đưa tay khép lại vạt áo. Bây giờ chưa phải là lúc hắn nói cho nàng nghe mọi chuyện.
Không khí bất chợt trở nên ngượng ngùng, không biết là vô tình hay hữu ý mà Giai Huệ cứ đứng khư khư bên cạnh Diệp Cẩn, ngay cả nam nhân đưa ghế sang cho nàng ngồi cũng nhất quyết không chịu.
"Đừng lo cho ta, ta ngồi trên đùi huynh ấy là được."
Nàng nói vậy rồi leo lên chân Diệp Cẩn ngồi. Bấy giờ bốn tên kia mới thật sự tin nàng là nữ nhân, đồng thời mộng vỡ tim tan. Ôi, tình đầu thế là tan nát!
Kế đó, nam nhân bắt đầu kể lại sự tình cách đây một tháng trước.