• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Dương Vĩ quay trở về phòng làm việc được khoảng ba mươi phút thì Sở Hòa đẩy cửa bước vào, trên tay cậu còn mang theo một cốc sữa nóng cùng một bát cháo thịt bầm nhỏ, món mà Dương Vĩ thích ăn vào ban đêm nhất.

Bạch Dương Vĩ là người không thích cho ai tùy tiện vào phòng của mình, hắn với Sở Hòa cũng được xem như là lớn lên cùng nhau. Cho nên việc cậu vào không gõ cửa hắn sẽ không để ý, nhưng nếu là người khác dám tùy tiện vào phòng hắn như vậy. Có lẽ đã ăn phải một trận lôi đình từ hắn rồi.

" Mau mang đồ ăn lại đây nào"

Bạch Dương Vĩ đóng máy tính, nhìn Sở Hòa nhỏ bé đang đi mang thức ăn đến cho mình. Khuôn mặt tuy không dễ thương nhưng làn da trắng khiến vẻ mặt đỏ bừng vì khóc của cậu hiện rõ lên. Bạch Dương Vĩ chậc lưỡi một tiếng thở dài, tự trách mình.

Sở Hòa vốn yếu đuối, từ trước đến nay bị mọi người ức hiếp cũng sẽ không phản kháng quá mạnh mẽ. Cộng thêm con người thấp bé, nhỏ nhắn như thế này thì có thể đánh thắng ai chứ.

Sở Hòa bị câm là một bất lợi, cậu không thể nói ra nổi lòng của mình khi bị ai đó ức hiếp. Cho nên vừa nãy nhớ lại lúc mình bắt nạt người kia, Bạch Dương Vĩ có chút hối hận.

Sở Hòa đặt mâm thức ăn lên bàn làm việc, hai người đứng gần nhau. Lúc Sở Hòa cúi xuống lấy thức ăn ra khỏi mâm, Bạch Dương Vĩ thuận tay nhéo cái má ít thịt của cậu một cái.

" A..."

Cậu phát ra âm thanh rên nhỏ như muỗi kêu, sau đó ngơ ngác đỏ mặt nhìn Dương Vĩ. Hắn cũng nhìn cậu, ánh mắt oán trách nói.

" Lại ốm hơn một chút rồi, bình thường nhéo má cậu còn chút thịt. Lần này nhéo không còn cảm giác gì nữa cảm. Chẳng lẽ ở nhà không cho cậu ăn sao ?"

Sở Hòa lắc đầu, bắt đầu dùng tay làm một loạt ngôn ngữ của người câm trả lời hắn.

" Vẫn ăn như bình thường ạ"

Thật ra sức ăn của Sở Hòa rất ít. Cộng thêm việc trong nhà không ai muốn nói chuyện với cậu, ai cũng xa lánh cậu cho nên Sở Hòa rất ít khi ăn chung với mọi người. Cậu thường xuyên bỏ bữa cho nên cả người chẳng còn lại bao nhiêu thịt.

Nhưng Sở Hòa không để tâm đến chuyện này, cái cậu luôn để tâm chính là Dương Vĩ.

Bạch Dương Vĩ dùng một tay búng nhẹ lên trán cậu, khẽ trách móc.

" Tôi cùng cậu lớn lên, cậu thế nào tôi còn không biết sao ? Cả người còn chưa cao đến một mét sáu. Thân hình thì nhỏ bé, nếu người khác nhìn vào lại tưởng tôi đối xử không tốt với cậu"

Sở Hòa bĩu môi, chậm chạp đáp trả.

"Cậu lúc nào cũng đối với em tốt, cậu chủ đối với em là tốt nhất"

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cậu, Bạch Dương Vĩ bật cười thôi không trách nữa. Mà Sở Hòa nhìn nụ cười ấy, hai má lại đỏ thêm một chút rồi.

"Cậu chủ định khi nào quay lại Châu Âu?"

Sở Hòa hỏi hắn một câu, Bạch Dương Vĩ gõ ngón tay lên mặt kính, chậm rãi trả lời.

" Lần này về sẽ không đi nữa, khoảng một tháng sau Tiểu Ái Nhi sẽ trở về. Tôi tính trong năm nay sẽ tổ chức đám cưới"

Sở Hòa nghe đến đây, trong tim bỗng nhiên có một trận đau âm ỉ. Nhưng cậu giấu cảm xúc rất tốt, sẽ chẳng ai nhận ra được là cậu đang buồn cả.

Có lẽ cả đời này, việc cậu làm tốt nhất thật thà với mọi người. Mà giỏi nhất chính là che giấu cảm xúc của mình.

Bạch Dương Vĩ cũng không nhắc đến chuyện này nhiều, hắn biết Sở Hòa sợ Ái Nhi cho nên cũng không muốn làm cậu buồn. Bản thân hắn chỉ nói qua loa vài câu, sau đó lại chuyển sang chủ đề khác.

" Ngày mai tôi rãnh, chưa cần phải đến công ty. Ngày mai tôi mang cậu về nhà chính thăm cha mẹ tôi. Sau đó đưa cậu đi trung tâm thương mại nhé?"

Sở Hòa nghe đến đây liền cảm thấy trong lòng vui một chút. Bạch Dương Vĩ rất hay mua cho cậu vài bộ quần áo giống hắn nhưng kích cỡ nhỏ cho cậu. Như thể bọn họ đang mặc đồ đôi vậy.

Chỉ tiếc là cuộc vui nào cũng có lúc tàn, lần đi mua sắm này khiến Sở Hòa cảm thấy bản thân mình nếu không che giấu cảm xúc tốt... Có lẽ đến cả cơ hội ở cạnh Dương Vĩ cũng không còn nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK