Sau khi trải qua cao trào toàn thân Cố Minh Nguyệt run rẩy kịch liệt, cửa huyệt giống như cái hà bao buộc chặt miễn cưỡng chống đỡ côn th*t còn ở lại, mị thịt bên trong điên cuồng nhúc nhích xoay tròn, mà hoa tâm lại tiếp tục vừa co vừa cắn côn th*t, ngay lập tức cảm giác kia khiến cho Mộ Cẩn Du điên cuồng. Hắn cố gắng chế trụ thắt lưng như cây dương liễu của mỹ nhân dưới thân, đôi mắt đỏ sậm nhìn cái chân nhỏ trắng như ngọc đang liều lĩnh kích thích hông hẹp, lực đạo kia khiến cơ thể Cố Minh Nguyệt đong đưa đến sắp rời rạc, chỉ có thể thuận theo sự cuồng dã kia mà ngâm nga thở gấp.
"A a...... Ân...... Ách..... Thiếu gia chậm một chút...... Làm thiếp chậm thôi...... A ân......"
Bởi vì nhụy hoa thật sự ê ẩm tê dại, bàn tay nhỏ bé của mỹ nhân không tự chủ xoa vị trí ngay bụng, làn da nơi đó hơi nổi lên, thể hiện rõ hình dáng của dương cụ chen vào bên trong tử cung, giữa lúc ra vào khi lồi khi phẳng. Cố Minh Nguyệt vì căng trướng chua xót, chỉ có thể dùng bàn tay nhỏ bé kìm nén xoa dịu, hành động của nàng khiến cho áp lực bên trong khoang tử cung tăng lên, ngay lập tức Mộ Cẩn Du cũng cảm giác được côn th*t bị mị thịt mạnh mẽ đè ép hơn nữa, đục vọng dâng lên sắp đến điểm giới hạn.
"Cho người, đều cho ngươi, lẳng lơ! Phù...." Tốc độ của Mộ Cẩn Du điên cuồng vùng lên làm nhanh hơn. Phần tóc mai màu đen của hắn ẩm ướt, mồ hôi dọc theo khuôn mặt như dương chi bạch ngọc trượt xuống, đọng lại trên bộ ngực sữa của mỹ nhân dưới thân, mi mắt rũ xuống, khóe mắt mang theo nét xinh đẹp, quả thật là thắng cả Vệ Giai, áp đảo Phan An.
(Vệ Giai và Phan An là hai trong số tứ đại mỹ nam của Trung Quốc. Xem thêm tại đây:http://www.blogkhoahoc.net/tu-dai-my-na... d7989.html )
Lúc tinh dịch nồng đậm vừa mới phun mạnh ra, Mộ Cẩn Du bỗng rút côn th*t ra, lúc làm chỉ nghe một tến vang "Ba~" nhỏ, sau đó chân dài của hắn sải bước đến trước mặt Cố Minh Nguyệt, đưa tay nâng đầu mỹ nhân, đem côn th*t đang nảy lên dữ tợn đưa vào trong cái miệng nhỏ thơm mát đang mở ra, buông lỏng tinh dịch bị giữ lại, đem toàn bộ tinh dịch nồng đậm kia đút vào trong bụng của mỹ nhân.
Cố Minh Nguyệt bị côn th*t chọc sâu vào cổ họng khiến cho khó thở, mấy lần muốn nôn. Hai tay nàng liều mạng đẩy bụng của nam nhân, lại không biết đôi tay nhỏ bé kia chỉ giống như đang gãi ngứa, càng tăng thêm khoái cảm bắn tinh của Mộ Cẩn Du một lần nữa.
Có lẽ là nam chính thịt văn đều có thiên phú kéo dài đặc biệt, thời gian bắn tinh của Mộ Cẩn Du rất dài. Vì không bị sặc tinh dịch bên trong, Cố Minh Nguyệt chỉ đành phải nuốt từng ngụm từng ngụm tinh hoa tanh chát của nam nhân, một cỗ tinh dịch nồng đậm nóng hừng hực chảy theo yết hầu của mỹ nhân vào trong dạ dày. Chỉ chốc lát sau, Cố Minh NguyệtCố Minh Nguyệt cảm thấy được bên trong dạ dày có cảm giác tràn đầy.
Từ lần đầu tiên trắng trợn nói lời thô tục, lần đầu tiên dùng miệng hút liếm hạ thân nam nhân, cho đến lần đầu tiên nuốt vào tinh dịch của nam nhân, Tất cả những lần đầu tiên không thể chịu đựng nổi này đều tập trung phát sinhtrong vòng một canh giờ khi Cố Minh Nguyệt gặp nam chính của nhiệm vụ lần này. Nội tâm của nàng rung động ủy khuất không thể gọi là không lớn, nhưng có thể làm gì chứ... Vô lực thay đổi, chỉ có thể thừa nhận.
Cho nên sau khi nam nhân rút ra dương cụ ra lệnh cho nàng liến sạch sẽ tinh dịch và nước bọt bên trên thì nàng, bắt đầu nhu thuận vươn lưỡi rửa sạch, cũng nuốt xuống toàn bộ những vật dơ bẩn.
"Xem cái bụng nhỏ này, sau này mỗi ngày gia đút ngươi ăn tinh hoa của gia, được không?" Mỹ nhân ngoan ngoãn hầu hạ khiến cho Mộ Cẩn Du rất là vừa lòng, hắn cầm lấy áo khoác ngay bên cạnh bọc lại bên ngoài thân thể lõa lồ kia, ôm nàng hôn chụt chụt hai cái rõ to, lời nói và việc làm phóng đãng ngả ngớn.
Cố Minh Nguyệt cúi đầu, xấu hổ đến nói không ra lời, nhưng không bỏ qua một tia sáng lạnh hiện lên dưới khóe mắt của nam tử đang dùng nụ cười để che giấu. May mà tia sáng lạnh đó cũng không phải là với nàng, mà là chiếu đến trên người cơ sở ngầm của quốc công phu nhân đang núp nghe ở trong góc chân tường.
Cơ sở ngầm kia là gã sai vặt vẩy nước quét nhà trong viện, chỉ sợ là hắn không biết vị này mặc kệ mọi chuyện, là một đại thiếu gia chỉ quan tâm đến việc chơi gái cũng có một thân công phu thật, cho nên mới tránh ở một góc âm u mà người ta không dễ dàng phát hiện, nhìn thấy đại thiếu gia thật sự hưởng dụng thông phòng mà phu nhân đưa qua, mới rón ra rón rén rời đi. Vừa chạy còn nhỏ giọng nói thầm: "Dáng vẻ của đại thiếu gia anh tuấn như vậy, không ngờ vật kia lại càng lớn, quả nhiên là khiến một đám nam tử ghen chết."
Gã sai vặt cách khá xa, mặc dù trước đó thấy một loạt hành động của Cố Minh Nguyệt, nhưng không nghe thấy âm thanh, chỉ cho rằng nàng ra sức lẳng lơ cầu thiếu gia rủ lòng thương yêu, nhưng cũng không sao.
Mộ Cẩn Du tai thính mắt tinh, tất nhiên nghe được lời nói của gã sai vặt, cũng có cảm giác tự mãn. Hắn giữ lại cơ sở ngầm này chẳng qua là vì mọi chuyện vẫn còn trong nằm trong tay của hắn, toàn bộ tin tức từ trước đến nay đều là do hắn cố ý thả ra. Huống hồ không có gã sai vặt này, cũng có đứa nô tỳ khác. Hôm nay bên kia tặng qua một thông phòng, may mà tiểu mỹ nhân này sáng suốt, đảo mắt một cái liền sẵn sàng góp sức vì chủ nhân mới.
Về phần vì sao Cố Minh Nguyệt biết sẽ có gã sai vặt nghe ở góc tường, đương nhiên là do đã nhìn qua nội dung vở kịch được truyền vào...
Hai người mây mưa một phen như thế này, vốn là ướt đẫm mồ hôi, sau đó gọi người đem nước đến chà lau, tất nhiên là không đề cập đến.
Buổi tối sau khi Cố Minh Nguyệt hầu hạ Mộ Cẩn Du dùng xong bữa cơm chiều, liền đem nước ấm đến cho hắn lau mặt rửa chân. Trước kia Cố Minh Nguyệt đâu đã làm công việc hầu hạ người, động tác trúc trắc rất không thành thạo. Mộ Cẩn Du biết lúc trước nàng được người ta nuôi lớn như tiểu thư, vì thế cũng không trách tội, ngăn tay nàng lại rồi tự mình rửa sạch, rửa xong ngẩng đầu lên, liền thấy được vẻ mặt không yên của Cố Minh Nguyệt.
Lần này không phải là Cố Minh Nguyệt giả bộ, thật sự là nàng cảm thấy không yên, sợ người nam nhân trước mặt này ghét bỏ nàng không biết hầu hạ người, sinh lòng không vui, chuyện này là một bất lợi lớn đối với nhiệm vụ.
"Làm sao vậy?" Mộ Cẩn Du cầm lấy cái khăn nhỏ bên cạnh chà lau hai chân, nam nhân này ngay cả chân cũng dài và đẹp không thua gì nữ chính.
"Thiếu gia đừng ghét bỏ nô tỳ." Cố Minh Nguyệt sợ hãi mở miệng, đưa tay mềm nhũn cầm lấy hai chân nam nhân đặt ở trước ngực. "Nô tỳ sẽ học thật tốt cách hầu hạ người như thế nào, cầu xin thiếu gia đừng ghét bỏ nô tỳ... Ngoại trừ thiếu gia ra thì nô tỳ, cái gì cũng đều không có..." Dùng những lời này vô cùng thật lòng, tất nhiên là nói đến buồn triền miên, đi sâu vào lòng người.
Mắt Mộ Cẩn Du nhìn biểu cảm của Cố Minh Nguyệt, thấy đây là thành tâm thật lòng, không giống như giả bộ, lại thêm chân của hắn vùi giữa bộ ngực mềm mại của mỹ nhân, gan bàn chân bị nhiệt độ trên ngực xua đi hơi lạnh đầu xuân, nhất thời cảm thấy vô cùng hưởng thụ.
Hắn dùng ngón trỏ đẩy cằm Cố Minh Nguyệt lên, ý cười hòa thuận vui vẻ nói: "Ngươi đi theo gia, thì tất nhiên sẽ không ủy khuất ngươi. Ngươi chỉ cần để ý lúc ở trên giường dùng hai cái miệng nhỏ trên dưới của mình mà hầu hạ cho thật tốt, còn lại không cần lo lắng."
Cố Minh Nguyệt đỏ mặt cười gật đầu, lòng cũng thầm nhẹ nhàng thở ra.
Do Mộ Cẩn Du đề phòng kế mẫu, những chuyện bên người cũng không nhờ tay người khác, thời gian lâu dần cũng trở thành thói quen không để người khác hầu hạ cuộc sống hàng ngày.
Sau đó hai người còn nói chuyện một lát, đều là hỏi Cố Minh Nguyệt từ đâu đến, tại sao lại bị phu nhân mua vào quý phủ, trước đó đã từng học cái gì. Cố Minh Nguyệt căn cứ vào miêu tả của nội dung vở kịch đáp từng cái một. Mộ Cẩn Du nghe thấy nàng nói khi còn bé bị kẻ xấu lừa bán tới giáo phường ở Giang Nam, không khỏi thổn thức một phen. Có thể sinh ra cô nương tướng mạo tốt đến bậc này, hẳn là người ga đình giàu có, đáng tiếc...
(Giáo phường: Ngày xưa Ả đào và kép ở chung phường xóm để luyện hát múa cho tiện, chổ ả đào ở gọi là Giáo Phường nghĩa là phường xóm dạy những người đi hát. Xem thêm tại đây: http://catruthanglong.com/vi/Nghe-thuat... a-tru.html )
Buổi chiều Cố Minh Nguyệt nghỉ tạm trên cái giường nhỏ được bố trí ngăn cách với giường của Mộ Cẩn Du, trên người bị cởi chỉ còn có đồ lót, đắp chăn huân hương Tô Châu ngủ một đêm. Lúc tỉnh dậy, đã là giờ thìn, cũng bỏi vì chỉ vừa mới vào tháng hai, sắc trời mới vừa hừng sáng.
Cả người nàng đau dữ dội, nghĩ rằng do khối thân thể này mới bị khai bao ngày hôm qua, bị chơi đùa quá mức, giữa hai chân co rút đau đớn.
Mộ Cẩn Du ở trên giường đã sớm tỉnh, hắn nghiêng đầu nhìn tiểu mỹ nhân nằm trên giường nhỏ đau đến mức sắc mặt trắng bệch. Tuy rằng nhìn nàng vô cùng đau đớn, vẫn cố gắng duy trì một biểu cảm duy nhất trên mặt, chịu đựng khó chịu nhẹ nhàng cận thận đi xuống giường nhỏ, xem chừng là nghĩ mặc xong quần áo rồi đi lấy nước súc miệng rửa mặt cho mình.
"Ngươi nên nghỉ ngơi đi, sáng sớm ta đều tắm rửa." Mộ Cẩn Du nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, mở miệng ngăn lại hành động mặc xong quần áo của nàng.
"Thiếu gia...nô tỳ có thể hầu hạ gia tắm rửa..." Cố Minh Nguyệt không nghĩ bản thân mình vô dụng như thế, từ từ tiếp lời.
"Chậc, ngươi cảm thấy bản thân mình bây giờ còn chịu được?" Chăn gấm trên người Mộ Cẩn Du rớt xuống, lộ ra lều trại đang nổi lên dưới khố, đúng lúc này ánh mắt lại liếc về phía hai chân của Cố Minh Nguyệt, như có điều suy nghĩ.
Đến lúc này Cố Minh Nguyệt mới ý thức được rằng mình nói muốn hầu hạ, do không giống với từ hầu hạ của nam nhân, muốn giải thích, lại cảm thấy nó hoàn toàn không quan trọng...
"Vội vàng muốn ăn cây gậy của gia à, đợi sau khi gia thưởng tinh dịch cho ngươi, liền thu xếp nhanh bữa sáng cho gia." Mộ Cẩn Du đứng dậy ngồi ở mép giường, chỉ vào hạ thân mở miệng ra lệnh.
Mỹ nhân nhận mệnh quỳ gối giữa hai chân của nam nhân, dùng bàn tay mềm mại trắng như ngọc lấy ra côn th*t thô dài đang giương nanh múa vuốt thị uy đối với nàng, cẩn thận ngậm, bắt đầu ra sức hầu hạ. Cái lưỡi thơm tho linh hoạt liếm tìm cách kìm nén lại quy đầu lớn giống như nắm tay trẻ con, bàn tay nhỏ bé cũng không ngừng dao động lên xuống, nam nhân bị hầu hạ đến rên rỉ ra tiếng, thanh âm kia mang theo giọng mũi, âm sắc động lòng người giống như đàn không.
(Đàn không: loại đàn thời xưa, ít nhất có năm dây, nhiều nhất có hai mươi lăm dây)
Cố Minh Nguyệt chậm rãi đem chất lỏng màu trắng đậm đặc đầy trong miệng nuốt xuống, sau đó đứng dậy đi phòng bếp nhỏ thu xếp bữa ăn sáng cho Mộ Cẩn Du. Đợi lúc nàng bưng hai đĩa dưa muối nhỏ, một chén cẩm thạch cháo gạo tẻ, cộng thêm bánh bí ngô trở về, Mộ Cẩn Du đã tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ ngồi ở trước bàn cơm chờ nàng.
Mặt của hắn sau khi tắm rửa, càng lộ rõ vẻ trong suốt long lanh, dường như trên mặt mơ hồ toát ra ánh sáng rực rỡ, mi dài mở ra, ánh mắt mang nét cười, khóe mắt tỏ vẻ đào hoa, môi mỏng mà đỏ thắm kia cong lên một độ cong làm ấm người, mái tóc đen mang theo ẩm ướt tùy ý rối tung phía sau lưng, lúc này còn đang nhỏ nước.
"Thiếu gia, tóc còn ướt cẩn thận cảm lạnh." Cố Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ của Mộ Cẩn Du oán trách, nàng buông hộp đựng thức ăn trong tay xuống, sau khi dọn xong đồ ăn sáng liền cầm lấy vải bông nhỏ bên cạnh đi ra phía sau hắn bắt đầu nhẹ nhàng lau mái tóc khiến cho nữ tữ cũng phải hâm mộ kia, động tác rất là cẩn thận.
Mộ Cẩn Du đưa lưng về phía nàng, cầm lấy đôi đũa gắp bánh bí ngô ở bên trong đĩa cắn một ngụm, có một loại cảm giác điểm tâm hôm nay ngon miệng khác thường.
Hắn rũ mắt xuống, thong thả nhai nuốt.
Đã bao lâu rồi, không ai quan tâm hắn như vậy? Dường như hắn thấy cả bản thân mình cũng không nhớ rõ...
Tác giả nói:
Thật sự gần đây viết thịt văn rất thuận tay, nha hoàn thông phòng của thiếu gia có lẽ sẽ dài ra hơn mấy chương so với hạ gục tướng công ốm yếu mới có thể đem nội dung toàn bộ vở kịch viết ra hết được.
Đương nhiên, thịt nhất định không phải là ít ~~~~ nhiệm vụ này của ta có chứa ý tứ dạy dỗ ~~~~
A a a a, muốn trân châu và lời nhắn lại a!