Cô chớp chớp vô tội. Chém đầu cả Thái Y viện? Cái đầu của Tiểu Nhã nhanh chóng hoạt động, đầu suy nghĩ. Chả lẽ là vì cô???
Thái hậu nhìn cô ngẩn người ra, nghĩ chắc là cô cũng đoán ra tám chín phần. Đứa trẻ này tám tuổi mà suy nghĩ linh hoạt thông minh thật. Mới đó đã hiểu.
"Khoảnh Nhi vì con lo sợ không thể cứu khỏi mà náo loạn cả Thái Y viện. Ai gia là mẫu hậu nó, tính cách của nó ôn hòa, dễ tính. Vậy mà vì con mà muốn chém đầu cả Thái Y viện! Làm mẫu hậu như ta cảm thấy con thật không bình thường. Chính xác hơn là con rất quan trọng trong lòng nó hơn cả ai gia." Thái hậu không kiêng nhè nói rõ sự ghen tị của mình.
Tiểu Nhã giật mình. Cô còn không biết trong lời nói của thái hậu cô lại quan trọng đến như vậy?
Thái hậu cũng nhìn được sự kinh ngạc và nghi ngờ trên khuôn mặt của cô. Nhất là đôi mắt đó. Đôi mắt rõ sự cảm xúc của chủ nhân.
"Thật ra nếu con không giống nữ nhân kia thì Khoảnh Nhi sẽ không để ý con đến vậy đâu." Thái hậu thở dài nói, nhìn đôi mắt hạnh tinh khiết của cô mà thầm than.
Cô nhìn thái hậu nghi ngờ. Nữ nhân nào cơ?
Thái hậu đứng dậy, nhìn xa xôi. "Đôi mắt của con nhìn giống nàng ta. Đôi mắt sáng ngời phảng phất sự trong sáng trong hoàng cung này." Nghĩ tới chuyện xưa bà than thở.
Nếu không có chuyện đó, chắc giờ bà được mỗi này nhìn Khoảnh Nhi vui vẻ bước đi cùng nàng ta cùng vài đứa trẻ không? Nghĩ đến đó là chuyện không thể rồi. Đó là một thứ viễn vong không bao giờ đáp ứng.
Tiểu Nhã khó hiểu nhìn thái hậu. Nhìn thấy ánh mắt bà ta đang hồi tưởng một thứ gì đó, rất ảo mộng. Suy nghĩ của bà thái hậu này cô không hiểu.
"Ta còn nhớ nữ nhân đó thân hình nhã nhặn yếu đuối lại dịu dàng. Ánh mắt hạnh sáng lóa giống như con. Nàng ta đơn thuần lại sôi nổi, thường hay gây chuyện trong cung. Nhưng mà sự cố nàng ta gây ra đều là đáng yêu trong mắt Khoảnh Nhi. Nó yêu nàng ta đến mất dịu dàng, sâu lắng, sự cô đơn trong mắt nó dần dà là những cuộc vui náo động của nàng ta. Ai gia cũng hi vọng nó được hạnh phúc bên nàng ta, vui vẻ sống đến bạc đầu răng long." Thái hậu nghĩ đến, thở dài.
Tiểu Nhã nằm trên giường im lặng nghe bà kể lại chuyện xưa.
"Nếu như phụ thân nàng ta không mưu đồ nghịch phản, an phận làm quan công văn liêm chính, phò trợ Lăng quốc ta thì nàng ta có thể làm Tiêu Dao vương phi cùng nó đi thưởng thức cảnh đẹp thiên hạ." Lời thái hậu nói ra không có sự tức giận, oán trách, chỉ là sự trầm niệm về quá khứ. Đã là quá khứ ai muốn phiền hà về nó, nhắc lại cũng chỉ là quá khứ thôi.
Tiểu Nhã nghe thái hậu nói, vẫn im lặng nghe bà kể tiếp. Chỉ là lòng cô bây giờ xáo động.... chỉ vì lời thái hậu.
"Ngày mà phụ thân nàng ta tạo phản, thì cũng chính là ngày nàng ta biến mất khỏi thế gian. Dù nàng ta còn sống thì sao? Thân phận con gái tội thần thì xứng với Tiêu Dao vương tôn quý sao? Nếu là trước đây hoàng tộc sẽ chấp thuận cho đôi uyên ương bọn nó, chỉ là.... giờ đây người đã âm dương cách biệt rồi." Thái hậu nhớ đến ngày nàng ta chết vì tự sát, con trai bà thống khổ cỡ nào.
Bà giận thì được gì? Bà tức điên lên thì thế nào? Nỗi đau con trai bà có thể nguôi sao? Có thể quên sao? Nhìn nó ngao du thiên hạ, bỏ hết chuyện hoàng cung, tính cách ôn hòa, nhưng ai biết Khoảnh Nhi của bà chỉ là giả trang thôi. Nó dùng bề ngoài ôn hào của mình để ngăn cách sự cô đơn quên lãng của mình, cũng là không muốn dính đến chuyện hoàng gia. Bà là mẫu hậu nó, cũng là mẫu thân nó, bà hiểu bà xót chứ, bà có thể cho nó ấm áp nhưng không thể vơi đi thứ đau lòng trong lòng nó...
Xoay người nhìn Tiểu Nhã nằm trên giường, dung nhan bà hòa ái đi. Tiệp Nhi là thứ duy nhất mà Khoảnh Nhi nhà bà quan tâm, cũng là thứ duy nhất liên kết hữu hiệu với hoàng tộc và chính bản thân nó, thân phận cùng dòng máu của nó cũng chỉ là rèm buộc bên ngoài, bây giờ đã có Tiệp Nhi lại thêm tiểu nha đầu này, có phải không cuộc sống Khoảnh Nhi của bà sau này sẽ tràn ngập tươi sắc?
"Nàng ta có ánh mắt giống hệt con. Mà khí chất của con cũng giống nàng ta. Nha đầu! Ta mong con có thể cảm hóa được Khoảnh Nhi. Để nó tiếp tục có lí do vui vẻ cười tươi mỗi ngày." Câu nói này bà dùng chữ "ta", rốt cuộc bà chỉ là mẹ, mong cho đứa con tội nghiệp của bà hạnh phúc.
Câu nói của thái hậu đúng là đánh vào tâm của Tiểu Nhã. Chính vì cô giống nữ nhân mà công tử cứu cô, quan tâm, chăm sóc cô?
Câu trả lời đã có trước mắt. Không ai có thể vì một người lạ dù là đứa bé thảm thương như cô quan tâm chăm sóc đến như vậy? Cuối cùng thứ tình cảm ấm áp ấy chỉ là dành cho người mà công tử yêu thương thôi. Cô.... chỉ là một vật để tưởng niệm, còn thua cả thay thế mà thôi.
Ánh mắt của công tử mấy ngày trước nhìn cô đã làm cho cô thấy nghi ngờ và khó chịu rồi. Chỉ là cái loại tình cảm ấm áp quan tâm cô làm cô không phác giác được.
Ánh mắt nhìn cô ôn hòa, dịu dàng khó thể tưởng, đôi lúc công tử nhìn cô kinh ngạc, vui mừng, đau khổ, sầu bi cùng một chút yêu.
Nhưng mà chính công tử cũng gạt bỏ thứ tình cảm lạ lẫm kia. Tình yêu sao thể thay thế, tình yêu của công tử chính là tưởng niệm. Sự tưởng niệm đến người yêu, cho nên mới đối cô dịu dàng.
Cô... chỉ là tưởng niệm, không phải người cảm hóa được hắn. Cũng không phải người quan trọng đến mức làm cho hắn thay đổi....
Nhìn thái hậu, cô trầm giọng nhưng mang theo kiên định. "Thái hậu! Người nói Tiểu Nhã giống người kia thì vương gia chỉ là nhìn ta nhớ về cố nhân mà thôi. Chỉ là muốn nhớ về người đã từng thương từng yêu từng đau. Tiểu Nhã chính là tưởng niệm, sẽ chính là nhớ về cái đau của vương gia. Cho nên Tiểu Nhã vẫn là tiếp tục rời khỏi vương gia. Cái cảm giác bị xem là tưởng niệm như thay thế làm Tiểu Nhã khó chịu, cũng làm mất mặt tình yêu của vương gia. Tiểu Nhã không thể như thái hậu nói. Là người làm cho vương gia thay đổi."
Nói ra lời câu kiên định lại thấu lòng, ánh mắt cô chính là cự tuyệt nhưng hiểu rõ. Cô không thể là người thay đổi vương gia được.
Thái hậu giật mình nhìn tiểu cô nương trước mắt mình. Tiểu nha đầu này nhìn nhỏ tuổi yếu ớt nhưng tâm lại kiên quyết cùng chắc chắn không khác gì người trưởng thành, không, là sự kiên định của chắc chắn. Đứa bé trước mắt này là một cô nương thẳng thắn, là cô nương tốt, có thông minh, kiên cường. Bỗng bà chợt nghĩ, có phải hay không Khoảnh Nhi của bà chính là vì gặp đứa bé này có tính cách chính là một báu vật trong chốn thiên hạ này mà muốn quan tâm không? Có phải vì tính cách của đứa bé này mà nó mới dịu dàng cùng thay đôi không?
Mắt bà nhìn cô bỗng đầy ánh sáng, giọng nén vui mừng. "Tiểu Nhã! Có lẽ vì tưởng niệm con như nữ nhân kia mà Khoảnh Nhi mới chú ý, nhưng mà ta chắc chắn rằng chính vì nó tiếp xúc với con cho nên nó mới đối với con là thật lòng, tin ta đi." Bà đã điều tra về nha đầu này ở Tu quốc, đúng là một tiểu nha đầu đặc biệt, cho nên bà mới chắc chắn con bé sẽ thay đổi được Khoảnh Nhi.
Tiểu Nhã kinh ngạc nhìn thái hậu vì bà lại chắc chắn như vậy, cô chỉ lắc đầu cho lời nói của bà. Nhưng mà tâm cô cũng chấn động với lời bà vừa nói. Có phải hay không công tử là thật lòng quan tâm cô?
~~~~
Sau mấy ngày Tiểu Nhã ở trong cung mẫu hậu, Hách Liên Khoảnh mới cho bà và Tiểu Nhã hòa hợp với nhau mới vào cung đón Tiểu Nhã về.
Hách Liên Khoảnh chính là hơi lo lắng về lời nói của mẫu hậu nói với Tiểu Nhã. Hắn chính là biết được mẫu hậu nhìn ra suy nghĩ của hắn, thấy hắn đối xử Tiểu Nhã đặc biệt nên đem Tiểu Nhã là vật thay thế đến bên hắn để giúp hắn vơi đi nỗi đau năm xưa.
Nhưng mà chính là lòng hắn không phải. Lúc đầu dù Tiểu Nhã không có ánh mắt giống nàng ấy thì phát từ lòng thương của con người hắn cũng sẽ cứu. Chỉ là tính cách và theo dõi quan sát sau này của hắn với Tiểu Nhã đúng là có chút thú vị về đứa bé nhỏ tuổi đó.
Cho nên hắn muốn xem con bé sau này thế nào, nên muốn đem con bé đến bên hắn nuôi nấng. Một viên hòn ngọc chính là không thể lang thang bên ngoài rồi biến thành ngọc thô.
Hắn chính là đối với đứa bé Tiểu Nhã kia chính là sinh ra hảo cảm muốn chăm sóc lại muốn bảo vệ. Hắn chỉ sợ chủ ý nghĩa nữ của mẫu hậu làm trái lòng hắn rồi.
Sợ là bây giờ con bé nghe mẫu hậu nói, con bé lại suy nghĩ lung tung rồi. Thôi! Chỉ cần hắn giải thích cho Tiểu Nhã hiểu là con bé sẽ không hiểu lầm hắn.
Mắt nhìn thấy đứa bé yếu ớt trên giường bệnh ngày nào nay lại có chút thần sắc đang đi ra hướng đến bên hắn. Đôi mắt con bé vẫn sáng như ngày nào, trong suốt tinh khiết lại hiểu thấu lòng người. Hắn chính là yêu thích đôi mắt này, có lẽ vì nó chính là tính cách của Tiểu Nhã đi.
"Vương gia!" Tiểu Nhã nhìn thấy Hách Liên Khoảnh đứng đó, nói lời đầu của hai người sau mấy ngày gặp mặt.
Tiếng nói con bé đã đỡ hơn rồi! Không yếu nữa! Nhưng mà sao nghe giọng cô lại xa cách cùng trầm mặc như vậy. Đúng là mẫu hậu đã nói cho con bé biết.
"Đã biết con được ta nhận làm nghĩa nữ chưa?" Hách Liên Khoảnh đi đến ngồi xổm xuống nhìn cô hỏi.
Cô gật đầu, mấy ngày qua mấy bọn nô tì nói cho cô biết cô đúng là biết chuyện này, biết tất cả sơ lược về hắn và cả chuyện của cô cùng hắn. Chỉ là chuyện nhận nghĩa nữ này cô cảm thấy chán ghét làm sao.
Thấy cô đang khó chịu nhìn hắn, Hách Liên Khoảnh nhìn cô thẳng mắt thẳng mặt, giọng không còn ôn hòa mà nghiêm trang lại, trịnh trọng nói: "Tiểu Nhã! Ta là thật lòng đối đãi con! Không phải vì con giống nữ nhân ta yêu. Chỉ là ta rất là thích tính cách của con. Tính cách của con khác mọi người lại còn khác lứa tuổi của con. Tiểu Nhã! Ta là thật tâm muốn nhận con làm nghĩa nữ để chăm xóc."
Hồi trước mẫu hậu nói chuyện nhận nghĩa nữ đúng là hắn có động tâm thật. Đứa trẻ này hắn rất thích, đem nó là nữ nhi mà đối đãi hắn cũng thấy tán thành lời mẫu hậu nói ra.
Tiểu Nhã nghe hắn nói vậy mắt chớp chớp nhìn hắn. "Thật sao?" Cô chính là lưu tâm cái chức "nghĩa nữ" cùng thái độ của hắn đối với cô.
Từ lúc thái hậu nói lời đó tới giờ, cô vẫn nghĩ về nó. Cảm giác ấm áp đó sau đêm thảm sát đêm ấy, cô rất cần một sự ấm áp sưởi ấm lòng cô, mà Hách Liên Khoảnh là người đối xử với cô ấm áp nhất, nghe hắn nói lời thật tâm như vậy, cô đúng là xem hắn như người thân mà muốn chung sống. Giống như tướng quân, phu nhân, thiếu gia, U Mị và tỉ tỉ nữa.
Cảm giác đó rất hạnh phúc và vui vẻ!!!
Hách Liên Khoảnh gật đầu. "Thật!"
Cô nghe lời cam đoan của hắn nói, tâm đều hạnh phúc đến ấm áp. Vậy là sau này cô có nhà rồi!!!
"Đi nào! Nghĩa nữ!" Hách Liên Khoảnh cười ôn nhu với cô, đôi tay vươn ra định chờ cô đem bàn tay nhỏ nhắn tới, cùng hắn về vương phủ sống thật vui vẻ.
Tiểu Nhã nhanh chóng đặt chay vào, cùng hắn đi lên xe ngựa.
Bên kia thái hậu nhìn hình ảnh trước mắt làm cho xúc động. Khoảnh Nhi của bà đúng là cười rất hạnh phúc! Cười thật tâm nhất!
Mắt thấy hoa anh đào nở, báo hiệu cho mùa yên vui.