Triệu Dã nhìn xong, biểu thị mình rất hài lòng.
Bác gái tặng cờ nhân cơ hội nói: “Triệu đạo trưởng, ba đứa con của tôi đều có tật xấu chân thối, ngài xem có thể đưa tôi thêm ba túi nữa được không?” Nói xong bác gái còn ghét bỏ lườm bạn già một cái. Kẻ cầm đầu gieo vạ ba đứa con bà là ai, không cần nói cũng biết.
Triệu Dã vung tay lên: “Không thành vấn đề.”
Những người khác vậy dồn dập xông tới: “Nhà tôi cũng cần, một ổ chân thối, ngài cũng cho tôi thêm hai túi nữa đi!” Hết cách rồi, ai bảo Cao Nấm Chân này hiệu quả tới quá nhanh a. Ngày thứ nhất dùng, ngày thứ khỏi, bọn họ dùng xong mới dám tin đó.
Nhìn thấy tình cảnh này Linh Chân đạo trưởng vô cùng hoảng hốt, thậm chí còn hoài nghi cuộc đời.
Cho nên, Cao Nấm Chân đó thật sự có tác dụng? Nước giếng và tàn nhang thật sự có thể trị được bệnh nấm chân? Nếu bệnh nấm chân trị khỏi dễ như vậy thì làm gì có chuyện một đống người cầu xin bạn bè họ hàng xếp hàng mua Cao Nấm Chân giùm nha?
Nhưng nhìn thấy nhóm tín đồ sau khi nhận Cao Nấm Chân xong lại xếp hàng quyên tiền nhang đèn, trong nháy mắt Linh Chân đạo trưởng tỉnh táo lại.
Nếu Cao Nấm Chân không có tác dụng thì người bệnh còn chạy đến đây tặng cờ làm gì? Nước giếng và tàn nhang có thể trị bệnh nấm chân, vậy khẳng định là tác phẩm của tổ sư bá! Nếu tổ sư bá không nắm chắc thì bỏ công làm thế mần chi?
Lúc này Linh Chân đạo trưởng giật mình.
Về sau không quản tổ sư bá làm cái gì đều không thể hoài nghi dụng ý của tổ sư bá!
Đồng thời một giây sau, Linh Chân đạo trưởng nghĩ ra một đại kế phát tài.
Bên kia, bác gái cầm ba túi Cao Nấm Chân, cười cười dỗi dỗi: “Đồ tốt như thế sao các ngài không lấy ra sớm?”
“Cái này…” Trong khoảng thời gian ngắn Triệu Dã cũng không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.
Linh Chân đạo trưởng thấy thế, vội vã chạy qua: “Mọi người không biết đâu, Cao Nấm Chân này mặc dù là tổ sư bá chúng ta ngẫu nhiên chiếm được, nhưng là phương pháp phối chế tổ truyền của người khác. Người kia họ Hùng, dòng họ đời đời hành y, từng cho ra bảy, tám vị ngự y…”
“Chẳng trách dược hiệu của Cao Nấm Chân này lại tốt như vậy!” Mọi người không nhịn được gật gật đầu.
Linh Chân đạo trưởng nghiêm túc bốc phét tiếp: “Hơn nữa mọi người cũng biết, thuốc Đông y dù có tốt cũng không thể dùng bậy, dược liệu mà không phối tốt vậy thì không phải là thuốc chữa bệnh, là thuốc độc. Do đó tuy rằng Cao Nấm Chân này đã trải qua hai đời hoàng thất Minh Thanh nghiệm chứng, nhưng chúng ta vẫn không dám tùy tiện lấy ra cho mọi người dùng.”
“Cái lý này không sai!” Mọi người bị đạo trưởng lý luận đến sửng sốt.
Cuối cùng Linh Chân đạo trưởng đưa ra tổng kết: “Cho nên a, đừng thấy Cao Nấm Chân này đóng gói đơn sơ, nhưng trước khi xuất hàng chúng ta đã thử nghiệm rất kỹ lưỡng, bỏ ra rất nhiều thời gian và tinh lực. Sau khi xác định nó thật sự có hiệu quả, hơn nữa không độc không tác dụng phụ mới dám lấy ra đưa cho mọi người dùng.”
“Thì ra là như vậy!”
“Thanh Xuyên Quan đúng là đáng tin.”
Nghe nguồn cơn xong ánh mắt mọi người nhìn Cao Nấm Chân đóng gói đơn sơ như nhìn linh đan diệu dược vậy. Thấy cảnh này Triệu Dã và hệ thống trợn mắt há mồm, thật muốn vỗ tay tán thưởng.
Mới dăm ba câu đã biến sản phẩm ba không thành bài thuốc bí mật tổ truyền trong cung đình, khuyết điểm đóng gói đơn sơ cũng bị ưu điểm có tâm có trách nhiệm che lấp. Năng lực phun châu nhả ngọc thế này, chỉ có thể dùng một chữ: Phục.
Vì vậy ngày hôm đó, tiền nhang đèn của Thanh Xuyên Quan lấy khí thế dũng mãnh đột phá cánh cửa ba ngàn nguyên. Linh Chân đạo trưởng cười không ngậm được mồm, cứ đếm tiền tới tới lui lui đến ba lần mới chịu thôi.
Cuối cùng nhớ ra chuyện gì đó, Linh Chân đạo trưởng ôm từ trong phòng ra một cái hộp giấy chuyển phát nhanh: “Tổ sư bá, đây là thứ Tam Tiên Quan gửi tới chiều nay, không biết là vật gì.”
Triệu Dã mở ra nhìn, hóa ra là mười xấp giấy vàng và hai hộp chu sa, cùng với một phong thư do tự tay quan chủ Tam Tiên Quan Thường Tùng Tử viết, trong thư tỏ ý cảm tạ Thanh Xuyên Quan giúp bọn họ thu thập nghiệt đồ Cao Dương đạo trưởng.
Hai mắt Linh Chân đạo trưởng tỏa sáng: “Này hình như là lá bùa thượng đẳng và chu sa do Tam Tiên Quan tự chế ra!”
Bùa và chu sa Tam Tiên Quan sản xuất chất lượng đứng đầu toàn quốc, đương nhiên giá cả đắt đỏ, có khi còn vô giá. Phù triện sự phụ để lại cho ông chính là dùng bùa của Tam Tiên Quan để vẽ, cho nên Linh Chân đạo trưởng liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Nếu mang số giấy vàng và chu sa đem đi bán, ít nhất cũng được sáu con số. Linh Chân đạo trưởng không khỏi cảm khái nói: “Không hổ là Tam Tiên Quan, vừa ra tay chính là một con số lớn.”
Thế nhưng có đưa nhiều lá bùa thượng đẳng như vậy cũng vô dụng thôi, bản lĩnh vẽ bùa của ông quá kém, căn bản không dùng được. Tài liệu thượng đẳng sẽ giúp nâng cao chất lượng phù triện, nhưng đồng thời mang ý nghĩa độ khó khi vẽ sẽ tăng lên gấp bội.
Nghĩ tới đây Linh Chân đạo trưởng lại xấu hổ. Sau đó, như nghĩ tới điều gì, ông quay đầu nhìn về phía Triệu Dã: “Đúng rồi, tổ sư bá, người biết vẽ bùa không?”
Triệu Dã ăn ngay nói thật: “Không biết.” Nhưng không biết thì hỏi muốn giỏi phải học, hắn bổ sung thêm: “Nhưng ta có thể học, ông dạy ta đi!”
“Được.”
Linh Chân đạo trưởng vui vẻ nhận lời. Ông cảm thấy tuy rằng bản lĩnh giống nhau, song dù sao sáu mươi năm kinh nghiệm vẫn còn đó, dạy một người mới nhập môn vẫn đúng quy cách.
Trước tiên ông đưa cho Triệu Dã xem mẫu năm loại phù triện ông vẽ, đều là phù triện cơ bản, cũng là những loại hiện nay ông có thể vẽ ra, tỷ như Hộ thân phù, Lục súc bình an phù, Trấn trạch phù…
(Hộ thân phù: bùa hộ mệnh, dùng để bảo vệ bản thân
Lục súc bình an phù: bùa cầu bình an cho gia súc, dán trong chuồng nuôi, lục súc gồm 6 loại: ngựa (mã), trâu/bò (ngưu), cừu/dê (dương), chó (cẩu), lợn (trư) và gà (kê)
Trấn trạch phù: dùng để giữ nhà, bảo vệ nhà cửa)
Linh Chân đạo trưởng nói: “Chúng ta học Hộ thân phù trước, tranh thủ học xong trong vòng nửa tháng.” Lúc trước sư phụ ông phải bỏ ra nửa tháng mới học được cách vẽ Hộ thân phù, Linh Chân đạo trưởng cảm thấy, với tư chất của Triệu Dã hẳn là không thành vấn đề.
“Được.” Triệu Dã đáp.
Các bước vẽ bùa rất rườm rà, Linh Chân đạo trưởng nghiêm túc nói một lèo, bao quát cả cách bấm thủ quyết, đạp cương đấu, đọc chú ngữ, vẽ phù văn. Sau đó Linh Chân đạo trưởng biểu diễn cho Triệu Dã xem một lần, toàn bộ quá trình dài đến mười phút.
Thu bút, phù thành!
Nhìn phù văn vẽ đúng mẫu, tản ra hơi thở an lành, Linh Chân đạo trưởng hài lòng vô cùng. Linh Chân đạo trưởng quay đầu nhìn về phía Triệu Dã, vì vậy Triệu Dã mô phỏng theo Linh Chân đạo trưởng làm một lần. Theo một bút hạ xuống cuối cùng, một lực lượng khổng lồ trong nháy mắt trào ra.
Linh Chân đạo trưởng: “…”
Linh Chân đạo trưởng không thể tin nổi: “Làm sao có khả năng, mới lần đầu tiên vẽ đã thành công?” Hơn nữa hơi thở này so với Hộ thân phù ông vẽ còn dày đặc hơn năm lần đấy.
Mà Triệu Dã cũng không hài lòng.
Hắn cầm lấy Hộ thân phù Linh Chân đạo trưởng vẽ và lá bùa mình vẽ, cân nhắc so sánh tỉ mỉ hồi lâu, sau đó cầm một lá bùa trống mới, trực tiếp vẽ.
Linh Chân đạo trưởng phản ứng lại, gấp gáp ngăn cản: “Không được, quy trình vừa nãy không thể cắt bớt, một bước đều không thể sai, bằng không không chỉ vẽ không thành phù còn phải chịu phản phệ…”
Lời còn chưa dứt Triệu Dã đã gọn gàng thu bút, trước sau chỉ tốn mười giây. Trong chớp mắt, một luồng khí tức càng thêm nồng đậm khuếch tán ra.
Linh Chân đạo trưởng: “…”
Này, sao có thể?
Ngay tại thời điểm Linh Chân đạo trưởng hoài nghi nhân sinh, Triệu Dã lại trực tiếp cầm xấp Lục súc bình an phù, Trấn trạch phù… bắt đầu nghiên cứu.
Xoạt xoạt xoạt!
Nhìn năm loại phù triện được mình sao chép hoàn mỹ, rốt cuộc Triệu Dã cũng thoả mãn gật gật đầu. Hắn phát hiện, kỳ thực phù triện có thành hay không, uy lực lớn hay không đều phải xem người vẽ có thể nắm giữ chuẩn xác năng lượng phân bố bên trong phù văn hay không, mà những bước rườm rà Linh Chân đạo trưởng học chính là để giúp người vẽ bùa cân bằng điểm này.
Linh Chân đạo trưởng nhìn năm loại phù triện mà mặt mày hoảng hốt, nói không ra lời. Ông biết Triệu Dã là người mới học, lại không biết giữa người mới và người mới cũng có khác nhau!
Sau đó Triệu Dã nói: “Đến đây, ta dạy ông vẽ bùa!”
Linh Chân đạo trưởng còn có thể làm sao, chỉ có thể hớn hở chạy đến: “Được được!” Chỉ có điều mới dạy được một nửa thì ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa lộn xộn.
“Ai đó?” Linh Chân đạo trưởng buông bút xuống, vừa hô vừa đi ra ngoài.
Không bao lâu ngoài phòng truyền đến giọng nói của Linh Chân đạo trưởng: “Ôi chao, sao lại thế này?” Sau đó là giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi: “Vừa nãy không cẩn thận ngã trước cửa nhà các vị.”
Triệu Dã cũng đi ra ngoài, sau đó nhìn thấy Linh Chân đạo trưởng đỡ một con ma men đầu bị đụng rách. Linh Chân đạo trưởng dìu người kia lại ngồi trên ghế, Triệu Thần Tinh mang hòm thuốc đến cho ông.
Chàng trai trẻ hai mắt mê man, nhìn quanh bốn phía: “Ô, thì ra nơi này là đạo quan nha!”
Nhìn thấy anh ta nghiêng người sắp ngã, Triệu Dã vội vã đỡ lấy. Linh Chân đạo trưởng vừa bôi thuốc cho anh ta, vừa nói: “Sao mà say xỉn đến mức này a, người nhà của cậu đâu?”
Cũng không biết câu này chọt trúng chỗ đau nào của chàng trai, anh ta bỗng dưng bật khóc. Linh Chân đạo trưởng há miệng: “Đừng nói là thất tình đấy?”
Lần này thì hay rồi, chàng trai trẻ khóc càng dữ hơn. Linh Chân đạo trưởng cũng không biết phải an ủi thế nào mới tốt, chỉ có thể nói: “Ai, trời đất bao la ở đâu mà không có cây cỏ, cậu cũng đừng quá đau lòng.”
Chàng trai khóc nghẹn, duỗi ra năm ngón tay: “Tôi và người kia bên nhau bốn năm.”
Triệu Dã ngẫm nghĩ một chút, giúp anh ta gập lại bớt một ngón tay. Dù sao cũng là con ma men, xỉn rồi làm toán sai là chuyện rất bình thường.
Anh chàng tiếp tục nói: “Kết quả ngoài tôi ra người kia còn có năm vỏ xe phòng hờ.”
Triệu Dã: “…” Tên này cũng đáng thương thật!
Triệu Dã không thể làm gì khác hơn là giúp anh ta bẻ thẳng ngón tay mới gập lại hồi nãy.
Linh Chân đạo trưởng an ủi: “Có gì mà buồn. Điều này nói rõ người cậu thích chỉ là chiếc xe nát, chứ xe tốt đâu cần nhiều vỏ xe phòng hờ như vậy, cậu thấy tôi nói có đúng không?”
Chàng trai trẻ: “Nhưng tôi còn chưa nói lời chia tay thì người kia đã đá tôi trước rồi. Y nói y là con một, nhà y còn đang chờ y về nối dõi tông đường.”
Chờ chút, con một? Thì ra là nam nam yêu nhau!
Cũng may tư tưởng của Linh Chân đạo trưởng vẫn rất tiến bộ: “Đã là thời buổi gì rồi, bộ nhà người kia có ngôi vị hoàng đế phải thừa kế sao?”
Anh chàng gào khóc: “Sau đó y kết hôn với một bà thím hơn bốn mươi tuổi, không phải vì người đàn bà kia vừa giàu có hơn tôi vừa không có con cái sao?”
Hệ thống lại nghĩ theo góc độ khác: “Kỳ thực nghĩ theo hướng tốt mà nói, qua mười năm nữa người đàn bà kia sẽ hơn năm mươi tuổi, tương đương với tên kia phải phụng dưỡng năm cụ già nha, cho y nếm mùi đau khổ!” (cha mẹ ruột + cha mẹ vợ + vợ = 5)
Triệu Dã sâu sắc tán thành, vì vậy thuật lại lời của hệ thống cho chàng trai nghe.
Linh Chân đạo trưởng cũng nói: “Nói trắng ra đây chính là một tên cặn bã từ đầu đến đuôi, khốn nạn như vậy thì cần làm gì?”
Chàng trai trẻ: “Này còn chưa tính, quan trọng nhất là từ sau khi tôi và anh ta chia tay thì chuyện xui rủi cứ xuất hiện mãi không dứt. Toàn bộ cổ phiếu bị giảm, đi dự lễ cưới của anh ta, vốn định nhục nhã đối phương cho hả giận, kết quả vừa ra khỏi cửa liền gặp tai nạn giao thông, thiếu chút nữa mất mạng… Còn có vừa nãy, đi trên đất bằng vẫn có thể té rách đầu.” Anh ta cằn nhằn liên miên, chỉ chốc lát sau đã liệt kê ra sáu, bảy chuyện xúi quẩy.
“Vậy cậu cũng quá xui xẻo rồi.”
Linh Chân đạo trưởng không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể gọn gàng nhanh chóng băng bó cẩn thận vết thương cho chàng trai rồi rót cho cậu ta một ly nước.
Triệu Dã quét mắt nhìn chàng trai, lại nói: “Ta thấy cậu sắc mặt biến đen, không chỉ xui xẻo đơn giản như vậy đâu, sợ là cậu đã trêu chọc thứ gì không sạch sẽ.”
Một chén nước lạnh vào bụng, chàng trai tỉnh táo hơn rất nhiều, nghe thấy câu này sửng sốt trong nháy mắt. Anh ta hoài nghi câu tiếp theo của Triệu Dã là muốn lừa tiền. Tình huống thế này anh ta đã gặp rất nhiều lần, bởi vì cha già nhà anh chính là người ngốc hay bị lừa tiền theo kiểu đó.
Trong phút chốc ấn tượng của chàng trai trẻ đối với mấy người Triệu Dã rơi xuống đất. Anh ta cười khan hai tiếng: “Cái gì mà sắc mặt biến đen, chắc là vừa nãy tôi ngã nên mặt dính bụi đất đấy!”
Bầu không khí chợt thay đổi.
Triệu Dã đoán được đại khái tâm tư của chàng trai, nhưng hắn không nhiều lời nữa. Dù sao người bị hại cũng không tin, coi như hắn có nói nhiều hơn cũng vô ích.
Vừa lúc đó ngoài phòng vang lên tiếng còi xe, là bạn của chàng trai đến đón anh ta. Trước khi đi chàng trai trẻ ngẫm nghĩ một chút, dừng bước, lấy hết mấy trăm nguyên tiền mặt trong túi nhét vào hòm công đức.
Tốt xấu gì người ta cũng đã giúp mình.
Nhìn thấy cảnh này Triệu Dã bất đắc dĩ cười cười. Ây, bây giờ hắn không muốn quản chuyện tào lao cũng không được. Hắn cầm một tấm Hộ thân phù tự tay hắn vẽ đưa cho chàng trai: “Cái này tặng cậu, Hộ thân phù. Có tin hay không không quan trọng, dù sao có cũng hơn không.”
Lần này chàng trai trẻ không tiện từ chối, anh ta đành nhận lấy Hộ thân phù: “Vậy thì cám ơn.” Nói xong lập tức rời đi.