Không cần nghi ngờ gì nữa, mùa hè chính là mùa mà Hạ Tiểu Lộc thích nhất.
Mùa hè ở thành phố hải đảo là thiên đường của hoa quả, kem, hải sản,… cô chỉ hận mình không thể nhét hết những món ngon tuyệt trần này vào bụng.
Sau khi bước ra khỏi quầy bán đồ hải sản cùng Lịch Đảo, Hạ Tiểu Lộc đã no đến mức sắp nôn ra. Đáng tiếc chỗ này không có tường để cô vịn vào, cô chỉ đành mang vẻ mặt đau khổ như đang táo bón men theo Lịch Đảo đi bộ ngoài bờ biển.
Trời đã ngả tối, biển lớn biến thành một tấm thảm đen thẫm, từng ngọn sóng khẽ đánh vào bờ, cô cởi luôn đôi dép lê cầm lên tay, để chân trần đi trên bờ cát mềm mịn.
“Em cẩn thận vào.”
Lịch Đảo ngậm một chiếc tăm xỉa răng trong miệng, anh đi rất gần bên cô, gần đến mức có thể duỗi tay ra nắm tay cô bất kỳ lúc nào, để phòng cô rơi xuống nước lúc nào không hay.
“Không sao đâu, cháu biết bơi.” Cô chơi rất vui vẻ: “Oa, cháu thích thành phố A quá….”
Anh cười: “Nói thế, chẳng lẽ cô bé có hận thù gì với thành phố T à?”
“Không phải không thích thành phố T…” Giọng cô nhỏ xuống: “mà là ở đây cháu cảm thấy được tự do, có chút không nỡ về…”
“Anh thấy à, thích một thành phố có lẽ bởi vì thành phố đó có phong cảnh em thích, có người em yêu, không thích một thành phố có lẽ là bởi vì nơi đó có người khiến em đau lòng.” Nói đoạn anh quay đầu nhìn cô: “Cô bé, mặc dù hỏi thế này hơi mạo phạm nhưng nếu em bằng lòng thì có thể nói với anh, liệu có phải em gặp chuyện gì không vui ở thành phố T không?”
Lúc mới đầu anh nhìn thấy cô một thân một mình đến đây, anh đã cảm thấy có khả năng rất lớn rằng cô có chuyện gì không vui mới chạy đến thành phố A giải sầu.
Anh đến thành phố này vừa tròn ba năm, gặp qua không biết bao nhiêu dạng người, có những đôi tình nhân ngọt ngào, có những gia đình hạnh phúc, có người đến công tác một mình… và đương nhiên cũng từng có những người một mình đến đây giống cô. Những lần gặp gỡ đó đủ để anh có thể đoán ra tâm trạng của du khách chỉ cần một lần gặp mặt, thế nhưng không biết vì sao, trong biển người mênh mông đó anh lại chỉ để tâm đến mình cô, còn chủ động mời cô vào cửa hàng của mình.
Màn đêm đen yên tĩnh, tiếng sóng biển khẽ xô vào bờ vang lên bên tai, Hạ Tiểu Lộc dừng chân, nghiêng đầu nhìn vào khuôn mặt anh, mặc dù không nhìn rõ nhưng cô cảm thấy biểu cảm trên mặt anh lúc này nhất định rất dịu dàng.
“Bố mẹ cháu sắp li hôn rồi.”
Một lúc sau, cô khẽ nói: “Thực ra từ rất lâu bọn họ đã bất đầu cãi vã, có lẽ là vào lúc cháu học cấp một. Bố cháu có tình nhân, sau rồi mẹ em cũng ngoại tình, bọn họ ai có thú vui của người nấy, thỉnh thoảng về nhà lại cãi nhau, cứ giùng giằng mãi cho đến lúc cháu tốt nghiệp cấp ba mới quyết định li hôn.”
“Thế ư?” Anh nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Thế em có buồn không?”
“Nói thực cháu cũng không buồn lắm!” Cô ngẩng đầu lên bầu trời đêm: “Trái lại cháu cảm thấy tựa như mình được giải thoát, không cần phải nghe thấy những lời cãi vã chửi rủa, trong nhà cũng trở nên yên tĩnh.”
“Ừm.” Anh nói: “Cuộc hôn nhân như thế, sớm kết thúc mới là tốt nhất.”
“Phải kết thúc cũng nên sớm kết thúc, hoặc là nếu như đã ngoại tình hà cớ gì lại chọn nhầm người để kết hôn?” Cô quay đầu nhìn anh: “Chẳng lẽ họ chưa từng nghĩ đến như thế sẽ mang đến đau khổ cho cháu ư?”
“Ừm, khi kết hôn có rất nhiều người không suy nghĩ cho chuyện về sau, hoặc có lẽ lúc mới kết hôn bố mẹ em yêu nhau, nhưng sau này vì nhiều những lí do khác nhau mà vào một ngày tình cảm bỗng dưng biến mất, đó là chuyện rất bình thường. Còn bọn họ, họ yêu chính mình hơn yêu em, cho nên bọn họ không suy nghĩ đến mình sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của em.”
Nói xong, Lịch Đảo ngừng lại: “Xin lỗi, những lời anh vừa nói hơi lý tính, hơi người lớn, anh nên nói từ góc độ của em mới đúng.”
“Không sao.” Cô xua xua tay: “Sự thật mất lòng, nhưng mà ít nhất sẽ giúp cháu không tự lừa mình dối người nữa.”
Anh cảm thấy bất ngờ khi nghe cô nói thế, ánh mắt anh lóe lên: “Nhìn không ra cô bé kiên cường thế nhé!”
“Cháu chỉ hơi ngưỡng mộ bạn bè mình thôi, bố mẹ bọn họ hòa thuận, thương tiếc bọn họ như báu vật, còn cháu thì sao? Từ nhỏ đã phải đối diện với căn nhà vắng tanh, chuyện gì cũng phải học cách tự mình làm, cho nên cháu hình thành thói quen không chia sẻ tâm sự của mình với người khác, hầu hết mọi lúc cháu đều thích một mình.” Cô vuốt tóc mình: “Không nhìn ra đúng không? Thực ra cháu là người khá cô độc tự kỷ.”
“Người tự kỷ thực sự sẽ không nói với anh những lời này.” Anh cười giơ tay vỗ vào túi áo trước ngực cô.
Tim Hạ Tiểu Lộc này lên, cả cảm thẩy chỗ vừa mới bị chạm phải dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm.
“Thực ra những chuyện này cũng chẳng có gì to tát, huống hồ lại kể cho một người lạ nghe.” Cô vươn vai: “Dù sao cháu biết chú sẽ không nói cho người khác.”
“Biết đâu được nha.”
Anh chớp mắt: “Cô bé phải biết ba năm nay anh nghe được không biết bao nhiêu câu chuyện trong cửa hàng của mình, để cho trao đổi công bằng anh cũng phải kể cho khách nghe những câu chuyện mà mình nghe được.”
“Thế cháu cũng không bận tâm.” Cô bật ngón tay: “Dù sao câu chuyện của cháu cũng được coi là nhạt nhẽo nhất nhỉ.”
“Chúng ta đều là người vô vị chán ngắt.” Anh thở dài một hơi: “Cho nên câu chuyện của mỗi người nào có câu chuyện nhạt nhẽo.”
Cô chăm chú đáng giá anh, mặc dù dấu vết của năm tháng hằn trên gương mặt anh nhưng không làm mất đi vẻ anh tuấn, cô kìm lòng không đậu lên tiếng: “Thế còn câu chuyện của chú thì sao?”
Anh ngây người, nhướng mày ý trêu chọc: “Trí tò mò của cô bé lại nổi lên rồi đúng không?”
Hạ Tiểu Lộc cười hi hi, tung tăng bước về phía trước.
Lịch Đảo đi theo phía sau cô, nhìn dáng vẻ hoạt bát của cô, anh lộ ra nụ cười mà đến chính bản thân mình cũng không nhận ra.
Thế nhưng cảnh đẹp không tồn tại mãi, anh đi theo cô đi mãi đi mãi, bỗng nhiên nhận ra bước chân cô ngày càng chậm lại, lưng cũng ngày càng còng xuống.
“Sao thế cô bé?” Nhận ra có gì không ổn, anh lập tức đi lên ngang bằng cô, thấy cô ôm bụng ngồi xổm dưới đất liền chau mày hỏi. “Này, Hạ Tiểu Lộc?”
“Fuck, bụng cháu đau quá.”
Cô ôm chặt lấy bụng mình, trán ướt đẫm mồ hôi: “Má nó, đau đến mức cháu muốn chửi bậy…”
Lịch Đảo không nhịn nổi nữa bật cười: “Em đã chửi tục rồi còn đâu.”
“Đau lắm đó….” Khuôn mặt cô trắng nhợt, giọng nói càng ngày càng yếu: “Chắc chắc cháu ăn phải cái gì rồi…”
“Còn đi nổi không?” Anh nửa quỳ xuống bên cạnh cô, lo lắng hỏi.
Lúc này cô đã đau đến mức chỉ có thể lắc đầu, đến nói cũng không cất nổi lời.
Thấy thế Lịch Đảo không nói không rằng bế cô lên.
Hạ Tiểu Lộc giật thót người, cô cảm thấy mình bị bế lên như một con chim nhỏ, được cơ thể cao lớn của anh nhẹ nhàng ôm lên mà chẳng chút khó khăn nào.
“À…. ừm, ngại quá đi…” Cô yếu ớt tựa vào vai anh, vừa xấu hổ vừa áy náy, nói nhát gừng: “Xin lỗi, thật sự cháu không thể đi nỗi nữa, xin lỗi…”
Anh và cô hôm nay mới quen nhau, không phải họ hàng cũng chẳng phải người quen mà anh vẫn tốt bụng đi cùng cô cả ngày, bây giờ cô lại đau bụng còn làm phiền anh ôm cô lên xe đến bệnh viện.
Nếu không phải là bất đắc dĩ cô cũng không phải là người hay làm phiền người khác.
Lúc này Hạ Tiểu Lộc chỉ hận bản thân ăn như hổ báo lúc trước, đồ cay đồ sống đều ăn tất, tự mình hại mình chưa xong còn làm liên lụy đến người khác.
“Không có gì.” Anh ôm cô, rảo bước về chiếc ô tô đậu ven đường: “Gần đây có một bệnh viên tư nhân khá ổn, không xa lắm, chỉ năm phút là đến.”
Sau khi lên xe, cô đau đến mức gần như không có ý thức gì, cô chỉ biết anh ôm cô nằm lên đầu gối anh, tay anh còn không ngừng vuốt tóc cô, an ủi cô rằng sắp đến bệnh viện rồi, bảo cô cố gắng nhịn.
“Xin lỗi…” Trước mắt cô mờ mờ ảo ảo, trong lúc ý thức không rõ ràng vẫn không ngừng xin lỗi anh.
“Không sao đâu.”
Trước lúc cô sắp mất đi ý thức, dường như cô nghe thấy anh nói: “Lúc bản thân không thể chống đỡ nổi, có thể dựa dẫm vào một người thích hợp thì sẽ không có ai trách em đâu.”
Sống mũi cô cay cay, sau đó ngất đi!
**
Đến khi Hạ Tiểu Lộc tỉnh lại thì thấy mình đã nằm yên ổn trên giường.
Mở mắt ra cô nhìn thấy một cô ý tá đang đứng bên giường, hình như đang đổi bình truyền nước cho cô.
“Em tỉnh rồi à?” Cô ý tá lấy bình nước muối vừa mới truyền hết xuống: “Đỡ chút nào chưa?”
Cô gật đầu, suy nghĩ gì đó rồi mở miệng hỏi: “…Người đưa em đến đây đâu rồi ạ?”
“À, em nói cái anh chàng đẹp trai đó hả?” Cô ý tá đáp: “Vừa nãy em nôn lên người anh ấy.”
“…”
Hạ Tiểu Lộc tưởng chừng như muốn chết đến nơi rồi.
“Anh chàng đẹp trai đó là bạn trai em hả?” Cô ý tá tự hỏi tự đáp: “À, không đúng, không giống lắm, là anh trai phải không?”
Cô không biết nên giải thích với chị ý tá này thế nào nữa trong khi bọn họ mới quen biết nhau có một ngày, nghĩ lại cô thấy không nên giải thích thì hơn, ậm ờ một tiếng cho qua.
“Anh ấy tốt với em thật đó.”
Y tá nói: “Không chê bẩn, không chê thối, bế em đến phòng cấp cứu còn nộp tiền viện phí cho em, ở bên em chăm sóc em mãi cho đến khi đưa em lên giường mới đi thay quần áo.”
“Phải cảm ơn anh ấy hẳn hoi đấy nhớ.” Trước khi đi, cô y tá còn dặn dò cô một câu.
Những lời nói của cô y tá thích lo chuyện bao đồng lại khiến cô lặng người đi.
Bụng đau, mơ màng và rồi là sự mềm mại… Ngực cô như tràn đầy những cảm xúc hỗn tạp, dường như rất lâu rất lâu rồi cô chưa cảm nhận được nó.
Lần trước là vào lúc nào nhỉ?
Có lẽ là khi cô lên sáu, bố mẹ đưa cô đến một cửa hàng đồ ngọt gần nhà, cô vẫn còn nhớ rõ thời tiết hôm đó rất đẹp. Do cô chạy nhảy tung tăng quá mức vui vẻ nên không cẩn thận làm rơi que kem trong tay xuống đất, thế mà cô lại không bị mắng, ngược lại cô còn được bế lên, được ân cần hỏi thăm ngã có đau không, và còn được mua một que kem khác.
Từ đó trở đi cô không còn nhìn thấy nụ cười hiện lên trên khuôn mặt của bố mẹ.
Khi Lịch Đảo mặc bộ quần áo vừa mới thay ở nhà đẩy cửa phòng bệnh ra, anh nhìn thấy một cô gái đầu tóc rối tung đang ngồi tựa vào giường, khuôn mặt giàn giụa nước mắt.
“Sao thế?” Anh lắc đầu đi đến, dở khóc dở cười ngồi xuống cạnh giường cô: “Sao khóc ghế thế? Bụng còn đau không?”
Hạ Tiểu Lộc vừa nhìn thấy anh thì càng khóc lớn hơn.
Cũng đã bao lâu rồi Lịch Đảo không nhìn thấy một cô gái khóc đến đau lòng trước mặt mình như thế này, thế nên anh cũng chẳng biết xoay sở thế nào cho hay, vừa vỗ vai vừa đưa khăn giấy cho cô: “…Nín đi, để người khác nhìn thấy lại tưởng anh bắt nạt em đấy…”
“Xin lỗi, làm phiền chú nhiều đến thế…” Cô cầm lấy tấm khăn giấy xì mũi, nói năng không đầu không đuôi: “Tiền viện phí với tiền thuốc men hết bao nhiêu để cháu gửi chú luôn… Còn có tiền xe lúc nãy, quần áo của chú nữa,… À ừm, Lịch Đảo, cảm ơn chú nhiều lắm…”
“Không phải vội.” Anh vỗ vai cô, chắc hẳn anh cũng biết được tại sao cô lại không khống chế được cảm xúc đến thế: “Cứ yên tâm dưỡng bệnh đã, sau này ra viện rồi hẵng hay.”
“Cháu sắp về nhà rồi, chú không cần phải ở đây với cháu nữa đâu.” Cô ra sức lau nước mắt nói.
Lịch Đảo cười: “Không có gì, anh rảnh mà.”
“À, anh mang cho em món đồ, không biết em nhìn xong tâm trạng có tốt lên không.”
Anh đưa cho cô một bức ảnh rất mỏng: “Vừa mới rửa xong.”
Cô nhận lấy tấm ảnh, dụi hai mắt, vừa nhìn vào bức ảnh trái tim cô liền lỡ mất một nhịp.
Trong bức ảnh là bóng lưng cô khi đang cúi người xuống thay dép để chuẩn bị đi ra bờ cát vào lúc mặt trời chuẩn bị xuống núi, ánh hoàng hôn ấm áp chiếu xuống mặt biển trước mặt cô.
Hạ Tiểu Lộc ngẩng đầu nhìn anh, anh đang nhìn cô khẽ cười.
Trái tim cô mèm nhũn rồi như đang tan chảy.
Danh Sách Chương: