• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không lâu sau, Lục Nghiêm Kỳ tiến vào.

Lữ Chính Đống cố ý nói: “Không phải nói là không tới sao?”

Lục Nghiêm Kỳ làm như không nghe thấy, đi thẳng tới chỗ Ngu Từ, cúi đầu cẩn thận quan sát cô một lượt.

Lữ Chính Đống ở bên cạnh giải thích: “Cũng may là Nhan Nhan cơ trí, lâm nguy không sợ nên mới không phải chịu thiệt quá nhiều, tôi nói nghe nè, buổi tối ra ngoài nên dẫn theo một người đàn ông bên cạnh, dù sao người này cũng nhàn rỗi ở nhà, để cậu ấy làm tài xế miễn phí là vô cùng hợp lý.”

Lữ Chính Đống này có phải bị bệnh gì không vậy, luôn miệng gọi Nhan Nhan Nhan Nhan thân thiết như vậy, như thể bọn họ rất thân quen.

Ngu Từ thì thấy thật là lúng túng gượng gạo, mà Lục Nghiêm Kỳ lại rất nghiêm túc nhìn cô nói: “Gần đây đúng thật là tôi rất rảnh rỗi.”

Mặc dù anh không nói thẳng ra, nhưng rõ ràng là đang ám chỉ vô cùng mãnh liệt rằng anh bằng lòng làm tài xế miễn phí cho cô.

Ngu Từ đã không còn là cô bé năm đó nữa rồi, quá nhiều kinh nghiệm thất bại trong quá khứ đã dạy cho cô biết rằng: Tốt nhất không nên tự mình đa tình.

Cô làm bộ như nhìn không thấy nghe không hiểu ám chỉ đó, hoàn toàn ngó lơ ánh mắt nóng bỏng mãnh liệt của anh.

Lữ Chính Đống nhìn hết từ đầu đến cuối một màn này, ý vị sâu xa, cười khẩy mấy tiếng “ha ha ha”, giống như là vô tình cười nhạo vào mặt Lục Nghiêm Kỳ.

Lục Nghiêm Kỳ liếc mắt nhìn cậu ta, Lữ Chính Đống lúc đó mới cố gắng nhịn cười nuốt ngược vào trong bụng.

“Muốn ăn cái gì?” Lục Nghiêm Kỳ hỏi Ngu Từ.

Lữ Chính Đống cố ý chậc chậc mấy tiếng, “Sao cậu không thèm hỏi tôi câu nào?”

Lục Nghiêm Kỳ: “Cậu còn cần phải hỏi sao?”

Thấy từ chối không được, Ngu Từ chỉ đành nhàn nhạt ừ một tiếng.

Lục Nghiêm Kỳ tự quyết định: “Vậy thì đi ăn cơm.”

“Ăn cơm gì chứ”, Lữ Chính Đống nói, “ăn mì hay ăn đồ nướng gì đó, có thể no bụng là được.”

Lục Nghiêm Kỳ chỉ nói: “Cậu ấy phải ăn cơm.”

“Hả?” Lữ Chính Đống không hiểu, “Đây là thói quen kiểu gì vậy?”

Lục Nghiêm Kỳ không buồn giải thích.

Ở trước mặt người lạ Ngu Từ thường sẽ tương đối hiền lành, nhưng nếu như đi ăn gì đó cùng người quen cô sẽ biến thành một người rất giỏi bắt bẻ. Ví như bất luận là đi ăn bữa khuya hay ăn bữa chính trong đó nhất định phải có một món cơm gạo.

Đây là tật xấu trước kia của cô, sau này dù đã đi làm, biết bao công việc bộn bề nhưng Lục Nghiêm Kỳ vẫn còn nhớ rõ.

Lục Nghiêm Kỳ lái xe, Lữ Chính Đống ngồi bên ghế phụ lái, Ngu Từ ngồi ở phía sau, suốt dọc đường đều là Lữ Chính Đống thao thao bất tuyệt.

Ngu Từ rất dễ cười, cứ hơi một chút là có thể cười nghiêng cười ngả, kiểu cười hoàn toàn thoải mái khiến cho bản thân được thả lỏng, cứ như mấy người đàn ông với nhau vậy.

Lục Nghiêm Kỳ đã rất lâu không nhìn thấy cô cười rồi, trong lúc nhất thời cảm thấy thật hoài niệm.

Nhìn qua kính chiếu hậu thấy cô đang cầm điện thoại của Lữ Chính Đống xem một bức hình, Lữ Chính Đống nói một câu “Người đẹp như thế này mà sao lớn lên trông như quả trứng cút”, chọc cô ôm bụng cười nắc nẻ, khiến cho anh cũng phải tò mò không biết người trong hình giống như quả trứng cút kiểu gì.

Nhưng lại nghĩ tới cô vốn dễ cười nên không thấy quá hiếu kỳ nữa.

Đoán chừng khi nhìn thấy rồi anh cũng không thấy có gì buồn cười lắm.

Ngu Từ vừa ngước mắt lên, trong buồng xe mờ tối bất ngờ ánh mắt chạm nhau.

Cô hơi sững lại một chút rồi từ từ thu lại nụ cười.

Trái ngược với hình tượng mong manh nhã nhặn, Ngu Từ rất bướng bỉnh, nhưng cô chỉ ngấm ngầm bướng bỉnh.

Quen biết cô lâu như vậy rồi, Lục Nghiêm Kỳ đã sớm nhìn thấu chiêu thức của cô, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ biết cô đang tính toán cái gì.

Hồi ấy năm lớp tám, vì nói chuyện phiếm vào ban đêm trong ký túc xá bị giáo vụ trừ điểm, Ngu Từ và bạn cùng phòng bị gọi lên văn phòng.

Đúng lúc vừa mới có kết quả kỳ thi tháng, Ngu Từ rớt hạng thảm hại, vừa bị kỷ luật trừ điểm, vừa bị tụt hạng thành tích, cô bỗng chốc trở thành đối tượng cần tăng cường giáo dục của giáo viên chủ nhiệm.

Bên tai nghe thấy tiếng một người tới báo cáo, là Lục Nghiêm Kỳ đi vào, ánh mắt Ngu Từ bắt đầu đảo lên.

Lục Nghiêm Kỳ cũng chú ý tới cô, lúc đi ngang qua người cô, nhìn có vẻ không để ý gì, nhưng thực tế là khóe mắt có liếc qua nhìn cô. Ánh mắt hai người chạm phải nhau, Ngu Từ ngượng ngùng gãi gãi lỗ tai, cúi đầu ho khan như muốn che giấu.

Giáo viên chủ nhiệm đang giáo huấn hăng say, nhìn thấy cô không tập trung liền gõ xuống bàn một cái gọi tên cô, “Bị cảm rồi sao, sao mà ho khan dữ vậy?”

Ngu Từ chột dạ bừng tỉnh lại, cũng không biết lúc đó đầu óc suy nghĩ cái gì, đột nhiên nói ra một câu: “Cô à, em cảm thấy hẳn là phải học tập bạn Lục Nghiêm Kỳ lớp A thật tốt, vừa rồi em ho khan là đang tự nhắc nhở bản thân mình.”

Giáo viên chủ nhiệm vui mừng nói: “Em có thể ý thức được như vậy là vô cùng tốt, nhưng phương thức ho khan để nhắc nhở bản thân của em đúng là đặc biệt thật đấy.”

Thật ra Ngu Từ nói “dùng ho khan để nhắc nhở bản thân” hoàn toàn là bịa ra, chính cô cũng không biết đây là loại logic kiểu gì.

Nếu đã là bịa thì cứ dứt khoát bịa đến cùng, cô cúi thấp đầu, làm bộ rất khiêm nhường nói: “Sau này em sẽ xem bạn Lục Nghiêm Kỳ như đối tượng số một… Không phải, là tấm gương học tập số một để noi theo, mỗi lần gặp được cậu ấy em cũng sẽ ho khan một tiếng, để cho bản thân lười biếng có thể phấn chấn trở lại…”

Lời còn chưa nói hết, mấy người bạn cùng phòng đã không thể nào nhịn nổi mà bật cười, gương mặt giáo viên chủ nhiệm vốn nghiêm khắc nhưng lúc này cũng có chút không nhịn nổi.

Ngu Từ hoàn toàn không biết mọi người đang cười cái gì, cô còn cảm thấy cái cớ mình bịa ra này rất hay, không cảm thấy có chỗ nào buồn cười.

Bên ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu rọi, có một ánh mắt khẽ lướt qua, thiếu niên nhẹ nhàng cong môi, dường như tâm trạng rất tốt.

Ngu Từ cũng cúi thấp đầu, lặng lẽ thu nụ cười vào trong lòng.

Ngay khi cô nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể thoát khỏi lần này, lại bởi vì nụ cười của Lục Nghiêm Kỳ lúc đó không kiềm chế được tâm tình trở lên thật tốt, nhưng âm thanh quen thuộc kia vang lên, mang theo giọng điệu một thiếu niên ngạo mạn phách lối, nhếch môi quay đầu lại nói: “Bạn học à, cậu muốn vượt qua tôi thì kỳ thi tới ít nhất phải tăng thêm năm mươi điểm mới có tư cách.”

Trong nhất thời Ngu Từ cảm thấy không còn chốn dung thân, nhất là khi nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm còn gật đầu tán thành, bày tỏ đồng ý với Lục Nghiêm Kỳ.

Chỗ ăn cơm là do Lục Nghiêm Kỳ chọn, đối với chuyện ăn uống anh rất kỹ tính, ra dáng một người bản địa hơn nhiều so Ngu Từ. Ngoại trừ những cửa tiệm nổi tiếng mà mọi người đều đã quen thuộc, anh còn có thể tìm ra được những quán rất ngon ở những ngóc ngách phố phường, trong đầu hẻm cuối ngõ, có đôi khi là lái xe ngang qua bắt gặp, có đôi khi là bạn bè giới thiệu, cũng có khi là nhìn thấy đề cử.

Anh có thể vì một miếng ăn mà lái xe đi tìm nửa ngày, anh thích trải nghiệm nếm thử những quán ăn khác nhau.

Ngu Từ thì lại tương đối tùy duyên, cũng bị động trong chuyện ăn uống, chỉ cần no bụng là được, nơi thường ngày lui tới nhiều nhất chính là Bạch Lộc và nhà bà ngoại.

Ngu Từ rất thích ăn những món ăn gia đình, lần này Lục Nghiêm Kỳ cũng chọn một nhà hàng chuyên món gia đình, nằm ở cạnh cung thể thao.

Mùi vị rất chính tông, là ẩm thực địa phương chính gốc.

Lục Nghiêm Kỳ đưa thực đơn cho Ngu Từ. Cô miễn cưỡng lật qua lật lại mấy cái nhưng không có ý tưởng nào.

Cô luôn không quá chú trọng việc ăn uống, bảo cô chọn món càng không có kiên nhẫn, cảm thấy chọn món là một việc rất phức tạp, phải chú ý đến khẩu vị của mỗi người, mà chủ yếu là cô không có đặc biệt thích ăn cái gì, chỉ là ăn cho xong bữa thôi.

Ngu Từ chỉ chỉ vào món canh đậu hũ, “Món này cũng được đi.”

“Thêm gì nữa không?”

“Ừm. Có cơm là được.”

Cô thích nhất là đem cơm trắng với canh đậu hũ trộn lên ăn, ăn rất ngon, có thể ăn liền hai bát.

Lữ Chính Đống đảo qua thực đơn, “Nhan Nhan, cậu cũng dễ nuôi quá rồi đó.”

Lục Nghiêm Kỳ giương mắt lên liếc cậu ta, “Nhan Nhan là tên cậu có thể gọi sao?”

Lữ Chính Đống dừng động tác lại, nghiêm nghị nhìn Lục Nghiêm Kỳ, “Cậu gọi cậu ấy là gì?”

“Nhan Nhan.”

Lữ Chính Đống lý lẽ hùng hồn đáp: “Vậy thì đúng rồi, dựa vào cái gì cậu có thể gọi, tôi lại không thể gọi?”

Lục Nghiêm Kỳ: “Cậu thân thiết với cậu ấy lắm sao?”

Lữ Chính Đống không phục: “Sao lại không thân, tôi và Nhan Nhan cũng quen biết mười năm rồi còn gì, đúng không, Nhan Nhan?”

Ngu Từ chỉ yên lặng nghe, không bày tỏ thái độ gì hết.

Ngoại trừ cảm thấy kinh ngạc và cạn lời, còn có một loại cảm giác khó chịu không lý giải được dâng lên trong lòng.

Bảy năm trước anh đã nói cái gì?

Thần thái cao cao tại thương đó, giọng nói khinh miệt đó của anh vẫn còn văng vẳng bên tai, “Vậy sao? Tôi căn bản không có xem cậu là bạn.”

Đời này Ngu Từ sẽ không bao giờ quên.

Bây giờ anh lại ở đây tỏ ra hết thảy không hề có chuyện gì xảy ra, nhẹ bẫng nói ra câu “Hai người rất thân” để bàn luận.

Một cảm giác khó chịu trào dâng trong lòng, cô đã nín nhịn ủy khuất này suốt bảy năm không nói ra, cho là mình sẽ không còn thương tâm nữa, nhưng bây giờ ngồi ở đây, nhìn anh thản nhiên xóa đi tất cả những chuyện đã phát sinh một cách hời hợt.

Cô là người ít khi nào khiến cho người khác phải bẽ mặt, đại đa số thà là tự mình chịu đựng, nhưng có lẽ vào giây phút này không có cách nào kìm nén được tâm trạng, cô ngẩng đầu lên nhìn Lục Nghiêm Kỳ.

Cô đã quyết định xong, cả đời này sẽ không qua lại gì với Lục Nghiêm Kỳ nữa, cho nên dù có vạch mặt nhau ở đây cũng không có vấn đề gì hết.

Bởi vì giả vờ quá mức mệt mỏi, mỗi lần gặp anh như là phải chịu lăng trì vậy, cô chính là người nhỏ mọn như vậy đấy, đã từng bị anh làm tổn thương, cho dù thời gian đã trôi qua lâu đến mấy đi nữa cũng không có cách nào tha thứ được.

Ngu Từ siết chặt nắm tay, tiếng tim đập thùm thụp trong lồng ngực, cô cắn răng, bày ra một nụ cười trào phúng lạnh nhạt, giống như giọng nói nhàn nhạt năm ấy anh nói với cô: “Tôi với cậu cũng không thân thiết đến vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK