• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi chi phí đều là từ bệnh viện chi trả, bệnh viện an bài nơi tốt nhất ở thị trấn, tuy rằng chỉ là một khách sạn nhỏ, điều kiện bình thường, nhưng cũng may là sạch sẽ vệ sinh.

Khách rất ít, Niếp Duy Bình cùng Na Na ở hai phòng liền nhau, toàn bộ tầng trệt không có mấy người, khách sạn có vẻ thật lạnh lùng.

Niếp Duy Bình ở trong phòng mình nghỉ ngơi, dựa vào đầu giường cầm bệnh án nghiên cứu giải phẫu ngày mai, thường thường sẽ chú thích trên giấy viết, sắp xếp một số điểm ghi lại xuống dưới, thuận tiện sau khi phẫu thuật viết báo cáo.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua thật lâu, Niếp Duy Bình nghe được bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa mới ý thức được trời đã tối rồi.

Niếp Duy Bình vuốt vuốt mi tâm, xuống giường đi ra ngoài, mở cửa liền nhìn thấy Na Na tươi cười cầm một bát mì nóng hôi hổi đưa đến.

Na Na như hiến vật quý đưa tay ra bưng bát đến trước mặt hắn: “Có đói bụng không? Tôi pha hai bát, anh muốn ăn không?”

Niếp Duy Bình không hiểu nhìn cô: “Cơm chiều cô liền mua thứ này?”

Na Na lắc lắc đầu, đắc ý dào dạt nói: “Không phải mua, là tôi mang theo đến…… Tôi biết khách sạn gì đó toàn láy giá cắt cổ, so với trên tàu hỏa còn ác liệt hơn! Thật may tôi đã chuẩn bị trước, bằng không sẽ phải dùng nhiều tiền gấp ba lần!”

Niếp Duy Bình: “……”

Niếp Duy Bình đột nhiên có loại cảm giác vô lực không nói lên lời nói ác độc.

Na Na nhún chân, cười tủm tỉm đem bát đưa tới trước mặt hắn: “Hồng Thiệu vị thịt bò, ăn ngon lắm!”

Mì ăn liền là một loại đồ ăn kỳ lạ, mặc kệ thích hay không, chỉ cần ngửi thấy mùi đều làm cho người ta thèm ăn.

Niếp Duy Bình cái mũi vừa hít, hầu kết không chịu khống chế mà lên xuống.

Niếp Duy Bình vẻ mặt mất tự nhiên, lạnh lùng thản nhiên trào phúng nói: “Đây là cô nói ‘Cơm chiều sẽ ăn ngon một chút’?”

Na Na ngượng ngùng cười cười: “Tôi thấy anh mãi vẫn không đi ra, còn tưởng rằng anh mệt mỏi không nghĩ đi ra ngoài ăn…… Sáng mai còn phải giải phẫu, tôi đoán có lẽ giúp anh một chút, cho nên liền nấu mì……”

Niếp Duy Bình sinh ra ở gia đình có truyền thống y học, ngay từ lúc còn rất nhỏ, ba mẹ thường xuyên bị điện thoại gọi đi, mặc kệ đang làm cái gì, chỉ cần có bệnh nhân cần bọn họ, bọn họ đều lập tức đi đến.

Niếp Duy Bình thập phần oán hận thời điểm điện thoại tổng bộ không biết điều kia vang lên, bởi vì nó đoạt đi chú ý của ba mẹ đối với mình, làm cho hắn vô số lần bị cha mẹ bỏ qua, không có ai hỏi đến cuộc sống cô độc của hắn.

Cho đến sau lại, hắn bởi vì khí phách nhất thời lại đi lên con đường này, mới chính thức hiểu được,tiếng chuông điện thoại vang lên mà hắn ghét nhất vĩnh viễn là vận mệnh của bác sĩ……

Mà hiện tại, hắn sớm thành thói quen tự mình chăm sóc chính mình, hắn đã khát vọng đơn giản trước đây là có một người nhớ đến hắn, cẩn thận suy nghĩ vì hắn.

