BETA: LILLY
Hai người sóng vai bước đi, lại không ai mở miệng đánh vỡ bầu không khí yên lặng. Lúc này quản gia của Bạch phủ —— Bạch Phúc chạy tới, trong tay cầm mũi tên sáu tấc đính lông khổng tước tới. Nhìn thấy Bạch Ngọc Đường liền vội vàng kêu: "Ngũ gia, Ngũ gia, vừa rồi có người đưa tới."
"Đưa tới?" Bạch Ngọc Đường nhận lấy mũi tên, nhíu mày. Lần này Hoa Đồng lại đưa tên tới, chẳng lẽ đã gặp biến cố gì? Đưa tay gảy phiến lông khổng tước, nhìn hoa văn phía trên, chân mày nhíu càng chặt. Hoa văn này mang ý cảnh cáo, mũi tên sáu tấc này của Hoa Đồng rốt cuộc có ý gì? Lúc thì hẹn gặp hắn, lúc thì đưa tên tới cảnh cáo.
Triển Chiêu xem không hiểu hoa văn kia, chỉ thấy một mảnh đen đen trắng trắng, không nhìn ra có gì khác biệt. Nghiêng người về phía trước nghiên cứu, xoay mặt nhìn y: "Bạch huynh? Làm sao vậy? Có gì không đúng à?"
Bạch Ngọc Đường từ từ lắc đầu, lại chậm rì rì, mang theo vẻ khó hiểu đáp: "Hoa Đồng...kêu ta bớt lo chuyện người khác." Hồi lâu sau, Bạch Ngọc Đường lại 'Chậc' một tiếng, nói: "Hoa Đồng biết ta sẽ không nghe lời người khác, luôn là kiểu tự do tự tại, cho nên ngày thường ta làm gì hắn cũng không nói lời vô ích, thái độ tương đối liều mình làm bạn cùng quân tử, lần này kỳ quái, sao hắn lại tới ngăn trở?"
Triển Chiêu nghe lời Bạch Ngọc Đường nói, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ. Cảm tình của Bạch Ngọc Đường và Hoa Đồng này coi bộ rất tốt, hắn còn tưởng rằng hai người này chỉ là bằng hữu bình thường. Mà cũng đúng thôi, mật hiệu trên mũi tên lông khổng tước của người ta mà y còn biết, sao có thể là bằng hữu thông thường được.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng Triển Chiêu bắt đầu thấy chua chát, chua đến mức ngũ tạng lục phủ của hắn náo động ầm ĩ. Không tình nguyện nói: "Bạch huynh không phải người trong quan phủ, lúc này không nên nhúng tay vào." Giọng điệu chua lè làm bản thân hắn giật nảy mình.
Bạch Ngọc Đường thấy hắn muốn gạt mình sang một bên, trong lòng có chút khó chịu. Nhưng vừa nghe giọng nói chua đến ứa gan của hắn, tâm tình trong nháy mắt tốt lên. Tiện tay trả lại mũi tên cho Bạch Phúc, quay đầu nhìn Triển Chiêu, cười vô cùng tà tính: "Vậy ý Miêu Nhi là gì?"
Triển Chiêu nhìn Bạch Phúc, lại nhìn Bạch Ngọc Đường, có hơi lúng túng. Vừa muốn mở miệng khuyên Bạch Ngọc Đường đừng đụng tới chuyện này, Bạch Phúc đột nhiên 'Ai da' một tiếng, khiến cả hắn và Bạch Ngọc Đường giật cả mình.
"Bạch, Bạch Phúc?" Ngũ gia hiếm khi bị hù dọa, có chút lờ mờ nhìn Bạch Phúc.
Bạch Phúc cầm mũi tên trong tay kín đáo đưa cho Bạch Ngọc Đường, cười nói: "Ngũ gia, Triển gia đi thong thả, tiểu nhân còn đang nấu vài món trên bếp, tiểu nhân xin phép đi trước."
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Triển Chiêu, hiểu rõ dụng ý của Bạch Phúc, rất thoả mãn gật đầu với Bạch Phúc. Bạch Phúc ôm quyền, trong thoáng chốc đã không thấy đâu.
Triển Chiêu sững sờ nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi: "Bạch Phúc không phải là quản gia sao? Sao còn phải tự mình xuống bếp?"
Bạch Ngọc Đường còn nhớ giọng điệu chua chát của hắn, cong môi cười xán lạn, nhe hàm răng trắng chói mắt người khác: "À, Bạch Phúc nấu canh ngon lắm đó." Đừng nói nấu canh, chỉ cần không vướng mắt Bạch Ngọc Đường, kêu Bạch Phúc làm Nữ Nhi Hồng, hắn chắc chắn sẽ đi làm.
"Miêu Nhi?" Bạch Ngọc Đường câu lấy ngón tay út của Triển Chiêu, tiếp tục hỏi: "Có để Bạch gia gia nhúng tay vào không?"
"Ừm..." Triển Chiêu mặc kệ ngón út của mình bị ôm lại, tay kia gãi đầu, ánh mắt lang thang, tiếp tục ngượng ngùng.
"Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường thả lỏng ngón út của hắn, sáp cả người sang. Cằm gác nhẹ lên lên đầu vai hắn, giọng điệu vô cùng mập mờ: "Miêu Nhi, Miêu Nhi, ngươi còn nhìn chỗ khác nữa Bạch gia gia sẽ giận đó, sao vậy, không lẽ mấy cái cây đó nhìn đẹp hơn Bạch gia gia à?"
Triển Chiêu bị loại giọng điệu kia dọa sợ tới mức cả người tê rần, nhảy chân lên tính bỏ chạy.
Bạch Ngọc Đường bị hắn trốn đến phiền, cánh tay trực tiếp dùng lực, siết chặt eo hắn. Sau đó ác ý thổi một hơi như thổi tiên khí vào hõm cổ Triển Chiêu, lại thừa dịp Triển Chiêu dụi cổ mình, cắn dái tai người kia.
Triển Chiêu hít vào một hơi khí lạnh, lại không dám kéo tai mình ra, chỉ đành vỗ cái tay đang vắt ngang hông mình bóp loạn của Bạch Ngọc Đường, liên tục nói: "Buông ra, Bạch huynh, buông ra, đau!"
Bạch Ngọc Đường nghe vậy, thay cắn thành ngậm, lại sống chết không chịu nhả ra. Lưỡi y dây dưa trên vành tai của Triển Chiêu, 'Hừ' một tiếng không rõ biểu thị bất mãn.
Triển Chiêu cảm giác mu bàn tay của Bạch Ngọc Đường đã bị mình vỗ tới nóng lên, vậy mà vẫn thà chết không buông tay. Lòng mềm nhũn, dùng giọng điệu thương lượng nói: "Bạch huynh, buông ra trước có được không? Chúng ta quay về Khai Phong phủ rồi hẳn quậy."
Bạch Ngọc Đường nhướng mày, giọng điệu đáng thương: "Nói như vậy, về tới Khai Phong mới có thể muốn làm gì thì làm sao?
Triển Chiêu bị ngữ khí hơi tủi thân lại ai oán của y lừa choáng váng, đầu nóng lên, 'Ừm' một tiếng trả lời vấn đề khiến hắn hối hận hơn nửa đời người.
Bạch Ngọc Đường làm chuyện xấu thành công, ngoan ngoãn nhả ra, cười híp mắt nói: "Miêu Nhi, gọi tên ta nghe thử xem."
Triển Chiêu nhận ra bản thân bị lừa, đáng tiếc đã muộn. Nghe Bạch Ngọc Đường lại mở miệng, sợ y lại đào cái hố nào dụ mình nhảy xuống. Trợn tròn hai mắt, cảnh giác nhìn y: "Tại sao?"
Bạch Ngọc Đường dán tới, nói: "Ta đã gọi ngươi là Miêu Nhi rồi, ngươi vẫn cứ gọi ta là Bạch huynh, xa cách quá, không bằng gọi một tiếng 'Ngọc Đường' nghe sẽ thân mật hơn."
Triển Chiêu thành công bị ngữ khí nũng nịu của y dọa đến dựng lông, lủi tới đầu tường ngồi xổm trên đó, tốc độ nhanh tới nỗi khiến Bạch Ngọc Đường sững sờ không phản ứng kịp.
"Không đúng, ngươi khẳng định không phải Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường ít nói mặt liệt, sao có thể dính dính buồn nôn như ngươi." Triển Chiêu trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường: "Nói, ngươi giấu Ngọc Đường đi đâu rồi?"
"Mèo thối! Dám nói Bạch gia gia..." Bạch Ngọc Đường mới rống lên nửa câu đã ngừng lại, xoa xoa lỗ tai, hỏi: "Miêu Nhi, vừa rồi ngươi gọi ta là gì?"
Triển Chiêu đỏ mặt, nghiêng đầu: "Không có gì, không có gọi gì hết."
Bạch Ngọc Đường vui vẻ ra mặt, thân hình chợt lóe, đuổi theo: "Miêu Nhi ngoan, lại gọi một tiếng cho Bạch gia gia nghe đi."
Triển Chiêu quay đầu chạy, Bạch Ngọc Đường bận rộn đuổi theo. Trên bầu trời, hai bóng dáng một đỏ một trắng ồn ào ầm ĩ, làm ba người phía dưới trực tiếp đổ mồ hôi lạnh.
Công Tôn đứng trong góc khuất chỗ rẽ sờ trán nói với Vương Triều Mã Hán phía sau: "Nếu không biết, đúng là rất dễ nhận thành oan quỷ du lịch ha."
Vương Triều gật đầu, giọng điệu vô cùng hâm mộ: "Yến Tử Phi của Triển đại nhân quả nhiên là đệ nhất thiên hạ, chẳng qua khinh công của Bạch thiếu hiệp cũng không kém, vậy mà không bị Triển đại nhân bỏ xa."
Mã Hán cũng gật đầu, đưa tay chọt bả vai Công Tôn: "Tiên sinh, chúng ta không phải tới để gọi Triển đại nhân về phủ à? Triển đại nhân chạy mất, chúng ta đuổi không kịp đâu."
Công Tôn Sách bóp cằm, nhìn theo hướng hai người kia rời đi, trả lời: "Hai người bọn họ chắc sẽ dừng lại ở Khai Phong phủ thôi, chúng ta cứ trở về đi." Nửa ngày sau lại thở dài: "Con trai lớn rồi không giữ nổi."
Mã Hán nghe vậy, ngốc nghếch đưa tay chọc y, nói: "Tiên sinh cũng mới đầu hai mươi, còn nhỏ hơn lão Mã ta một vòng đó, ai, tiên sinh, diện mạo ngài không tồi, khi nào mới gặp được một người đây, ngài tới Khai Phong cũng năm năm rồi..."
Lời còn chưa nói hết, Vương Triều phía sau đã lấy tay bịt miệng hắn lại, kéo người chạy như điên về Khai Phong phủ.
Ban đầu Công Tôn Sách còn chưa kịp phản ứng, Vương Triều vừa chạy, y đã nhảy cẫng lên, căng giọng rống: "Mã Hán! Ngươi dám nói lão tử đây không ai thèm!" Vừa gào vừa đuổi theo. Tốc độ kia khiến Vương Triều Mã Hán kinh ngạc cả người đổ mồ hôi lạnh.
Trăng trên trời như lưỡi câu, nho nhỏ cong cong treo trên không. Bao Chửng chắp tay thong thả đi ra khỏi phòng sách, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết thở dài.
Ở cửa phòng sách, Triệu Hổ cũng thò đầu ra ngắm trăng khuyết, thấp giọng hỏi: "Đại nhân đang than thở gì vậy?"
Trương Long lắc đầu: "Sao ta biết được, tiên sinh đi tìm Triển đại nhân, sao còn chưa về nữa?"
Triệu Hổ bóp cằm: "Bị Bạch thiếu hiệp câu đi mất rồi."
Trên nóc phòng sách, Triển Chiêu vừa định nhảy xuống nghe vậy, chậm rì rì thu lại cái chân đã bước ra hơn phân nửa. Sau đó nhấc chân, đạp Bạch Ngọc Đường đứng cạnh. Đồng thời còn hung hăng trừng y 'Đều tại ngươi, làm hỏng hình tượng của Triển gia.'
Bạch Ngọc Đường vừa tránh vừa cợt nhả nhìn hắn 'Mèo con thì có hình tượng gì.'
Triển Chiêu tiếp tục nhấc chân đạp, Bạch Ngọc Đường bay tới bay lui trốn. Sau đó một đỏ một trắng lại làm rùm beng trên nóc nhà.
Trong sân, Bao Chửng nắm tay đặt bên miệng khụ nhẹ một cái, nói: "Triển hộ vệ, Bạch thiếu hiệp, có thể dừng lại một lát, để bổn phủ nói chút chuyện trước được không?"
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, vừa lúc bị Triển Chiêu đạp trúng. Nhấc chân, phủi nhẹ một cái. hỏi: "Đại nhân sao lại biết...Ta và Triển Chiêu đang ở đây? Thính lực của Bao đại nhân đúng là phi phàm."
Bao Chửng liếc nhìn cái bóng của hai người trên mặt đất, lại khụ khụ hai tiếng. Nghiêm mặt nói: "Triển hộ vệ, bổn phủ có một số việc muốn nhờ ngươi."
Triển Chiêu nhảy xuống nóc nhà, vững vàng đáp xuống trước mặt Bao Chửng, ôm quyền nói: "Đại nhân cứ phân phó."
Bao Chửng không đáp, nhìn về phía Bạch Ngọc Đường vừa nhảy xuống theo Triển Chiêu, nói: "Nếu Bạch thiếu hiệp có thể đi cùng, chuyện này nhất định sẽ thuận lợi hơn rất nhiều."
Bạch Ngọc Đường nhướng mày, nhưng vẫn ôm quyền chắp tay: "Nếu là chuyện Bạch mỗ có thể hỗ trợ, xin đại nhân cứ việc phân phó."
Bao Chửng phất phất tay với y, vuốt râu cười nói: "Ngược lại cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là muốn mời huyền cơ đạo nhân của phủ Tùng Giang tới Khai Phong mà thôi, hai người chỉ cần nói với ông ấy 'Quỷ tới rồi' là được. Hãm Không đảo cũng ở Tùng Giang phủ, Bạch thiếu hiệp đi theo sẽ thuận tiện hơn một chút."
Bạch Ngọc Đường gật đầu, đáp: "Chuyện này ngược lại dễ nói, chỉ là Bạch mỗ ở Hãm Không đảo cũng gần mười lăm năm, chưa từng nghe nói ở đó có huyền cơ đạo nhân gì, đại nhân, ngài có nhớ lầm không?"
Bao Chửng nói: "Bổn phủ chắc chắn không nhớ lầm, huyền cơ đạo nhân này cách năm năm sẽ đến Tùng Giang phủ tế bái, chỉ là ông ấy có rất nhiều thân phận, muốn tìm được, phải phí chút sức lực."
Bạch Ngọc Đường nghe vậy sửng sốt: "Tế bái?"
Bao Chửng thở dài: "Chuyện cũ năm xưa, không nói là tốt nhất, án hoa khôi lần này sợ rằng tương đối nghiêm trọng, ngày mai hai người nên lập tức lên đường." Dừng lại, gương mặt đen hiện lên vẻ kỳ quái: "Triển hộ vệ, Bạch thiếu hiệp có thấy Công Tôn tiên sinh và Vương Triều Mã Hán ở đâu không?"
Triển Chiêu sửng sốt, đúng rồi, ban nãy Trương Long có nói qua. Công Tôn Sách đi tìm bọn họ. Vò đầu: "Thuộc hạ không biết, thuộc hạ chưa hề nhìn thấy Công Tôn tiên sinh."
Hắn vừa dứt lời, Công Tôn Sách đã đuổi theo Vương Triều Mã Hán vọt vào trong sân.
===---0o0o0o0---===
Tác giả có lời muốn nói:
Chuột bạch càng ngày càng tiến xa trên con đường ghẹo mèo...
- --0o0o0o0---