• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Mạt vùi đầu mài không ít sách cổ, tìm mọi cách để tiểu báo tử khôi phục hình dạng thiếu niên.

Suốt nửa năm qua, thiếu niên báo cũng chưa từng xuất hiện.

Hoàng kim báo ở bên cạnh Lý Mạt một tấc cũng không rời. Nhưng Lý Mạt có thể cảm nhận được tình trạng của tiểu báo tử đang dần xấu đi, mới đầu nó còn hiểu được ý hắn, bây giờ thì giống như hoàn toàn cắt đứt mối liên kết giữa bọn họ, tiểu báo tử không còn ỷ lại hắn, hơn nữa đã bắt đầu ăn thịt sống.

Lý Mạt biết Bảo Bối vừa ghét vừa sợ lồng sắt, cuối cùng không nhốt tiểu báo tử vào lồng.

Nhưng ngày nọ hồi phủ, hắn thấy tiểu báo tử cắn đứt cổ họng con linh miêu xổng chuồng, nó đang cắn xé da thịt linh miêu, máu tươi vươn vãi đầy đất.

Lý Mạt đau lòng đến nỗi từng bước đi của hắn rất gian nan, hắn bước qua, quỳ xuống ôm tiểu báo tử vào lòng, nghiến răng mắng nó, “Sao ngươi có thể như vậy chứ? Ngươi không phải Bảo Bối của ta sao, ngươi là dã thú sao?”

Tiểu báo tử thấy Lý Mạt đến chỗ mình bèn cụp tai cụp đuôi tủi thân nhìn hắn, ánh mắt vô tội mờ mịt không hiểu gì.

Chủ nhân tức giận? Tức giận sao? Vì sao chứ? Nhưng Bảo Bối rất đói.

Lý Mạt sửng sốt hồi lâu, nó… đúng là một con dã thú.

Thời gian trôi đi, Lý Mạt càng ngày càng nghi ngờ chính mình. Hắn dần dần chấp nhận sự thật rằng thiếu niên báo ngoan ngoãn đáng yêu ngày trước chỉ là do mình quá cô đơn nên mới tưởng tượng ra mà thôi.

Phủ Lĩnh Nam Vương luôn mời đại phu đến bắt mạch cho thế tử điện hạ, bọn họ đều cảm thấy tinh thần của thế tử điện hạ không tốt, có thể là do cô đơn uất ức lâu ngày, hắn hay ra chiến trường, giết người vô số, thế tử còn trẻ, mắc chứng lo âu vô cớ cũng có thể chấp nhận được.

Lĩnh Nam Vương quan tâm con trai mình nên bảo Vương phi thu xếp hôn sự cho Lý Mạt, có một cô nương bên mình có lẽ sẽ không cô độc phiền muộn như thế.

Vương phi quá lười quản chuyện của thế tử, sắc mặt không tốt, cảm thấy rất nhọc lòng. Nhưng Vương gia đã dặn dò thì cũng không thể không làm, nên bà kêu cháu gái bên nhà ngoại mình đến phủ trò chuyện với thế tử.

Mai tiểu thư vẫn luôn đem lòng ngưỡng mộ Lý Mạt, nhận được tin của dì liền tới cửa bái phỏng.

Lý Mạt thất thần dựa trên ghế ôm cung Lộc Giác của mình, ánh mắt thẫn thờ, cũng không muốn nói chuyện nhiều.

Mai tiểu thư rót cho Lý Mạt chung trà.

Lý Mạt giương mắt, lẩm bẩm gọi nàng: “Bảo Bối.”

Mai tiểu thư lập tức đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu.

Ai ngờ phòng trong đột nhiên có con hoàng kim báo to lớn nhảy ra, bổ nhào vào người Lý Mạt, dùng cái đầu lông xù xù cọ hắn, mở to đôi mắt vô tội nhìn hắn.

Bảo Bối? Không phải gọi em sao?

Mai tiểu thư sợ đến mức thét chói tai, nàng giơ chân đá vào bụng dưới tiểu báo tử, xách gấu váy lui vào một góc: “Thế tử ca ca cứu muội!”

Tiểu báo tử vô duyên vô cớ bị đá, nó đau đến độ quỳ rạp dưới đất, nhe răng gầm gừ muốn nhào qua cắn đứt cổ họng của Mai tiểu thư, bị Lý Mạt ngăn lại.

“Bảo Bối, bình tĩnh một chút, đừng cắn người.”

Tiểu báo tử mờ mịt ngẩng đầu nhìn Lý Mạt, nó hung tợn nhe răng gầm gừ.

Chủ nhân có nhiều Bảo Bối lắm sao? Vì sao lại ngăn cản em? Vì chủ nhân có Bảo Bối khác sao?

Lý Mạt cả kinh, bèn ngồi xổm xuống kéo tiểu báo tử vào lòng, nhẹ nhàng xoa vùng bụng bị Mai tiểu thư đá một cái, sốt sắng an ủi: “Đau sao Bảo Bối, là ta không tốt, ngoan, còn đau không?”

Mai tiểu thư quả thực không tin nỗi những gì lỗ tai mình nghe thấy.

Lĩnh Nam Vương và Vương phi nghe thấy động tĩnh nên chạy tới xem thử.

Bọn họ thấy Lý Mạt hung dữ bắt lấy tay của Mai tiểu thư, đè người xuống trước mặt hoàng kim báo, hung hăng ép nàng: “Xin lỗi nó, ngay.”

Vương phi vội vàng kéo Mai tiểu thư qua một bên trấn an, Lĩnh Nam Vương tức giận vỗ bàn một cái: “Mạt nhi! Con muốn điên đến bao giờ?”

Lý Mạt đỏ mắt quỳ dưới đất, trong ngực ôm chặt tiểu báo tử, gần như hóa điên mà gào lên: “Ông quản ta?! Ta lập cho ông nhiều chiến công như vậy, ông lại vì người đàn bà này mà rống ta? Tiểu báo tử của ta đi rồi, Bảo Bối của ta không bao giờ quay lại nữa! Ông tam thê tứ thiếp nữ nhi đàn đống, còn ta thì sao? Ta có cái gì? Bảo Bối của ta… không còn nữa…”

Lĩnh Nam Vương tức giận siết chặt nắm đấm: “Người đâu, lôi con báo này ra ngoài giết cho ta, giết ngay lập tức!”

Lý Mạt rút trường kiếm treo trên giá ra, chỉ thẳng vào mọi người, bảo vệ tiểu báo tử sau lưng mình.

Nhưng ngay cả Lý Mạt cũng không ngờ rằng, tiểu báo tử của hắn lại nhào qua cắn hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK