- Diêu thiên hộ, có ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng tổn thương một cọng tóc gáy của Diệp tiểu hữu.
- Nếu như không dứt khoát để cho Từ thị lang ra, ta với phu thê các ngươi đánh một trận.
Thần sắc nam tử áo vải trấn tĩnh, còn bày ra dáng vẻ đưa tay xin mời.
Khuôn mặt của Diêu Mạn cứng ngắc, cực kì lo âu nhìn về phía nhi tử, đã thấy Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng do dự nửa ngày, nổi giận quát một tiếng:
- Được!
Hai bóng dáng một trước một sau bay nhanh ra khỏi sảnh.
Đám người thở dài một hơi, nếu thật sự bị dư ba do cường giả giao chiến tạo ra lan đến gần, hơi không cẩn thận, sẽ chết oan chết uổng.
- Ha ha ha, hiện tại, ngươi còn có gì để dựa vào?
Trên khuôn mặt của Diệp Thiên bắt đầu mỉm cười, hắn vì giờ khắc này, đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
- Rất tốt.
Từ Bắc Vọng gật đầu, từ từ ung dung đứng người lên.
Như ước nguyện của hắn, chỉ có người hộ đạo rời đi, mới có thể chém giết cái vận khí chi tử này.
Nhịp tim của đám người nhất thời nhảy lên nửa nhịp, chợt khẩn trương lên.
Từ Bắc Vọng chắp tay ở phía sau, nhíu mày:
- Có thể cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi nguyện ý trở thành chó săn của ta?
- Cẩu tặc nhận lấy cái chết!
Trong đầu Diệp Thiên đã hiển hiện một bức tranh.
Từ phủ treo đèn lồng trắng, ở sảnh chính đặt một quan tài, toàn bộ Từ gia bị mộy bầu không khí thê thảm bao phủ, mọi người trong sảnh sa sút tinh thần.
Mà hắn lại trở nên nổi tiếng, leo lên Thanh Vân Bảng, trong ngực ôm Tiểu Di, sống một cuộc sống thần tiên quyến lữ.
Nghĩ tới đây, Diệp Thiên như mũi tên rời cung bỗng nhiên xông ra.
Khí thế một quyền khiến người ta không thể đỡ, giống như thủy triều cuốn tới hướng Từ Bắc Vọng.
Chân khí đại sảnh rung chuyển, chân bàn đứt gãy.
Sắc mặt tất cả mọi người kịch biến, thậm chí cột sống đều đang nổi da gà.
- Thật đáng sợ...
Đây tuyệt đối có thể đánh giết võ giả cảnh giới Bát phẩm!
- Đúng là một thằng hề.
Từ Bắc Vọng khẽ lắc đầu, một cỗ lực lượng kinh khủng từ thân thể của hắn phát ra, khí thế giống như lũ cuốn vỡ đê ngập trời.
Đám người cảm nhận được uy áp kịch liệt, ngay cả linh hồn đều đang run rẩy, không khí bị ảnh hưởng, tạo nên từng vòng từng vòng thấy gợn sóng mắt trần có thể.
Diệp Thiên chỉ cảm thấy bị khí thế cuồn cuộn trấn áp, giữa ngực bụng giống như bị lửa nóng thiêu đốt, đau tận xương cốt, khí hải cũng cấp tốc suy kiệt.
Quyền chưởng va chạm trong nháy mắt.
Bịch ——
Thất khiếu chảy máu, không phải máu tươi, mà là máu đỏ đậm.
Sắc mặt của Diệp Thiên dữ tợn như lệ quỷ, loại cảm giác khuất nhục như thế này, khiến hắn ngạt thở.
- Không!!!
Diệp Thiên phát ra một tiếng tê tâm liệt phế, nhưng chân khí toàn thân hắn đang chạy tán loạn ra, đối mặt với cỗ áp lực này, hắn giống như bị giam cầm.
Ánh mắt của Từ Bắc Vọng trở nên lạnh lẽo, âm thanh lạnh lùng nói:
- Để ngươi đứng lên sao? Quỳ cho lão tử!
Toàn trường im lặng.
Đám người nhìn thấy cảnh tượng thiếu niên kiên nghị quỳ phục, rung động đến tột đỉnh!
Cái này, chính là thực lực chân chính của Từ Bắc Vọng Từ gia?
Hoàn toàn nghiền ép!
Trước đó, bọn hắn vô cùng kinh ngạc với thiên phú của Diệp Thiên đã hoàn toàn tan thành mây khói, ngược lại quỳ bái đối với Từ Bắc Vọng.
Lần lượt lộ ra vẻ kính sợ.
Khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Ấu Di như tờ giấy, bờ môi nàng run nhè nhẹ.
Từ Bắc Vọng chắp tay dạo bước, đi đến trước mặt một thiếu phụ, mỉm cười nói:
- Có thể cho ta khăn tay hay không?
Hai mắt của thiếu phụ ánh lên vẻ mê ly, lập tức đưa lên khăn tay thoang thoảng mùi thơm nhẹ.
Mấy giọt máu tung tóe đọng trên áo bào trắng mà Từ Bắc Vọng mặc, vô cùng trở nên chướng mắt.
Hắn tiếp nhận khăn tay lau sạch nhè nhẹ, bình tĩnh nói:
- Đây chính là thực lực mà ngươi vẫn lấy làm kiêu ngạo sao?
Giọng của hắn hơi thất vọng, có chút không thú vị:
- Giống như không gì hơn cái này nha.
Ánh mắt của hắn như đang quan sát một con châu chấu vùng vẫy giãy chết
Diệp Thiên đầu tóc rối bời, hai con ngươi đỏ ửng, liều mạng vận chuyển chân khí.
Mà trên bầu trời toà lầu, khí tức của lão giả một cánh tay trở nên hỗn loạn, chân khí vỡ vụn:
- Vạn chữ kim bao phủ hắn.
Thời khắc lão giả chú ý đại sảnh, rất hiển nhiên, lão đã hoàn toàn hoảng loạn rồi.
Lão hình như chưa hề nghĩ tới, đệ tử chân truyền mà môn phái ký thác kỳ vọng, sẽ một chiêu thua dưới tay võ giả Cửu phẩm như Từ Bắc Vọng.
- Từ... Tướng công, không biết có thể cho Ấu Di chút thể diện, thả hắn rời đi.
Lúc này, Thẩm Ấu Di mắt đỏ lên tiếng, giọng cực kỳ hèn mọn, ẩn ẩn mang theo nghẹn ngào khẩn cầu.
Nàng thậm chí không tiếc hô tướng công.
Từ Bắc Vọng quay đầu nhìn nàng, đột nhiên cười đến rất lạnh lùng:
- Mặt mũi của ngươi? Ngươi xứng sao?
Khi hắn nói xong, chân khí mênh mông dâng trào, sát cơ tràn đầy một chưởng bổ về phía Diệp Thiên.
………..
Bầu không khí đột nhiên ngưng kết.
Hai mắt Từ Bắc Vọng thoáng hiện vẻ lạnh lẽo, khí thế bàng bạc đánh ra một chưởng.
Thợ săn cao cấp thường lấy phương thức con mồi xuất hiện.
Thiên mệnh chi tử?
Chết đi!
Đám người kinh dị, toàn thân rùng mình.
Khuôn mặt Diệp Thiên dữ tợn, cảm nhận được rung động kịch liệt, đáy mắt tràn đầy sợ hãi, một chưởng này có thể triệt để phá hủy toàn bộ sinh cơ của hắn!
- Không...
Hai con ngươi Thẩm Ấu Di đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ mông lung.
Đột nhiên.
Oanh!
Thái Bạch lâu dâng lên gió lốc kinh khủng, cách đó vài dặm chân khí phồng lên.
- Vọng nhi, đi mau!
Ngân Ti lão phụ nhân tim đập nhanh, thi triển Phật Quang về phía đại sảnh, muốn bảo vệ tôn nhi.