Võ như Nguyệt không trả lời tay mân mê khối bạch ngọc di vật của Liên Phi, nhẹ nhàng suy nghĩ.
-" Mộc nhi tay nghề của em khéo lắm ".Mãi sau đó nàng mới nói chuyện.
Bước ra khỏi phủ một chiếc xe ngựa sa hoa đã chờ sẵn ở đó, trên kiệu có lá cờ in tộc huy của thất vương phủ.
-" Vương phi, ngươi thật chậm ". Hoàng Phủ Hàn Thiên vừa nói vừa bước lên kiệu, dáng vẻ không để tâm. VÕ Như Nguyệt cũng lên xe.
Trong xe rộng rãi, kê một cái bàn nhỏ. Hàn Thiên tay cầm quyển sách chăm chú đọc. Võ Như Nguyệt ngồi ngang, tà tà dựa vào thành xe, mắt nhắm lại trong tay cầm khối Bạch Ngọc." Liên Phi, Lưu Nguyệt Công Chúa ta sẽ báo thù cho hai người".
-"Trong cung hôm nay tổ chức Yến hội, ngươi đừng làm mất mặt ta". Hàn Thiên cất giọng, bởi hắn biết công chúa luôn luôn nhu nhược, nhưng chẳng hiểu sao khi cưới về liền đổi tính trở thành con người lười biếng hơn hơn nữa còn ngang tàn.
-" Hàng Thiên, ta hứa với ngươi trước mặt người khác ta luôn nghe lời, nhưng điều kiện của ta là ngươi phải cho ta xuất phủ". Như Nguyệt Ánh mắt nhìn chằm chằm Hàn Thiên. Dựa vào? Gọi thẳng tên hắn, cư nhiên đây là nữ đầu tiên.
-" Vương Phi Hôm nay ngươi nghiêm túc?!". Hàn Thiên ngạc nhiên, không phải lúc nào nàng cũng cờ lơ phất phơ, cảm xúc thật thật giả giả. Chẳng biết hôm nay ăn trúng cái gì mà lại đổi gió.
-"Ta thật sự nghiêm túc. Ta hứa sẽ giúp ngươi trong khả năng, còn ngươi phải hỗ trợ ta lúc cần thiết hai chúng ta cùng nhau hợp tác..". Như Nguyệt không đổi sắc.
-" Bản vương cần ngươi?". Đặt lại quyển sách, Hàn Thiên hỏi. Đường đường là một thất vương phủ cần nữ nhân giúp đỡ. Xưa nay chưa từng nghĩ rằng sẽ có ai nói như vậy.
-" Hàn Thiên trong khoảng một tháng trước ngươi trúng một loại độc và đến nay mới giải một nửa ".Như Nguyệt phun ra từng chữ sắc mặt không thể lạnh hơn. Đoạn nói tiếp:" không cần lo ngại ai nói cho ta, là ta tự mình nhận định ".
-" Vương phi đang tự chứng minh bản thân mình có giá trị". Hàn Thiên tựa tiếu lâm phi tiếu, ngã lưng ra sau. Đúng là bất ngờ cư nhiên nàng biết y thuật.
-" Ta còn biết ngươi cố tình giải một nửa ". Đến đây Võ như Nguyệt càng làm cho hắn bất ngờ. Trong mắt xoẹt qua một tia tán thuởng.
Đúng vậy, tháng trước hắn ngang nhiên xông vào cái địa phương nơi nơi nguy hiểm: Tọa phục Lâm, không may bị ám toán trúng độc. Theo hướng điều tra là ám vệ của Tam Vương Gia Hoàng Phủ Mặc Hy. Đúng là huynh đệ tốt, để cho hắn đắt ý, Hàn Thiên cố tình giải độc một nữa. Mời bao danh y cũng không thể giải trừ độc này đựơc. Ấy vậy mà vương phi của hắn lại biết.
Không khí trong xe lúc này lắn xuống, bốn mắt nhìn nhau, im lặng đến nổi có thể nghe tiếng kim rơi. Đột nhiên xe ngựa dừng lại, Mộc lâm vén màn xe.
-"Chủ tử, Vương Phi đến hoàng cung ". Nhận thấy không khí hủy diệt trong xe Mộc Lâm lui ra một bên. Hàn Thiên bước xuống, Võ Như Nguyệt theo sau, trong tay xếp tờ giấy bỏ vào lồng ngực.
Mộc lâm nói nhỏ:" vương phi, đây là gì?"
Võ Như Nguyệt mỉm cười:" bản cam kết".
_"Ngươi nói gì chọc giận chủ tử ". Võ Như Nguyệt mỉm cười không đáp.
Do họ đến sớm so với giờ khai tiệc nên Hàn Thiên cùng Như Nguyệt đi đến Trường Lâm điện, thỉnh An Thái hậu. Đến đó đã thấy thái hậu mặc trường bào, đang nói chuyện cùng với Truơng Đức phi.
-"Thái hậu, mẫu phi hảo". Hàn thiên luôn thân thiết với Thái Hậu, vì vậy không cần lễ tiết rườm rà.
-"Tôn tử ngốc này đến giờ mới thăm ai gia ". Thái hậu cầm tay hàn Thiên ý bảo ngồi xuống. Lại nhìn Võ Như Nguyệt.
-" Gặp qua Thái hậu và Đức phi hảo". Như Nguyệt nho nhã hành lễ, khẽ nâng mắt nhìn thái Hậu.
-"Đứa nhỏ này vất vả cho con rồi". Thái hậu Cầm tay nhỏ của Võ Như Nguyệt kéo nàng ngồi xuống.
-" Đúng là thanh tú". Thái hậu tên gọi là Lăng Di, năm xưa khi hoàng đế còn nhỏ đăng cơ, thế lực còn chưa vững, cũng chính một tay thái hậu che chở mới vượt qua được giai đoạn khó khăn. Truơng Đức phi là một phi tần được muôn vàn sủng ái, nàng ta có vẻ đẹp trời sinh. Gia thế hùng mạnh là một hậu thuẫn vững chắc cho Vương gia. Vì vậy luôn đối đầu với hoàng hậu và các phi tần khác. Nhưng lâu nay thân thể làm luôn yếu nhược.
-" Lại đây cho Bản cung nhìn ngươi kỹ hơn". Đức Phi nhìn kỹ nàng, trong mắt ngấn lệ.
-" Mẫu phi, người làm sao?". Hàn Thiên lo lắng hỏi.
-" Ây không sao ta nhớ một cố nhân thôi". Lời này nói ra làm Như Nguyệt gợn sóng. Hôm nay nàng diện lam phục, đầu tóc trang điểm như liên phi. Lại nói nàng lớn lên xinh đẹp giống mẹ. Thực không ngờ Đức phi vậy mà quen biết Liên phi ở Tây Hạ xa xôi.
-"Người gặp qua Mộ Dung Liên".Võ Như Nguyệt nâng mắt nhìn Trương Đức phi. Nàng lẳng lặng nhìn nàng, bất giác thở dài.
-" đã từng là tỷ muội tốt". Cũng chính Hàn Thiên không ngờ rằng như vậy.
Năm ấy lúc Đức Phi còn trẻ thích ngao du sơn thủy ở Giang Nam, tình cờ gặp Mộ Dung Liên. Lúc ấy hai người kẻ tám lạn, người nửa cân, tài sắc vẹn toàn nên kết làm chi kỷ. Nhiều năm sau tiến cung, đức Phi không còn liên lạc với Mộ Dung Liên. Ít lâu sao nghe nói Dung Liên làm Liên phi ở Tây quốc.
Giang Nam là vùng đất quanh năm mát mẻ nằm ở Bắc Tây Hạ, phía nam Bạch vân.
Hàn huyên cùng thái hậu và Đức phi một hồi cũng đến giờ khai tiệc. Võ Như Nguyệt đành theo chân mọi người đến chính điện.
Xuân hội là hội mùa xuân tổ chức vào tháng 3, trăm hoa nở rộ. Kinh Thành long trọng Lễ hội du xuân, là dịp mà các thiên kim tiểu thư thả hoa đăng. Năm nay hoàng đế đặc ân xá gần xa còn làm rầm rộ hơn năm ngoái.
Dọc đường đi cảng vật thập phần xa xỉ, trăm hoa trăm vật. Cung điện khắp nơi đều sơn son thiếp vàng, núi giả, cây cảnh. Hành lang quanh co, nhiều cung nữ Thái Giám qua lại thấy nàng đều nghiêm trang hành lễ.Một cái đầm Bích Thủy xanh biếc trong suốt. Toàn bộ cảnh vật thoạt nhìn như có tình thơ ý họa.