• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hơn mười ngày qua Hàn Thiên và tiểu y sư ở chung với nhau ,sự hiểu biết về nhau của họ đã lớn lên không ít,tiểu y sư biết Hàn Thiên tuy bộ dáng có chút kiệm lời ít nói,đôi khi có chút nghiêm nghị lạnh lùng ,thế nhưng nếu đã quen thuộc với hắn rồi thì sẽ cảm nhận được sự ấm áp bên trong hắn.

Hàn Thiên hắn luôn quan tâm đến những người xung quanh mình,luôn đặt lợi ích của họ lên trên bản thân hắn,dù hắn có đang làm gì thì tinh thần của hắn lúc nào cũng có một bộ phận để lên những người bên cạnh,có lúc hắn sẽ thể hiện chút sự nồng ấm hiếm hoi như việc đun nước cho cô tắm,đôi khi hắn sẽ thể hiện ra bộ dáng hài hước lém lĩnh của mình khi chơi đùa cùng thú cưng kỳ lạ kia của hắn,cũng có khi hắn mãi mê tu luyện cô có việc ra ngoài liền không thể nói trước với hắn khi về không thấy cô đâu hắn lại sốt sắn đi tìm cuối cùng lại phát hiện cô chỉ là đang đi phơi thuốc,bộ dáng của hắn khi phát hiện ra cô lúc đó đến giờ nhớ lại cô vẫn còn thấy rất buồn cười.

Tiểu y sư ở đây dưỡng thương cũng đã mười mấy ngày rồi ,tầm vài ngày nữa là có thể khỏi hoàn toàn,lý ra thì lúc này cô đã có thể ra về được rồi nhưng chẳng hiểu sao cô lại không đành lòng bỏ đi như vậy,hôm qua cô có thử dò hỏi ý định của Hàn Thiên về việc ra khỏi đây cùng cô ,hắn tỏ ý muốn cùng cô rời khỏi đây nhưng phải đợi hắn tu luyện cho xong vũ kỹ và đến khu rừng u ám phía Tây kia tu luyện vài ngày nữa.

Tiểu y sư cô đương nhiên biết nơi đó là địa phương thế nào ,nếu để Hàn Thiên hắn vào đó thật sự rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm to lớn,cô khuyên can hắn mấy lần nhưng dường như ý hắn đã quyết có nói thế nào cũng không lay chuyển được ,Hàn Thiên nói nếu trong năm ngày hắn không trở về vậy thì cô cứ việc rời khỏi nơi này ,hắn còn cậy nhờ cô chăm sóc cho thú cưng của hắn dùm ,nếu không có hắn cô đương nhiên sẽ không bỏ tiểu bằng hữu kia của hắn rồi thế nhưng dù sao thì cô vẫn muốn hắn bình yên trở về,cả ba sẽ cùng về nơi ở của cô,cô có thể dạy hắn y thuật ,hắn có thể có nơi an ổn để tu luyện vũ kỹ của hắn,thỉnh thoảng lại giúp cô đi hái ít thuốc,sửa sang y quán của cô một chút,cả ba có thể cùng nhau sống những ngày tháng vui vẻ không sầu lo như những ngày qua,tâm tư của cô chỉ đơn giản như thế ,cứ coi như cô nhận hắn làm đệ đệ cũng được mặc dù nhìn qua hắn còn có vẽ thành thục trưởng thành hơn cả cô nhưng cô cũng chẳng nghĩ nhiều đến thế,dù sao nếu để Hàn Thiên hắn ở đây một mình không thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài cả đời sinh hoạt như một dã nhân như vậy cô thật sự cảm thấy rất áy náy.

Về phần Hàn Thiên mấy ngày vừa rồi ở cùng với tiểu y sư đúng là khiến hắn biết thêm không ít điều ,thật không ngờ nơi hắn ở cách nơi mà tiểu y sư cùng những nhân loại khác sinh sống chỉ bất quá năm mươi dặm mà thôi,Hàn Thiên lúc đi thám hiểm quả thực chỉ đi loanh quanh trong bán kính có hai ba mươi dặm,hắn lúc nào cũng nghĩ là nơi này rộng lớn đến thế có đi xa hơn vị tất đã tìm được điều gì khác biệt vậy nên hắn mới cư ngụ cố định ở nơi này ,may sao trời đưa tiểu y sư đến với hắn ,nếu không có thể hắn sẽ phải ở đây thêm hai ba năm như dã nhân mất.

Đối với tiểu y sư Hàn Thiên quả thực là mười phần hân hưởng,cô gái này không phải là người đẹp nhất mà hắn từng biết,nhưng về độ tốt thì quả thực là chưa từng có ai bằng ,cô nàng xinh đẹp ,thiện lương,luôn biết qua tâm chăm sóc cho người khác ,cách hành xử lại nhã nhặn lễ phép ,tâm ý sâu sắc biết đọc tâm trạng của người khác ,tài nghệ lại xuất chúng hơn người,những ngày qua nhờ có tiểu y sư chăm sóc những vết thương lớn nhỏ của hắn trong lúc tập luyện mà hắn mới luôn có được thể trạng tốt nhất để có thể hoàn thành tu luyện sớm đến vậy,nếu không có tiểu y sư lúc nào cũng lo sẵn cơm nước giúp hắn những lúc hắn mãi mê tu luyện quên đường về thì có lẽ hắn cũng không có được kết quả khả quan đến như thế,trong bữa cơm tiểu y sư lúc nào cũng nhượng những phần thức ăn tốt nhất cho hắn và tiểu kim long còn mình thì lúc nào cũng ăn rất ít ,có thể là cô vốn ăn cơm rất ít nhưng phần nhân tình kia Hàn Thiên sao có thể làm ngơ được kia chứ?.


Tiểu y sư là một cô nương tốt tuy Hàn Thiên hắn một lòng với võ đạo nhưng nếu có thể hắn vẫn muốn chăm sóc cô một đoạn thời gian ,một mặt hắn từ cô có thể học hỏi thêm được nhiều điều về thế giới này ,một mặt khác có thể bảo vệ cô trước những mối nguy hiểm bên ngoài,cô là thân nữ nhi mới từng này tuổi đã phải tự thân lặng lội đến nơi nguy hiểm như thế này để hái thuốc trị bệnh,đủ hiểu hoàn cảnh của cô cũng chẳng phải quyền quý gì ,một cô nương trẻ đơn thân độc mã trong thế giới này quả thực chẳng dễ sống ,vì vậy hắn muốn ở cạnh cô một thời gian ,ở bên cô hắn có thể dạy cho cô cách tu luyện để tăng thực lực ,đợi khi cô đạt được căn cơ thâm hậu rồi thì Hắn có tính bước tiếp theo thế nào cũng an tâm hơn không ít.

Mấy điều này chẳng qua là Hàn Thiên hắn đã tính xa,hiện tại con đường phía trước của hắn vẫn còn dài đăng đẳng ,chuyến đi sắp tới bản thân hắn còn chẳng nắm chắc có thể trở về được an toàn hay không nữa thì giờ suy tính đến những chuyện xa xăm kia có vẻ hơi dư thừa rồi.

Dù là đời trước hay đời này thì dường như Hàn Thiên hắn vẫn là kẻ cuồng võ đạo,hắn cũng chưa từng nghĩ qua là tại sao hắn lại khắc khổ tu luyện đến vậy?,tại sao lại luôn truy cầu cực hạn đến vậy,chỉ biết là lúc hắn vượt qua bản thân đạt đến những sức mạnh ngày càng to lớn hắn liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn,cảm giác nắm sức mạnh thật lớn trong tay quả thực vô cùng hấp dẫn,hắn còn nhớ ngày mà hắn phá bỏ được giới hạn của cảnh giới kết đan ,bản thân có thể tự do phi hành khắp nơi đi ngao du khắp cùng trời cuối đất ,lúc đó hắn đã có cảm giác mình chính là người tự do nhất thiên hạ ,không một ai ,không một thế lực nào có thể thao túng được vận mệnh của hắn dù là hoàng đế tay nắm cả thiên hạ cũng không,đời này hay đời trước đây đều là mục tiêu của hắn ,hắn phải là người nắm vận mệnh của chính mình,hắn ghét bị ràng buộc,ghét bị chèn ép,ghét phải sống trên ý niệm của kẻ khác.

mẹ hắn cơ cực một đời cuối cùng khi chết cũng vẫn là chưa từng nếm trải được chút vị ngọt,tại sao lại như thế,tại sao bà phải chết khi còn trẻ như vậy? là thiên đạo đã định? Con người chỉ sống được mấy mươi năm ngắn ngủi như thế chịu đủ khổ cực chèn ép rồi cứ như vậy không cam lòng mà chết đi?,bách tính vô tội lại bị cường quyền chèn ép chà đạp không thương tiếc ,họ đâu có tội gì,họ chỉ luôn mong mỏi một cuộc sống giản đơn bình dị không hơn thua với đời thế mà cuộc đời họ vẫn luôn bị cuống vào những trầm luân ,từ hoàng quyền đến ngoại giặc,trước những thứ đó bọn họ trở nên yếu ớt và không có sức phản kháng chỉ có thể như những quân cờ trên bàn cờ bị người khác mặc tình thao túng.

Hàn Thiên hắn không muốn như thế,mệnh trời định sẵn thì đã sao? Cường quyền to lớn thì thế nào? hắn muốn mình phải là kẻ mạnh,nắm được lực lượng to lớn mà không ai có thể lay chuyển được, những lý do đó thôi thúc Hàn Thiên không ngừng tiến tới,cho đến một ngày hắn có thể trở thành tồn tại mà hắn mong muốn,trước lúc đó hắn sẽ không ngừng lại.


chuyến tập luyện ở u ám sâm lâm này chẳng qua chỉ là một thử thách nhỏ trên con đường tu đạo của Hàn Thiên,hắn có thể bỏ qua thử thách này từ từ tu luyện nhưng như vậy thực lực của hắn sẽ mãi mãi phát triển một cách bình ổn rề rà không có chút đột biến nào cả ,cứ như vậy chỉ sợ là hắn không thể nào đi xa được trên con đường này ,bởi vì nếu không vượt qua được những thử thách một sinh mạng nhỏ yếu tầm thường sẽ không thể nào lột xác hoàn toàn để tiến hóa thành những sinh mạng khác càng cường đại hơn mà chỉ vĩnh viễn dậm chân tại chỗ,luôn là một sinh mạng nhỏ bé yếu ớt như loài sâu bọ mà thôi,không bao giờ có thể tự nắm được vận mệnh của chính mình.

Những suy nghĩ này Hàn Thiên không bao giờ nói cho tiểu y sư biết,hắn chỉ quả quyết là mình nhất định phải đi đến u ám sâm lâm ở phía nam kia để tu luyện,tiểu y sư có nói gì thì cũng bằng thừa,ngày hôm nay hắn sẽ chuẩn bị thức ăn cho cô và nhu yếu phẩm cho chuyến đi của hắn.

mai hắn sẽ lên đường,trong năm ngày dù thế nào hắn cũng sẽ về ,nếu trong lúc đó mà hắn chưa trở lại hoặc giả cô không đợi được muốn về trước vậy thì cứ đi Hàn Thiên hắn không có ý kiến ,địa điểm cô sống hắn đã biết nếu hắn thoát ra được nơi đó tất sẽ tự tìm cô.

Hôm sau Hàn Thiên đã chuẩn bị xong mọi thứ,trước lúc đi tiểu kim long ngày thường vốn vô tâm vô phế hôm nay không ngờ lại bất chấp đòi theo hắn,có nói thế nào cũng không chịu buông,Hàn Thiên đi chuyến này tự biết bản thân khó bảo toàn chưa kể tiểu kim long này xưa nay sung sướng quen rồi giờ có cho theo hắn chắc gì đã kham nổi khổ cực ,trên đường tự nhiên lại đòi về thì quả thực hắn cũng chẳng biết tính sao nữa,vậy nên hắn nhất quyết để tên này ở lại cho tiểu y sư trông chừng,làm vài cữ chỉ tạm biệt với cả hai rồi hắn phi thân thật nhanh đi mất không cho tiểu kim long có cơ hội đuổi theo.

Đám Tiểu y sư hai người nhìn theo bóng lưng hắn rời đi,tiểu y sư đợi khi Hàn Thiên đã khuất bóng liền nhìn thú cưng kỳ lạ này của hắn miệng nói một câu tâm tình với nó.

-hắn đi thật rồi,không biết là ngươi ngày thường coi hắn như người hầu của mình lúc nào cũng đè đầu cưỡi cổ hắn bây giờ lại lo lắng cho hắn đến thế đấy ,cơ mà hắn lợi hại như vậy chắc chắn sẽ không có việc gì đâu ,chúng ta chỉ cần ở đây đợi hắn về sau đó cả ba sẽ về nơi ở của ta, lúc đó dù ngươi muốn ăn thứ gì ta cũng sẽ cho ngươi.


Nói một câu này xong tiểu y sư quả thật không ngờ là có lúc nàng lại đi tâm tình với một đầu sủng vật như vậy ,có lẽ bất giác trong mấy ngày qua cảm tình của nàng dành cho Hàn Thiên đã lớn lên quá nhanh,lớn đến độ nàng thoáng chốc đã coi hắn như người thân thuộc của mình,hắn lao đầu vào nguy hiểm như vậy tâm tình của nàng quả thực có chút bất ổn,nói vài câu không kìm lòng trước tiểu kim long âu cũng là chuyện bình thường,nhưng dù thế nào thì hắn cũng đi rồi việc tốt nhất bây giờ nàng có thể làm chính là đợi hắn về ,nghĩ đoạn nàng liền quay đầu đi vào trong.

thật không ngờ nàng vừa không chú ý một chút tiểu kim long đã bốn vó phi đi mất theo hướng của Hàn Thiên vừa đi,tiểu y sư liền lo lắng đuổi theo nhưng khổ nổi chân nàng còn chưa bình phục có tâm nhưng vô lực đành nhìn tiểu kim long đi mất ,lòng nàng lúc này lại thêm một mối lo.

Hàn Thiên đang đi chậm rãi trong rừng,vai hắn vác theo một bao hành lý nhỏ ,trong đó chứa vài loại thuốc mà tiểu y sư làm cho hắn,một ít thịt khô đủ dùng cho một ngày,vài loại gia vị nêm nếm cùng hai hòn đá lửa ,ngoài ra còn có một bộ đồ da thú để thay lúc cần thiết,và một con dao đá nhỏ,Hàn Thiên lần này đi lịch luyện chỉ cầm theo từng ấy đồ,với hắn từng này trang bị là đủ rồi nếu mang nhiều đồ theo hắn sẽ giống như đang đi cắm trại hơn là đi tu luyện.

Đi nữa ngày đường cũng đã di chuyển được hơn bốn mươi dặm u ám sâm lâm chỉ còn cách tầm năm dặm về phía trước là tới, Hàn Thiên dừng lại nghỉ ngơi trước khi vào trong đó,hắn ngồi tại một gốc cây trống trãi uống chút nước ,bất ngờ Hàn Thiên nói lớn một câu.

-tên nhóc ngươi bây giờ quay về vẫn còn kịp đấy.

Từ trong một bụi rậm cạnh đó tiểu kim long bò ra với dáng vẻ đầy ngượng ngập,Hàn Thiên nhìn thấy nó đầu tiên là cười khổ một trận,hắn đã phát hiện ra tiểu kim long đi theo mình từ lâu chỉ là muốn thử thách nó một chút để nó biết khó mà rút lui ,thật không ngờ nó cứng đầu theo hắn đến tận đây ,bây giờ muốn không cho nó theo cũng không được,bất quá hắn vẫn trách cứ con rồng cứng đầu này một phen.


-Đã bảo ngươi ở nhà hưởng phúc đợi ta về ngươi không chịu,sống chết cứ đòi đi theo,bộ đầu rồng của ngươi sung sướng riết rồi đâm ra suy thoái à ?,việc đơn giản như vậy cũng nghĩ không thông?
Tuy miệng nói vậy nhưng trên mặt Hàn Thiên không có chút trách cứ nào,mà ngược lại chính là nét quan tâm lo lắng,hắn biết tiểu kim long một mực đi theo chính là lo cho an nguy của Hắn nhưng hắn lại càng lo cho an nguy của nó hơn,con rồng này từng ấy thời gian qua hắn cũng chưa thấy nó có chút thực lực nào gọi là ra trò,để nó đi cùng vào nơi nguy hiểm như thế này hắn chỉ sợ sẽ không bảo vệ nó an toàn được.

Nhưng nói thế nào thì tiểu kim long cũng đã theo hắn đến đây rồi bây giờ muốn không đưa nó theo cũng không được nữa,vậy nên Hàn Thiên đành trách cứ nó vài câu cho có lệ rồi cũng giả bộ miễn cưỡng cho nó theo cùng ,vì có tiểu kim long nên thức ăn dự trữ của Hắn cũng vì vậy mà hết trước thời hạn,Hàn Thiên dự định đến trưa khi vào trong u ám sâm lâm rồi hắn sẽ đi săn vài con yêu thú để làm thức ăn dự trữ.

Vì để chuẩn bị đạt trạng thái tốt nhất trước lúc tiến vào nơi lịch luyện nên giờ nghĩ trưa của Hàn Thiên đặc biệt dài đến tận một canh giờ ,trong thời gian này hắn đã điều tức lượng linh khí trong đan điền đạt đến mức tối đa nhất,cơ thể đã loại bỏ được hết những mệt mỏi trên đường đi ,tinh thần cũng đạt đến mức tập trung cao độ nhất ,lúc này hắn biết thời điểm tiến hành lịch luyện đã đến.

Năm dặm đường còn lại quả thực không là gì đối với Hàn Thiên lúc này,hắn chỉ mất có vài khắc là đi hết,tiểu kim long như thường lệ sau khi ăn xong đã biến nhỏ lại rồi leo lên vai Hàn Thiên nằm ,lúc này trước mặt hai người dần hiện lên một khung cảnh đầy tính choáng ngợp, chưa bao giờ mà ranh giới giữa hai khu rừng lại hiện rõ như vậy ở trước mắt Hàn Thiên,phía bên này là một mảng rừng yên ả với cây cao bóng mát thực vật tươi tốt hài hòa nhưng ở phía đối diện cảnh sắc dường như u tối hơn Hẳn,những cây đại thụ cao chọc trời với rêu phong cổ kính đã che đi hết phần lớn ánh sáng ,kế đến là những tầng cây rậm phía dưới đua nhau mọc chen chúc càng khiến cho không gian ở tầng đáy thêm âm u tĩnh mịch,dù là giữa trưa hè quang cảnh bên trong khu rừng vẫn chỉ là một mảng hôn ám thâm trầm đến đáng sợ ,hai thế giới tách biệt dường như bị chia cắt bởi một ranh giới vô hình nào đó,một bên sinh vật sống nhàn nhã vui vẻ ,bên còn lại không hề có tý dao động của sự sống nào phát sinh,dường như ở nơi đó sự ẩn tàng kín đáo cùng sự phục kích sắc lẽm luôn luôn song hành cùng nhau ,khi mà dao động sinh mệnh lóe lên trước mắt người ta thì cũng là lúc có một sự sống nào đó đã ngã xuống để duy trì cho một sự sống khác ở trong khu rừng đó.

Ngắm nhìn qua nơi u ám kia một lượt Hàn Thiên không ngần ngại tiến vào ,phía trước hắn chính là muôn ngàn khó khăn thử thách cùng những trãi nghiệm quý báu mà hắn đang muốn góp nhặt,đó sẽ là nguồn động lực to lớn thúc đẩy thực lực của hắn tăng trưởng thật nhanh vì thế dù tình huống có thế nào hắn vẫn quyết định sẽ không lùi bước.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK