Cả ngày cô chỉ nằm trên giường bệnh, ngoại trừ ăn cơm uống thuốc thì thời gian còn lại cơ bản đều ngủ.
Buổi tối một ngày trước khi nhóm Thiệu Quân chuẩn bị trở về thành phố B, anh ấy đã giấu giếm tụi Phương Gia Nhất để đến bệnh viện một chuyến với Kinh Du.
Nhưng đúng thời điểm Hồ Điệp mới uống thuốc say đang ngủ nên họ chỉ trò chuyện dăm ba câu với Tưởng Mạn, sau đó để đồ lại rồi rời đi.
Mãi đến khi hết sốt, Hồ Điệp mới liên lạc với Thiệu Quân.
Thời gian giữa trưa yên tĩnh, bên trong phòng tràn ngập mùi thuốc, cô nằm trên giường xem ảnh Thiệu Quân gửi đến.
Mỗi một tấm đều được anh ấy chỉnh sửa rồi, chỉ có duy nhất tấm chụp chung của cô và Kinh Du là không có tác động vào.
Thiệu: Góc độ và ánh sáng của bức ảnh chụp hai người rất thích hợp nên tôi không sửa gì hết.
Còn những tấm khác tôi cũng chỉ điều chỉnh ánh sáng, cậu xem có còn gì muốn sửa nữa không, bữa nào có thời gian tôi đến phòng tối rửa ảnh ra rồi gửi cho cậu một phần.
Hồ Điệp lướt đến bức hình chụp chung kia, cô ngửa đầu nhìn ống kính với vẻ mặt hơi mông lung, chàng trai bên cạnh thì không nhúc nhích cơ thể mà chỉ nghiêng đầu tập trung ánh nhìn trên người cô.
Trong khung cảnh nền trời tĩnh lặng xanh biêng biếc, dường như chỉ có ánh mắt anh mang theo nhiệt độ.
Dầu chỉ qua ảnh chụp nhưng cô vẫn có thể tìm về lại cái nhìn chăm chú tại thời điểm ấy.
Hồ Điệp: Không cần sửa nữa đâu, em rất thích, cảm ơn anh Thiệu Quân.
Thiệu: Được.
Hồ Điệp: Anh Thiệu Quân này, bây giờ anh có rảnh không, em có chút việc muốn hỏi anh.
Thiệu: Rảnh, chuyện gì?
Hồ Điệp: Thế chúng ta gọi điện thoại trò chuyện nhé?
Ngay giây kế tiếp, cuộc gọi của Thiệu Quân lập tức đến, vừa kết nối thì Hồ Điệp đã nghe thấy tiếng nước ào ào phía bên kia.
Cô hỏi: “Anh đang huấn luyện sao?”
Thiệu Quân cười cười: “Không có, đang xem video ấy mà.”
“Ồ.”
“Em có chuyện gì?” Thiệu Quân bấm tạm dừng, không khí chớp mắt yên tĩnh trở lại.
“Ừm…” Hồ Điệp do dự, chậm rãi hỏi: “Lần trước anh kể em là vì bị thương nên Kinh Du mới nghỉ học, vậy anh ấy bị thương ở chỗ nào ạ, là cánh tay sao?”
“Cánh tay chỉ bị thương nhẹ thôi, chủ yếu là ở bả vai.
Lúc xảy ra tai nạn, vai phải của cậu ta bị va trúng khiến xương vai gãy nát nhừ, vết thương bên ngoài phải khâu hơn hai mươi mũi.”
Hồ Điệp cầm bút ghi vài chữ trong sổ ghi nhớ, lại hỏi tiếp: “Anh biết bây giờ anh ấy khôi phục thế nào không ạ?”
“Anh cũng không biết, cậu ta xuất viện vội vàng mà lúc ấy bọn anh lại đang gấp rút chuẩn bị cho cuộc thi, mãi đến hôm nay, sau ba tháng anh mới gặp được cậu ta đấy.
Lần nào nhắc đến chuyện bơi lội, cậu ta cũng nóng nảy với anh, bảo cậu ta đi tập luyện phục hồi chức năng cũng không chịu, cứ cứng đầu cố chấp vậy thôi, haiz.”
“Vậy… Bây giờ anh ấy không muốn quay lại bơi lội, một mặt có thể là vì bị thương mà mặt khác cũng là vì ba mẹ anh ấy đúng không ạ?”
Thiệu Quân: “Có lẽ là thế.”
“Anh cảm thấy nguyên nhân bị thương cao hơn hay nguyên nhân ba mẹ cao hơn?”
Thiệu Quân trầm mặc vài giây: “Anh cũng không đoán chắc được, có thể là mỗi cái một nửa.”
Hồ Điệp đáp “được”.
Thiệu Quân cười cười hỏi: “Sao tự dưng hôm nay em lại hỏi mấy chuyện này?”
Hồ Điệp ấn bút một cái: “Em muốn thử xem sao.”
“Gì cơ?”
“Thử xem có thể cứu được chú cá voi mắc cạn này không.”
Thiệu Quân nghe xong thì lặng im một khoảng rất dài, Hồ Điệp nghe thấy tiếng hít thở lúc xa lúc gần của anh ấy, cũng không lên tiếng.
Chẳng biết qua bao lâu, anh ấy bỗng dưng nghiêm túc cất giọng: “Bướm nhỏ, cảm ơn em.”
Hồ Điệp cười khẽ: “Còn chưa biết có thành công hay không mà.”
“Bất kể kết quả có thế nào thì cũng cảm ơn em.” Thiệu Quân hít một hơi thật sâu bảo: “Vậy em có gì cần anh giúp không?”
“Đúng là có một chuyện cần anh hỗ trợ đây.”
Hồ Điệp nói về kế hoạch của mình cho Thiệu Quân nghe một lần, anh ấy nghe xong lại chẳng nói năng gì một lúc lâu nữa.
Đến khi mở miệng, dường như giọng nói hơi nghẹn ngào: “Bướm nhỏ, thật sự cảm ơn em.”
Anh ấy dừng mấy giây, lại tiếp câu: “Có chuyện này anh rất có lỗi với em, sau khi biết em bị bệnh, thật ra anh đã có ý định khuyên Kinh Du hạn chế qua lại với em.”
Chàng trai đó thật sự không thể chịu đựng nổi một lần sinh ly tử biệt nữa.
“Em hiểu.” Hồ Điệp nói: “Anh không cần vì chuyện này mà thấy tự trách đâu, sinh mệnh của em được định sẵn là có hạn, nhưng Kinh Du vẫn còn khả năng vô hạn.
Em biết rớt xuống từ đỉnh cao là cảm giác thế nào, em có thể hiểu được anh ấy, cũng hiểu rằng hơn bất cứ ai khác, chính bản thân ảnh luôn muốn trở lại sàn đấu một lần nữa.”
Thiệu Quân “ừ” một tiếng rất trầm, dần dần ổn định lại cảm xúc mới mở lời: “Thế chúc chúng ta thành công.”
Hồ Điệp cười: “Được, chúc chúng ta thành công.”
…
Kết thúc cuộc gọi, Hồ Điệp nhìn một ít nội dung đã viết lại trong sổ ghi chú, sau đó cô lật sang một trang mới và đặt bút viết xuống sáu chữ.
—- Kế hoạch giải cứu cá voi.
_
Hồ Điệp ở trong phòng bệnh trọn vẹn cả tháng sáu.
Mùa hè ở thành phố biển dài đằng đẵng mà oi bức, sau khi bước vào tháng bảy, những cảnh báo nhiệt độ cao của bảng tin dự báo thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Sinh nhật của Mạc Hải rơi vào thứ bảy tuần thứ hai của tháng bảy.
Hồ Điệp được mời đến nhà cậu bé ăn cơm tối, vì vậy sẩm tối cô mang theo quà đi ra khỏi bệnh viện.
Trên đường đi gặp được Kinh Du và Mạc Hải đến đón mình.
Trong khoảng thời gian này, Hồ Điệp chưa từng ra khỏi phòng bệnh.
Kinh Du có bớt thời gian đưa Mạc Hải đến bệnh viện thăm cô mấy lần, sau đó cậu bé nhớ đường đi nên rảnh rang không có việc gì làm là lại tự mình đến gặp cô.
“Sinh nhật vui vẻ.” Hồ Điệp tặng một bộ robot biến hình cỡ lớn cho Mạc Hải, sau đó lắc lắc cánh tay bảo: “May mà hai người đến, không ngờ thứ này lại nặng đến vậy.”
“Không cần phải mua quà cho nó, nó chơi chưa được mấy ngày là hỏng rồi.” Nói đoạn, Kinh Du gõ đầu Mạc Hải một cái: “Không biết cảm ơn à?”
Cậu bé ôm đồ chơi: “Em đang định cảm ơn mà!”
Mạc Hải khom người với Hồ Điệp: “Cảm ơn chị Hồ Điệp! Em rất thích món quà này, chờ đến sinh nhật chị, em cũng sẽ tặng quà cho chị.”
Hồ Điệp buồn cười: “Thế chị cảm ơn em trước nha.”
Ba người đi bộ trên đường phố Hải Dung, Kinh Du và Hồ Điệp rảo bước phía sau Mạc Hải.
Chàng trai bỗng hỏi: “Sinh nhật cậu là lúc nào?”
Hồ Điệp nhìn qua anh: “Sao nào? Anh cũng muốn tặng quà cho em à?”
“Ừm, không được sao?”
“Dĩ nhiên được.” Hồ Điệp đáp: “Sinh nhật em khá gần với Mạc Hải đó, ngày 23 tháng 7.
Ngày em chào đời là tiết đại thử, cũng là tiết cuối cùng của mùa hè.”
Kinh Du gật đầu: “Em có không thích cái gì không?”
Hồ Điệp bất mãn bảo: “Có ai tặng quà như anh không?”
Anh cười khẽ: “Được rồi, vậy anh tự chọn.”
“Cái này là tất nhiên rồi.” Hồ Điệp lại hỏi: “Sinh nhật anh là ngày 7 tháng 11 sao?”
“Ừ.” Kinh Du học theo cô nói: “Ngày anh chào đời là lập đông, cũng là tiết đầu tiên của mùa đông.”
Hồ Điệp cổ vũ cho có lệ: “Oa, giỏi quá đi ha.”
Kinh Du: “…”
Nhà của Mạc Hải và nhà cũ của Kinh Du đều nằm trên đường phố Hải Dung, cách đây không quá xa, chỉ có hai con hẻm.
Đứng từ sân thượng nhà Mạc Hải còn có thể nhìn thấy cây đa già ở nhà cũ nữa.
Bữa cơm tối diễn ra trên sân thượng, ba mẹ Mạc Hải vô cùng hiếu khách.
Họ biết chuyện của Hồ Điệp qua lời của cháu mình nên không giữ cô ở lại qua đêm, song vẫn bảo cô ở lại ăn ít dưa hấu rồi về.
Dưa hấu được ướp lạnh trong cái giếng ở sân nhỏ, lành lạnh man mát, cắn vào một miếng, dòng nước thanh ngọt dồi dào trào ra, dường như khí trời ngày hạ cũng tan biến trong một lần cắn này.
Hồ Điệp không thể ăn đồ quá lạnh nên ăn trước hai miếng rồi cầm trong tay chờ nó bớt lạnh.
Khi quay đầu trông thấy một mặt tường trống trơn kỳ lạ trong nhà, cô bèn ngồi xổm xuống đất và nhích đến cạnh Kinh Du: “Anh Kinh Du.”
Có vẻ như anh đã quen với việc cô gọi mình như vậy nên chỉ bình thản đáp lại: “Hửm?”
“Lúc trước trên bức tường ở phòng khách kia là treo cái gì vậy?”
Kinh Du quay đầu ngó thử, nói: “Giấy khen trước kia của Mạc Hải.”
“Thế sao…” Hồ Điệp nhận ra điều gì đó, lập tức im bặt.
Có lẽ vì cảm thấy tiếc nuối quá đỗi nên mới cất hết đi.
Kinh Du trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Anh từng bảo Mạc Hải trước kia rất thông minh, thật ra không chỉ thông minh đâu.
Em biết hàng xóm láng giềng trên đường Hải Dung gọi nó là gì không?”
“Gì ạ?”
“Thần đồng.” Kinh Du đứng dưới mái hiên vểnh nhìn Mạc Hải đang chơi robot biến hình rồi anh thấp giọng nói: “Trước khi gặp chuyện, nó từng tham gia mấy chục cuộc thi toán và tạo hình 3D, chưa bao giờ thua cuộc.
Ba năm trước, nó dẫn dắt đội tham gia một cuộc thi cấp thành phố nhưng vì ngày hôm trước ăn bị đau bụng nên trong suốt quá trình thi vẫn luôn bị sốt, sau đó vì sai lầm của nó mà cả đội chỉ giành được huy chương đồng.
Thật ra như vậy cũng đủ giỏi rồi, nhưng dù sao chúng vẫn còn là con nít, trong lòng không chịu nhận thua.
Thế là có vài cậu bé trong đội không đồng ý người đội trưởng là nó nữa.
Mạc Hải không chịu nổi đả kích… Nên tối hôm đó đã nhảy xuống biển muốn tự vẫn, may mắn khi ấy ở gần đó có người trông thấy mới cứu lên được.
Lúc ban đầu còn có hàng xóm đùa giỡn gọi nó là thần đồng nhỏ, ai ngờ nó vừa nghe mấy chữ này đã mất khống chế.
Về sau cô anh sợ nó bị đả kích nên đã cất hết tất cả những thứ có liên quan đến thi đấu trong nhà đi, cũng không cho phép người xung quanh gọi nó là thần đồng nhỏ nữa.”
Hồ Điệp trông bóng lưng Mạc Hải, trong ánh mắt không giấu nổi sự đau lòng, miệng lẩm bẩm: “Tại sao… Vẫn là kết cục như vậy…”
Kinh Du không nghe rõ bèn quay đầu sang hỏi: “Cái gì?”
“Không có gì, không có gì.” Hồ Điệp khẽ thở dài: “Thế thằng bé có thể khôi phục được không?”
“Khó lắm, chết đuối dẫn đến tổn thương não là chuyện không thể thay đổi.” Kinh Du nói: “Hai năm trước gia đình cô vẫn đưa nó đi thăm khám nhiều nơi, nhưng kết quả nhận về đều như nhau.
Có lẽ vì không muốn thất vọng nữa nên họ cũng không kiên trì tiếp.”
“Nhưng như anh đã nói đó, giống bây giờ hẳn mới là tốt nhất đối với em ấy.” Hồ Điệp nói một cách ẩn ý: “Nhưng không phải ai cũng nên nhận kết cục như vậy.”
Kinh Du nhìn cô, hỏi: “Có ý gì?”
“Không có gì, em chỉ nói vui thôi.” Hồ Điệp đối diện thẳng với ánh mắt anh: “Anh cảm thấy em có ý gì?”
“Sao anh biết được.”
Hai người đột nhiên rơi vào thế bí.
“Anh không biết thật sao?”
“Chẳng phải em vừa bảo không có ý gì à, sao anh biết được.” Kinh Du đứng thẳng lên, vóc dáng cao ráo gầy gầy che đi ánh trăng sáng trước mắt Hồ Điệp.
Anh vô thức siết chặt tay phải một cái, giọng điệu thờ ơ: “Không còn sớm nữa, đi thôi, đưa em về.”
“Chờ em ăn xong này đã.” Cô quơ quơ miếng dưa hấu trong tay.
Kinh Du thấy cô ăn cuống cuồng thì mím môi bảo: “Không gấp thế đâu.”
“Vậy sao?” Miệng Hồ Điệp nhồi nhét đầy dưa hấu: “Nhưng nghe ý anh giống như là đang đuổi em đi ấy.”
“Không có.”
Hồ Điệp nuốt dưa hấu, sau đó đứng lên đi đến bên cạnh anh: “Thế ngày mai em có thể đến tìm anh chơi không?”
Kinh Du cụp mắt đối mặt với cô.
Đôi mắt cô vừa đen láy vừa sáng ngời, cứ nhìn thẳng vào anh như thể chỉ cần anh từ chối thì ngay giây kế tiếp cô sẽ khóc òa lên.
Kinh Du nghĩ đến đôi mắt đỏ hoe vì khóc của cô lúc ở biển, rốt cuộc vẫn chịu thua, khẽ khàng thở dài đáp: “Được.”