Na Na chờ đã lâu, hơn nữa nước sôi pha mì chỉ cách bàn tay một lớp bát giấy mỏng, cô thật khó mà cầm được.

Nhưng Na Na thật ra lại lo lắng Niếp Duy Bình ghét bỏ mì ăn liền,coi là thực phẩm rác rưởi, bác sĩthường kiêng kị, không thèm đụng đến. Bọn họ thực chú trọng dinh dưỡng cân đối, cự tuyệt thực phẩm không khỏe mạnh, mặc dù chán ghét gì đó, nhưng chỉ vì trong đó giàu dinh dưỡng nào đó, cũng sẽ cưỡng bức chính mình ăn vào.

Nhưng hời điểm đi làm, có lúc bị đói bụng, có thể ăn một bát tô đồ ăn đầy dầu mỡ không vệ sinh ở căn tin, hoặc là nửa đêm ở phòng trực ban cùng hộ lý chia sẻ các loại đồ ăn vặt.

Cho nên hiện tại Niếp Duy Bình vẫn thần sắc lặng im khó hiểu, Na Na nghĩ đến hắn còn vì hiểu lầm trước đây mà không được tự nhiên, vội vàng mở miệng láy lòng hắn.

“Tôi bỏ vào thêm bên trong xúc xích cùng chân giò hun khói…… Bác sĩ Niếp đừng ghét bỏ a!”

Niếp Duy Bình nhăn lại mi, không tình nguyện tiếp nhận, lộ vẻ nhân nhượng, biểu tình không kiên nhẫn nói: “Được rồi được rồi, cô có cho thêm nhiều thứ cũng không che dấu được chuyện nó là thực phẩm rác rưởi!”

Na Na nhẹ nhàng thở ra, chà xát tay cười nói: “Thỉnh thoảng ăn một lần thôi…… Bác sĩ Niếp anh thừa dịp còn nóng ăn đi, tôi không quấy rầy anh!”

Na Na vừa muốn đi, lại cảm thấy cổ tay bị giã chặt, kinh ngạc quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

Niếp Duy Bình một tay nâng bát mì, một tay túm cánh tay của cô, khẩu khí không tốt hạ mệnh lệnh: “Mở ra!”

Na Na ngẩn người, nghe lời mở bàn tay ra.

Lòng bàn tay mềm mại bị nóng mà đỏ hồng, thậm chí có chỗ hơi phồng.

Niếp Duy Bình chặt chẽ nắm tay cô, nhíu mày không nói được một lời.

Na Na bất an rút tay về, thật cẩn thận mở miệng: “Bác sĩ Niếp anh yên tâm, trước khi tôi pha mì đã rửa tay thật sạch sẽ……”

Niếp Duy Bình: “……”

Niếp Duy Bình dùng một chút lực, đột nhiên bỏ tay cô ra, mất tự nhiên vội ho một tiếng, lạnh lùng trào phúng nói: “Trong phòng có khay không thấy sao? Đúng là uổng phí cho một đôi mắt to! Nếu bị phỏng lại có thể vu cáo tôi ngược đãi cô!”

Na Na bị dọa đến đầu co rụt lại, cố lấy dũng khí giải thích nói: “Tôi xem khay có để đồ…… Ách, nhiều thứ gì đó nghĩ đến không thể tùy tiện lấy ra dùng……”

Niếp Duy Bình cười lạnh, không khách khí liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó lui ra phía sau từng bước đá cửa lại.

Na Na vẻ mặt mờ mịt, bỉu môi hướng cửa hua hua nắm tay, nhỏ giọng thầm nói: “Thật khó hầu hạ!”

Niếp Duy Bình có chút tức giận đóng cửa, quả nhiên là con thỏ ngốc, ngay cả khách sạn cái gì có thể sử dụng cũng không biết!

Đem bát mì đặt ở trên bàn, Niếp Duy Bình liếc mắt một cái liền thấy cái khay, đặt ở giữa phòng thập phần bắt mắt, càng bắt mắt là…… Trên khay có cái áo mưa đóng gói xinh đẹp ái muội!

Được rồi, cái khay gì đó quả nhiên không thể tùy tiện dùng……

Niếp Duy Bình tay cầm lấy dĩa ăn cứng đờ, sắc mặt nhìn có chút không tốt lắm, thầm mắng khách sạn này quả nhiên cấp bậc không thể được, cư nhiên đặt hơn mười cái áo mưa ở trên khay, một chút cũng không có chút ý tứ giống khách sạn sa hoa đặt ở trong ngăn kéo!

Bởi vì ngày hôm sau buổi sáng sẽ bắt đầu giải phẫu, buổi tối hai người đều không có đi ra ngoài hoạt động, ăn xong mì liền ngủ sớm.

Buổi sáng hơn sáu giờ, Niếp Duy Bình rời giường ở trong phòng hoạt động trong chốc lát, gọi điện thoại kêu hai phần bữa sáng.

Giải phẫu động mạch phình thường xuyên sẽ xuất hiện các loại tình huống đột phát, thười gian giải phẫu không nhất định, cho nên Niếp Duy Bình cố ý ăn thật sự no.

Đợi cho thời điểm đến bệnh viện, vừa lúc là bắt đầu thời gian đi làm, Niếp Duy Bình một câu vô nghĩa cũng không có nói, trực tiếp mang theo Na Na đi vào phòng giải phẫu thay quần áo chuẩn bị.

Bệnh viện rất nhỏ, phòng thay đồ phòng giải phẫu cũ nát không chịu nổi, Niếp Duy Bình chịu đựng mùi vị hôi hám trong góc tường, nhanh thay quần áo giải phẫu, mang theo mũ khẩu trang liền vào phòng giải phẫu.

Toàn bộ bệnh viện chỉ có không đến gian mười phòng giải phẫu nhỏ, cạnh cửa là bồn rửa tay, sử dụng lại là xà phòng diệt khuẩn chứ không phải dung dịch diệt khuẩn.

Niếp Duy Bình trong lòng thở dài, cầm lấy bàn chải chấm vào xà phòng bắt đầu tỉ mỉ chà xát đầu ngón tay.

Điều kiện kém như vậy, vạn nhất khi phẫu thuật xuất hiện vấn đề gì, thực có khả năng bệnh nhân liền không thể tỉnh lại.

Niếp Duy Bình vào phòng giải phẫu, Na Na đã bắt đầu ở bên cạnh sửa sang lại dụng cụ.

Bệnh nhân không hề hay biết nằm ở trên bàn giải phẫu, đầu dùng kiềm cố định, đã được gây mê thông qua ống truyền, Lô chủ nhiệm đang cạo tóc cho hắn.

Niếp Duy Bình được hộ lý trợ giúp đeo găng tay, Lô chủ nhiệm cũng đã tiêu độc cho bệnh nhân, dưới sự trợ giúp của hộ lý,phủ kín khăn giải phẫu, chỉ để lại chỗ cần phẫu thuật.

Mọi thứ chuẩn bị sắp xếp xong, Niếp Duy Bình mang bao tay vừa mới chuẩn bị bắt đầu, cửa phòng giải phẫu đã bị mở ra.

Viện trưởng mang theo hai người đi đến, nhiệt tình giới thiệu nói: “Vị này chính là Niếp chuyên gia khoa giải phẫu thần kinh, các cậu nhất định phải tường tận ghi lại toàn bộ quá trình giải phẫu! Về sau để cho mọi người xem mà học tập…”

Niếp Duy Bình thực chán ghét khi công tác bị một đống người vây xem, phòng giải phẫu là nơi thần thánh, không chấp nhận nửa điểm vui đùa, làm sao có thể để cho người ta phỏng vấn quay chụp!

Nhưng là viện trưởng nói lý do thực hợp lý, khó được gặp một chuyên gia khoa giải phẫu thần kinh, đương nhiên muốn đem quá trình giải phẫu quá trình thu lại, để làm giáo án cho các bác sĩ khác tham khảo học tập. Cho nên mặc dù Niếp Duy Bình trong lòng biết rõ ràng viện trưởng có ý muốn tuyên truyền thông tin hấp dẫn của bệnh viện cho báo đài, cũng không mở miệng trực tiếp từ chối.

Niếp Duy Bình còn chưa nói cái gì,Na Na đột nhiên rầu rĩ nói ra tiếng: “Phòng giải phẫu quá nhỏ, tiêu độc làm vốn không đạt tiêu chuẩn, nhiều người liền càng không có cách nào cam đoan thao tác vô khuẩn!”

Lời này nói một chút đều đúng, phòng thật sự rất nhỏ, còn để bừa bãi nhiều dụng cụ thuốc men, hơn nữa khi giải phẫu, lại gần bàn phẫu thuật chỉ được phép y bác sĩ mặc trang phục giải phẫu vô khuẩn, mà như vậy, thật sự không chứa được vài người.

Na Na nói vừa ra, viện trưởng sắc mặt nháy mắt liền khó coi, Niếp Duy Bình hắn còn có thể ẩn nhẫn, nhưng một hộ lý nho nhỏ hắn thật không để vào mắt.

Viện trưởng khinh thường cười rộ lên, kỳ quái nói: “Đó là, chúng tôi đây sao có thể cùng quân tổng bệnh viện so sánh? Miếu quá nhỏ, thật sự ủy khuất ngài tôn đại phật……”

Niếp Duy Bình ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên mở miệng: “Trần viện trưởng, ông đi vào quên mang khẩu trang !”

Trần viện trưởng bị hung hăng mắng một câu, sắc mặt có chút biến thành màu đen, cưỡng chế lửa giận, ngữ khí không tốt nói: “Không quấy rầy bác sĩ Niếp tiến hành giải phẫu , tôi còn có việc, đi trước một bước!”

Niếp Duy Bình gật gật đầu, không quên nhắc nhở nói: “Phiền Trần viện trưởng đem người không liên quan mang đi.”

Trần viện trưởng bùng nổ, một phen hỏa khí toàn bộ rơi lên người Lô chủ nhiệm: “Lão Lô, cậu còn không đi theo tôi, đừng vướng chân vướng tay chậm trễ bác sĩ Niếp làm phẫu thuật!”

Lô chủ nhiệm cực nghẹn khuất, hắn đối với cuộc giải phẫu này chờ mong đã lâu, khó được có cơ hội có thể tiếp xúc y thuật tiên tiến, thật sự không thể như vậy liền buông tha.

Nhưng là Trần viện trưởng giờ phút này căn bản không cho phép người khác cự tuyệt, Lô chủ nhiệm chỉ phải thở dài, lưu luyến rời đi.

Phòng giải phẫu nháy mắt an tĩnh, người gây mê đã sớm cầm bệnh án đứng ở trong góc làm bộ không tồn tại, Na Na trầm mặc đem dụng cụ chuẩn bị thật tốt, Trần viện trưởng mang đến hai người không nói được một lời đùa nghịch chụp ảnh thiết bị.

Niếp Duy Bình bình tĩnh nói: “quan sát cẩn thận, Na Na, khoan chuẩn bị tốt sao?”

Na Na lấy khoan mở hộp sọ đã được diệt khuẩn cẩn thận, sau đó đưa cho Niếp Duy Bình, vì làm cho không khí không nặng nề, cố ý ngữ khí thoải mái mà tìm đề tài: “Thứ này rất giống máy khoan điện ở khoa chỉnh hình…… Anh như thế nào biết khi nào thì nên dừng? Vạn nhất vào quá sâu thương đến đại não thì làm sao bây giờ?”

Niếp Duy Bình mở chốt, khoan hộp sọ ong ong ong vang lên.

“Dụng cụ này có trang bị một áp khí ly hợp, cũng chính là cảm thụ áp lực thần kinh, thời điểm mũi khoan xuyên xương hộp sọ, áp lực thay đổi, bộ ly hợp khởi động, mũi khoan sẽ tự động dừng lại.”

Niếp Duy Bình hai mắt trầm tĩnh, vững vàng nắm khoan, sờn mặt chuyên chú mặc dù bị khẩu trang che khuất hơn phân nửa, vẫn như cũ làm cho Na Na cảm thấy sợ hãi không thôi.

Quần áo giải phẫu màu xanh lục của bệnh viện đã cũ, cực kỳ giống quần áo tên đồ tể thịt lợn, nhưng mặc trên người cao gầy của Niếp Duy Bình cư nhiên không khó coi như vậy……

Trợ thủ ở một bên không ngừng xả nước, đem mảnh vụn xương sọ rả trôi.

Đột nhiên Niếp Duy Bình dùng tay, đột nhiên nâng lên đem mũi khoan rút ra, nơi làm thủ thuật đã bắt đầu phiếm ra màu đỏ, cùng màu trắng của óc xen lẫn cùng nhau, cực kỳ giống thứ Na Na ói ra.

Na Na nhịn xuống cảm giác nôn khan, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

Niếp Duy Bình đem băng gạc đặt tại nơi thủ thuật cầm máu, sắc mặt cực khó coi, ngữ khí âm hàn hỏi người trợ thủ bên cạnh: “Trước khi bắt đầu, các anh không có kiểm tra máy móc?”

Trợ thủ lộ hai mắt ở bên ngoài, toát ra tràn đầy sợ hãi: “Không, không biết……”

Niếp Duy Bình ánh mắt sắc bén quét về phía hộ lý lưu độn: “Gọi Lô chủ nhiệm trở lại!”

Hộ lý đó lập tức nghiêm túc gật đầu, chạy chậm về phía cửa điện thoại, gọi Lô chủ nhiệm trở lại.

Lô chủ nhiệm còn đang ở phòng thay quần áo bên ngoài xếp hàng chờ tắm rửa, trang phục giải phẫu cũng chưa thay, nghe được lệnh gọi liền cao hứng vọt trở lại.

Niếp Duy Bình vừa thấy đến hắn, lập tức tức giận mắng: “Anh là kiểm tra dụng cụ như thế nào? Khoan mở có vấn đề có biết hay không…… May mắn không thương tổn đến não, bằng không chúng ta cùng nhau chờ bị kiện đi!”

Lô chủ nhiệm sắc mặt trắng nhợt, lắp bắp mở miệng nói: “Tôi, tôi không kiểm tra…… Chúng tôi đã hơn một năm chưa làm qua giải phẫu khoan mở hộp sọ, không biết khoan có vấn đề……”

“Không biết?” Niếp Duy Bình cười lạnh,“Áp khí ly hợp hỏng rồi, nếu không phải tôi phản ứng mau, bệnh nhân đã sớm mất mạng!”

Niếp Duy Bình phản ứng thực nhanh chóng, thời điểmkhoan qua hộp sọ, mũi khoan không có dừng lại, hắn cảm giác được áp lực không đúng, liền lập tức rút ra mũi khoan, dù vậy vẫn có thương tổn đến bên trong……

Lô chủ nhiệm nghe vậy hoảng sợ, vội vàng trở lại phòng tiêu độc mang bao tay, đem trợ thủ đuổi sang một bên, tự mình ra trận hỗ trợ, nhìn Niếp Duy Bình thao tác, bất an hỏi: “Hiện tại tình huống bệnh nhân thế nào ? Có thể hay không có di chứng nghiêm trọng……”

“Chờ bệnh nhân tỉnh lại anh sẽ biết cụ thể hắn là thế nào, có thể cánh tay,cái chân nào không thể hoạt động…… Nếu hắn tỉnh lại mới có thể nói được!”

Niếp Duy Bình đầu cũng không nâng trả lời, hắn đã tìm được động mạch phình thứ nhất, còn có một vị trí rất sâu, không dễ dàng tách ra, hơi vô ý liền có khả năng bại liệt ngay!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK