Xảy ra chuyện này, anh cả tôi chẳng còn tâm trí nào mà về nhà. Anh triệu tập một cuộc họp với các công nhân hầm mỏ, nói trái với suy nghĩ của mình là trên đời không có ma quỷ, còn đặc biệt đưa ra những bản báo cáo, kiểm tra của bác sĩ đã khám bệnh cho Mã Tam Nhi cho mọi người xem. Sau đó, anh đã cẩn thận dặn dò các vệ sĩ phải làm tốt nhiệm vụ canh gác, thậm chí còn tăng cường thêm nhân lực đi tuần tra khắp khu hầm mỏ. Anh không muốn chuyện này sẽ khiến cho các công nhân của mình trở nên hoảng loạn.
Lúc tôi gọi điện từ huyện về báo cho anh cả Lan Lan lâm bệnh nặng, anh cả đang bận rộn sắp xếp, tăng cường canh phòng ở khu hầm mỏ, anh nói mình bận thật sự không phải là nói dối. Đối với anh cả, mỏ vàng chính là hi vọng sống còn của anh, thậm chí nó còn quan trọng hơn cả mạng sống của anh! Hầm mỏ xảy ra chuyện đương nhiên anh chẳng còn tâm trí nào mà lo cho Lan Lan được.
Mấy ngày sau đó, tối nào anh cả cũng đích thân đi lòng vòng xung quanh kiểm tra nhưng chẳng hề xảy ra chuyện gì. Anh cả nghĩ rằng lâu dần chuyện Mã Tam Nhi gặp ma sẽ từ từ lắng xuống.
Một tuần trôi qua, mọi chuyện trên hầm mỏ rất bình yên, mọi người cũng bớt căng thẳng với chuyện ma quỷ. Anh cả sau nhiều ngày trầm ngâm suy nghĩ đã quyết định dừng việc khai thác ở xung quanh mỏ quặng để chuẩn bị bắt tay khai thác Ngôi mộ đá đằng sau khu nhà ở của công nhân. Anh định sau khi khai thác xong Ngôi mộ đá sẽ đóng cửa mỏ vàng của mình rồi chuyển sang làm kinh doanh.
Một ngày trước khi bắt tay vào khai thác Ngôi mộ đá, anh cả đã đặc biệt tổ chức một lễ động thổ rất long trọng. Chỉ có điều khác với mọi khi, lần động thổ này không mời các vị lãnh đạo đến cắt băng khánh thành, cũng chẳng mời khách mời đến tham dự, chỉ đặt mấy chục bàn đồ lễ trên một bãi đất trống rồi châm hương nghi ngút. Những nghi thức này chẳng còn lạ lẫm gì đối với những công nhân ở đây nhưng long trọng như lần này thì đây vẫn là lần đầu tiên họ được nhìn thấy.
Anh cả đứng trước đội ngũ nhân công, nhìn thấy bọn họ đang ghé tai nhau xì xào cái gì đó, anh liền ho hắng vài cái, ánh mắt sắc lạnh nhìn họ. Mọi người ai nấy đều cảm thấy lễ động thổ lần này vừa kì lạ vừa bí ẩn.
Anh cả dõng dạc tuyên bố trước mặt mọi người: -Để đảm bảo lần này sẽ khai thác thành công, hôm nay chúng ta làm lễ cầu xin trời cao bảo vệ cho các anh em chúng ta được bình an!
Anh yêu cầu tất cả các công nhân cùng quỳ xuống bái lễ Ngôi mộ cổ với anh. Sau khi dập đầu bốn cái, mấy người vệ sĩ liền ôm một dây pháo hàng vạn quả ra, châm lửa đốt. Tiếng pháo nổ ầm vang bầu trời, tiếng động vang dội vọng lại từ những quả núi xung quanh, khói hương nghi ngút bao trùm Ngôi mộ đá, cả khu hầm mỏ như bị bao trùm trong làn khói. Trong tất cả những người có mặt ở hầm mỏ, chỉ có anh cả biết rõ chân tướng sự việc, cũng chỉ có một mình anh biết được nơi chuẩn bị khai thác vàng được gọi là Ngôi mộ đá, trong đó đã vùi thây của hàng nghìn oan hồn. Hôm nay anh làm lễ bái tế ở đây chẳng qua là vì những người đã khuất đó. Anh cả muốn thông qua nghi thức này để an ủi những vong hồ tội nghiệp và khẩn cầu họ hãy tha thứ cho sự bất kính của mình, đồng thời cầu xin ông trời hãy bảo vệ cho anh.
Nhưng cả trăm người công nhân kia không ai biết rõ sự thực. Trong mắt của họ, cái mỏ quặng mà mình sắp phải khai thác chính là một đống đá lớn. Bọn họ chỉ biết rằng trong đống đá ấy có chứa những hạt vàng óng ánh, làm sao họ biết được rằng trong cái đống đá ấy lại chính là một nghĩa địa đầy xương trắng?
Sau khi tiến hành nghi thức động thổ xong, anh cả liền sắp xếp cho công nhân một bữa ăn trưa và ăn tối thịnh soạn. Cả hai bữa ăn đều có rượu thịt ngon lành. Anh cả muốn để cho những người công nhân ăn uống no đủ, tinh thần sảng khoái để chuẩn bị sức lực cho công việc khai thác mỏ ngày hôm sau.
Khi màn đêm bao trùm, cả khu hầm mỏ đã náo nhiệt suốt cả ngày như chìm vào trong yên tĩnh. Những người công nhân tụ tập bàn tán chuyện ban ngày. Bản thân họ cũng cảm thấy hành động của ông chủ mình hôm nay có vẻ lạ kì.
Do có rất nhiều người đã uống rượu, không ít người tham lam đã uống tới say mèm, thế nên những gian phòng sau một hồi xôn xao đều lần lượt tắt đèn. Chưa đến chín giờ tối bọn họ đều đã chìm vào giấc mộng. Cả khu hầm mỏ chẳng mấy chốc đã bị gió đêm bao trùm. Màn đêm trong núi rất lãnh léo. Dưới những vì sao nhấp nhánh trên bầu trời, anh cả dẫn theo hai công nhân trực đêm đi một vòng quanh hầm mỏ rồi quay trở lại văn phòng. Văn phòng của anh được đặt ở giữa, hai bên đều là phòng ở của công nhân. Từ trong văn phòng của anh có thể nhìn ra Ngôi mộ đá thông qua cánh cửa sổ phía sau. Ngôi mộ đá rất nhiều năm về trước chỉ là một cái hang động bị thuốc nổ đánh sập, trải qua gần trăm năm bị mưa dập gió vùi giờ đã trở thành một ngọn núi thấp được hình thành từ những tảng đá xếp chồng lên nhau. Từ những khe hở giữa những tảng đá trên Ngôi mộ đá đó, không biết từ khi nào đã mọc lên những nhành cỏ dại lơ thơ. Những người không biết rõ thực hư của câu chuyện này rất khó nhìn ra "bộ mặt thật" của nó, lại càng không thể nào biết được câu chuyện thảm khốc ở nơi đây năm nào.
Văn phòng của anh cả là một căn phòng khép kín, bên ngoài là một phòng làm việc, bên trong là phòng ngủ, có lẽ bởi vì có quá nhiều chuyện giấu kín ở trong lòng nên anh cả nằm mãi mà không sao ngủ được. Nửa đêm, anh cầm theo một ngọn đèn rồi dẫn người đi tuần sát một vòng. Xung quanh hầm mỏ mọi thứ vẫn bình thường, không hề có vấn đề gì xảy ra. Thấy thế anh liền quay về phòng mình.
Một người lúc bình tĩnh lại thường liên tưởng đến rất nhiều vấn đề. Nhớ đến những chuyện đã xảy ra, những vấn đề trong hiện tại và những vấn đề có thể xảy ra trong tương lai, anh cả chỉ lo lắng cho cái mỏ vàng của mình. Mỏ vàng chính là sinh mệnh của anh, chỉ khi nhìn thấy những hạt vàng lấp lánh được lấy ra từ những tảng đá anh mới cảm nhận được sự tồn tại của mình.Thứ cảm giác này hơn hai mươi năm nay chỉ như một giấc mơ. Thế nhưng vì người mà phụ nữ mà anh yêu thương, anh đã hạ quyết tâm sẽ thực hiện giấc mơ này cho bằng được. Anh cật lực khai thác hầm mỏ, khi anh thuận lợi đào được một thùng vàng đầu tiên, trong lòng cảm thấy tràn đầy hạnh phúc và hi vọng với tương lai hạnh phúc thì cũng là lúc anh hay tin Linh Nhi mà anh yêu thương đã chết và giấc mơ đó trong phút chốc đã trở thành nỗi uất ức và đau đớn tột cùng của anh.
Sau đó, vụ tai nạn ấy không chỉ phế đi một chân của anh mà còn cướp đi "báu vật đàn ông" của anh, biến anh thành một thằng đàn ông không hoàn chỉnh, không thể nào trở thành một người đàn ông chân chính!
Phần lớn những người đàn ông nếu gặp phải hoàn cảnh của anh sẽ khó mà có dũng khí để sống tiếp. Tuy nhiên, anh tôi không hề làm như vậy, anh không những cắn chặt răng, đè nén nỗi đau đớn xuống để sống tiếp mà còn sống rất kiên cường và đầy nghị lực. Việc anh biến mình trở thành một người đàn ông khai thác vàng thành công nhất trong thôn Kim Gia này chính là một minh chứng hùng hồn cho sự dũng cảm của anh. Cũng chính bởi vì vậy mà anh cả coi mỏ vàng chính là sinh mệnh của mình, chỉ có khi ở trên mỏ anh mới cảm thấy bản thân mình đang tồn tại thực sự, cũng chỉ có những hạt vàng lấp lánh mới có thể chứng minh được giá trị của anh trong mắt mọi người.
Nhiều năm mài dũa đã khiến cho anh hiểu ra được một chân lí, chỉ cần có khả năng thì tuyệt đối không từ bỏ bất kì cơ hội nào. Trước mắt, mỏ quặng mà anh đã kinh doanh hơn hai mươi năm nay đã cạn kiệt, chỉ còn lại ngọn núi mà bố mình gọi là Ngôi mộ đá là chưa khai thác. Anh biết rõ đây là một vùng đất cấm, nhưng anh không cam tâm dừng tay tại đây.
Càng nghĩ càng rắc rối, nhưng càng nghĩ anh càng kiên định với niềm tin của mình. Nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ bắt tay vào việc khai quật thi thể của hàng nghìn oan hồn, anh cả lại cảm thấy máu trong người dồn hết lên đầu. Anh đã âm thầm có sự sắp đặt sẵn sàng đối với những linh hòn chết thảm đó. Anh định sau khi đào được xương cốt của họ lên sẽ bỏ tiền ra xây dựng cho họ một lăng mộ trên quy mô lớn, để cho thi thể của họ được lần nữa nhìn thấy ánh sáng mặt trời, để cho những oan hồn ấy được lên trời yên nghỉ. Anh nghĩ, bản thân mình làm như vậy sẽ được những người đã khuất cảm thông. Anh không cố ý kinh động đến họ mà là làm việc tốt cho họ. Nghĩ như vậy anh cả lại cảm thấy yên lòng hơn, nỗi đắn đo trong lòng cũng từ từ tan biến.
Đang thất thần nghĩ ngợi thì đột nhiên bên tai anh vang lên tiếng thét kinh hãi. Anh cả nghĩ rằng mình nghe nhầm nên xuống giường đi ra ngoài cửa sổ, mở cửa sổ ra và lắng tai nghe ngóng. Lần này thì anh nghe thấy rõ ràng hơn. Anh nghe thấy loáng thoáng có tiếng khóc than vọng lại trong đêm đen, tiếng khóc ấy chẳng phải của đàn ông cũng chẳng phải của đàn bà, nghe có vẻ rất chói tai.
Tiếng chuông cảnh giác trong anh lập tức réo vang, tim anh đập thình thịch liên hồi....bởi vì tiếng khóc ma quái ấy vọng lại từ Ngôi mộ đá phía sau dãy nhà.
Từ nhỏ anh cả đã chẳng phải là người nhát gan nhưng trong lúc này lại nghe thấy tiếng khóc gào phát ra từ Ngôi mộ đá khiến cho anh bất chợt sởn da gà.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp, mấy người tuần tra đêm nghe thấy tiếng khóc kì quái này liền chạy lại báo cáo với anh.
Anh cả một tay xách đèn một tay cầm con mã tấu chạy thẳng ra khỏi phòng.
-Ông...ông chủ Kim....Kim....đằng sau hình như có tiếng gào khóc, chúng tôi vừa nãy có qua xem thì chẳng thấy gì. Thế mà vừa về đến đây lại thấy có tiếng khóc....Âm thanh ấy.....có vẻ như không phải của con người!- một người tuần tra lắp bắp nói, trông có vẻ đã sợ mất hồn rồi.
Mặc dù trong lòng đã cảm thấy ớn lạnh nhưng anh cả vẫn cố không thể hiện ra ngoài. Anh biết thái độ của anh có thể gây ảnh hưởng đến tâm trạng của công nhân, do vậy anh cố điềm tĩnh nói: -Đừng nói bậy, không phải tiếng người khóc thì là cái gì chứ hả?
-Có....có phải...là ..... ma không nhỉ?- một người khác khẽ lắp bắp.
Anh cả vừa đóng cửa vừa an ủi họ: -Các cậu chớ có nghĩ bậy, đang yên đang lành ma quỷ ở đâu ra chứ? Đi, chúng ta cùng đi xem xem, biết đâu hôm nay có anh chàng nào uống say nên chạy ra ngoài làm loạn rồi!
Nghe anh cả nói vậy, mấy người trực đêm đã bớt sợ hãi. Mỗi người họ đều cầm một cây gậy trên tay, lấy hết dũng khí đi theo anh cả ra phía sau dãy nhà ở. Đúng lúc ấy, mấy người bảo vệ trực ban nghe thấy tiếng khóc lóc cũng chạy đến. Bọn họ cùng anh cả lần mò trong bóng đêm, đi về phía có tiếng khóc phát ra.
Tiếng khóc phát ra từ Ngôi mộ đá thế nhưng khi bọn họ đến gần đó thì tiếng khóc chợt ngưng bặt, Ngôi mộ đá trước mặt chìm vào màn đêm đen sì và sự tĩnh mịch chết chóc. Tiếng lá cây xào xạc trong gió đêm thỉnh thoảng truyền đến tai khiến cho ngay cả những người dũng cảm nhất cũng phải nổi gai ốc. Mấy anh chàng công nhân đi theo sau cũng sợ hãi đến mức run lẩy bẩy.
Đi vòng quanh Ngôi mộ đá một vòng, kiểm tra trên dưới, trong ngoài mà họ vẫn không phát hiện ra cái gì. Đang định quay về thì tiếng khóc đột nhiên lại vang lên, tiếng khóc chói tai văng vẳng lúc gần lúc xa, lúc thì nghe như ở bên trái, lúc lại thấy hình như ở bên phải. Anh cả dẫn toán người lúc đi lên, lúc đi xuống, lúc sang trái, lúc sang phải....đi đi lại lại một hồi lâu mà vẫn chẳng biết tiếng khóc lóc phát ra từ đâu.... -Ông...ông chủ Kim, ông thử nghe kĩ xem...tiếng khóc ấy hình như phát ra từ đống đá này đấy!- một người run rẩy nói với anh cả.
Anh cả tôi xua xua tay, mọi người lập tức nín thở, ai nấy ngậm chặt miệng không dám ừ hử. Anh cả áp tai vào đám đá nghe ngóng nhưng thật kì lạ, tiếng khóc ấy chợt im bặt. -Ông chủ Kim....liệu ở đây có phải có ma không?- một giọng nói run run cất lên, lần này anh ta càng run rẩy khiếp hơn.
-Có cái đầu mày ấy! Còn nói năng bậy bạ nữa thì biến hết cho tao!- hơn hai mươi năm nay đây là lần đầu tiên anh cả nổi nóng với công nhân, lại còn văng tục nữa.
Không có ai dám lên tiếng nữa, bọn họ thậm chí còn không dám thở mạnh, chỉ rụt rè, khúm núm theo sau lưng anh cả. Anh cả ngồi xổm xuống đất nghe ngóng hồi lâu, tiếng khóc dường như lại đột nhiên biến mất.
-Không còn chuyện gì nữa, mọi người đến văn phòng của tôi đi!- anh cả đứng dậy nói. Về đến văn phòng, anh cả phát cho mỗi người một bao thuốc Trung Hoa rồi nhìn họ chăm chú nói: -Các anh em, nếu như tôi không đoán sai thì tối nay có người cố ý làm loạn, cố ý bày trò ma quỷ để dọa nạt chúng ta. Mục đích của chúng chính là gây hoang mang trong lòng các anh em ta, khiến cho chúng ta không thể làm việc bình thường được. Vì vậy chuyện xảy ra đêm nay các anh em chớ nói ra ngoài, kể từ ngày mai chúng ta sẽ tăng cường người trực đêm, nhất định phải tóm cổ tên khốn kiếp giả dạng ma quỷ này! Giờ trời sắp sáng rồi, mọi người về đơn vị của mình hết đi!
Mọi người gật đầu đáp lời. Anh cả đóng chặt cửa lại rồi tắt đèn. Anh không về phòng ngủ mà lặng lẽ đi ra chỗ cửa sổ đằng sau để quan sát, đôi mắt chăm chú dán chặt vào màn đêm. Trời sáng dần, anh cả đã đứng trước cửa sổ suốt hơn hai tiếng đồng hồ thế nhưng chẳng phát hiện được điều gì, tiếng khóc ma quái ấy cũng không thấy xuất hiện nữa.
Căng thẳng suốt cả đêm khiến cho anh cả mệt bã người, đầu óc mụ mị, thế nhưng anh vẫn không chịu nghỉ ngơi. Những người công nhân sau khi ăn sáng xong đã tụ tập trước cửa văn phòng của anh cả, sẵn sàng chờ đợi anh cả phát lệnh là lập tức bắt tay vào làm việc. Anh cả tôi chẳng buồn ăn sáng mà nhốt mình trong phòng làm việc rất lâu, suy đi tính lại rồi cuối cùng đưa ra một quyết định khiến cho mọi người ai nấy đều kinh ngạc: tạm thời dừng việc khai thác mỏ quặng ở đằng sau gian nhà ở, toàn bộ công nhân kể từ ngày hôm nay sẽ nghỉ ngơi để lấy sức, trong thời gian nghỉ ngơi, công nhân sẽ được nhận gấp đôi tiền lương.
Cái quyết định này khiến cho toàn bộ công nhân cảm thấy vô cùng vui mừng, chỉ có mấy người trực đêm qua là hiểu rõ, anh cả làm như vậy rất có thể là bởi vì tiếng khóc vọng ra từ đống núi đá tối qua. Mặc dù ngoài miệng bọn họ không nói gì nhưng trong lòng ai nấy đều hoài nghi những điều mà anh cả nói với họ tối hôm trước. Bởi vì bọn họ không tin rằng tiếng khóc ma quái kia lại là của một kẻ nào đó đang muốn làm loạn mà nghi rằng đó chính là tiếng kêu của ma quỷ.
Đương nhiên, cái quyết định này của anh cả cũng chỉ là bất đắc dĩ. Anh cũng hoài nghi đó chính là tiếng khóc của những hồn ma như những công nhân có mặt tối qua. Bởi vì bản thân ngọn núi đá ấy chính là một ngôi mộ, hơn nữa ở dưới đó còn chôn vùi thi thể của hàng nghìn người chết thảm.
Tiếng khóc lóc ma mị ấy khiến cho anh cả không thể không nghĩ đến những điều bố đã nói, lại nhớ đến chuyện Mã Tam Nhi gặp phải ma mấy bữa trước, anh cả càng không dám mạo hiểm động thủ. Trước khi bắt tay vào làm, anh cả buộc phải loại bỏ hết những tình huống ngoài ý muốn có thể xảy ra trong quá trình khai thác, nếu không rất có thể sẽ xảy ra chuyện lớn, hơn nữa rất có thể là những chuyện không thể nào ngờ tới. Nếu như vậy, cái mà anh khai thác được không phải là những hạt vàng óng ả mà là những tai họa kinh hoàng. Anh cả làm như vậy cũng là để ổn định lại tinh thần của các anh em công nhân. Nếu như không có họ bán mạng làm việc cho mình thì cho dù anh cả tôi có tài giỏi đến đâu cũng chẳng thể có được ngày hôm nay. Thế nên anh không thể làm những việc có lỗi với họ, càng không thể vì việc động chạm đến Ngôi mộ đá mà gây ra đại họa cho họ. Thế nhưng anh cả lại không cam tâm từ bỏ Ngôi mộ đá, vì thế anh đã nghĩ ra cái cớ là nghỉ ngơi dưỡng sức để bình ổn lòng công nhân, đồng thời cũng là để dành thời gian cho mình nghĩ cách đối phó.
Không cần làm việc mà vẫn được hưởng lương gấp đôi, những công nhân không biết rõ sự tình ai nấy đều vui như mở cờ trong bụng. Bọn họ hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại đánh bài giải sầu. Một việc tốt như vậy đương nhiên rất dễ được người khác tiếp nhận. Tuy nhiên, anh cả đã quên mất một chân lí, đó là "tai vách mạch rừng", giấy không thể bọc được lửa. Chưa đầy một ngày, chuyện tiếng khóc ma quỷ tối qua đã âm thầm lan truyền trong đám công nhân. Bề ngoài tưởng rằng họ đang vui vẻ vì không cần làm việc mà vẫn có tiền lương nhưng thật ra ai nấy đều lo ngay ngáy trong lòng. Bởi vì họ nghĩ rằng nơi làm việc của mình không được yên tĩnh nữa rồi. Khi màn đêm buông xuống, những công nhân tắt đèn thật sớm, ai nấy nằm trên giường nhưng mắt vẫn mở to nhìn vào màn đêm, đôi tai thấp thỏm lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài. Quá nửa đêm, tiếng khóc ma quỷ ấy lại vang lên đúng như những gì mà họ đã được nghe nói ban sáng.
Mấy ngày sau đó, cứ sau nửa đêm là từ ngọn núi đá phía sau dãy nhà ở của công nhân lại phát ra tiếng khóc thảm thiết. Tiếng khóc ma mị ấy lúc ẩn lúc hiện, lúc ai oán như kể lể khi lại thảm thiết như phẫn nộ...tiếng khóc ấy hoàn toàn không giống với tiếng khóc của con người, nghe mà rợn cả tóc gáy. Những người công nhân đều truyền tai nhau rằng trong đống đá ấy có ma. Tiếng khóc ma quái lúc nửa đêm khiến cho họ không sao ngủ yên. Mỗi khi tiếng khóc vang lên, anh cả đều dẫn người đến Ngôi mộ đá đó tìm kiếm nhưng kết quả vẫn không khả quan hơn.
Cứ như vậy, lòng người ngày càng hoang mang, những người công nhân không dám nói gì trước mặt anh cả tôi nhưng đằng sau lưng anh họ bắt đầu suy đoán nọ kia. Chỉ có một điều ai cũng phải công nhân đó là, ngọn núi đá mà anh cả tôi chuẩn bị khai thác có oan hồn, ai động vào đó thì kẻ ấy sẽ gặp phải đại họa.
Ma...vốn là một thứ vô cùng bí hiểm, đó là thứ khiến cho con người kinh hoàng nhất nhưng lại là thứ khiến cho bạn chỉ biết đến sự tồn tại của nó mà không thể nào sờ thấy nó. Những người công nhân làm ở hầm mỏ của anh cả phần lớn đều là những người nông dân từ nơi khác đến. Những người nông thôn phần lớn đều tin vào sự tồn tại của ma quỷ. Bọn họ từ những vùng đất xa xôi bỏ nhà đến nơi heo hút này để làm thuê, gần như sống một cuộc sống tách biệt với thế giới bên ngoài, trái tim vốn dĩ rất thanh thản, giờ gặp phải chuyện ma quỷ này, ngay kể cả những người bạo gan cũng cảm thấy lạnh gáy chứ đừng nói những người nhát gan.
Thế là bắt đầu có người nêu ra yêu cầu muốn về nhà với anh cả. Anh cả tôi ban đầu không đồng ý, nhưng bọn họ nhịn ăn nhịn xuống để chống đối, ép anh cả tôi phải thanh toán tiền lương và thả họ về.
Nhìn thấy bạn bè của mình đã đi hết, những người công nhân đòi nghỉ việc càng ngày càng đông. Trước tình hình này, anh cả bắt đầu hoang mang. Nếu cứ như thế này thì cả trăm người làm thuê chẳng mấy chốc sẽ đi sạch, hầm mỏ của anh vì không có người làm nên cũng đành phải đóng cửa.
Mặc dù đã đến nước này anh cả vẫn không hề nản lòng. Không khai thác được vàng ở trong Ngôi mộ đá anh sẽ hối tiếc cả cuộc đời.
Thế là anh cả vắt óc nghĩ cách giữ chân công nhân. Anh vừa tăng lương cho những công nhân còn ở lại vừa nghĩ cách giải quyết tình hình trước mắt.
Đến bây giờ thì anh cả không thể không thừa nhận ở trong Ngôi mộ đá có oan hồn thật sự. Nếu như công nhân của mình đã bị ma quỷ dọa cho sợ chết khiếp mà phải bỏ đi như vậy, nhất định anh phải nghĩ cách để đuổi đám ma quỷ ấy đi. Chỉ có vậy mới có thể ổn định lòng công nhân và tiếp tục khai thác Ngôi mộ đá.
Nếu như trên đời đã có ma quỷ thì ắt phải có phương pháp hàng ma quỷ, từ nhỏ anh cả đã nghe nói có người có thể hàng ma diệt quỷ. Nghĩ là làm, anh cả đi nghe ngóng khắp nơi, chấp nhận bỏ nhiều tiền để mời về một đạo sĩ có thể xua đuổi ma quỷ. Cuối cùng vẫn là cái tên Kim Vượng ấy thần thông quảng đại, không biết hắn lôi từ đâu về một vị đạo sĩ mặc trên mình bộ quần áo bát quái. Ông đạo sĩ này khoảng hơn bốn mươi, khuôn mặt đen sì, thân hình thấp béo, hai con mắt nhỏ xíu, hai hàng râu hình chữ bát, đeo trên mình một thanh kiếm gỗ dài, eo thắt một cái túi nhỏ, tay cầm một cái cây phất trần, trông dáng điệu có vẻ rất khác người. Anh cả gặp được ông ta mừng rỡ như gặp được cứu tinh, thế nên đã thưởng cho Kim Vượng rất hậu hĩ.
Đạo sĩ bắt ma tự xưng là họ Trương, đến từ phủ Thiên Sư, chấn Thượng Thanh, huyện Quý Khuê tỉnh Giang Tây, còn nói bản thân mình là đệ tử truyền nhân đời thứ sáu mươi lăm của ông tổ sư Trương Thiên Sư nổi tiếng giỏi trừ ma diệt quỷ, đã hành đạo giang hồ rất nhiều năm, tiêu diệt được hàng chục oan hồn gây hại cho dân.
Sau khi được đưa lên mỏ vàng của anh cả, ông ta hỏi đại khái tình hình rồi nhíu mày bước theo hình chữ bát, đi một vòng quanh Ngôi mộ đá. Ông ta cứ nhíu mày đi vài bước lại dừng lại, từ đầu đến cuối chẳng nói nửa lời khiến cho anh cả đi theo sau cũng không dám lên tiếng hỏi han. Những người công nhân hiếu kì từ đằng xa chỉ chỏ, bàn tán xôn xao về ông đạo sĩ. Bọn họ từng nghe nói có người biết bắt ma nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy bắt ma như thế nào, vì vậy tâm lí hiếu kì đã đánh bại nỗi sợ hãi trong lòng, mọi người ai nấy đều rủ nhau ra xem chuyện lạ.
Một tiếng đồng hồ sau, đại sĩ Trương đã xem xét xong. Anh cả dẫn ông ta lên văn phòng của mình, sau khi đóng cửa lại, ông Trương thản nhiên ngồi phịch xuống ghế sô pha, đích thân anh cả chạy đi rót nước mời ông ta.
Đạo sĩ Trương bê cốc trà lên rồi lại đặt xuống, vẻ mặt nghiêm nghị nói: -Ông chủ Kim, nếu như ông đã mời tôi về đây bắt ma, có một số chuyện tôi buộc phải nói rõ với ông, bần đạo giờ có điều muốn hỏi, hi vọng ông hãy trả lời thành thực!
Anh cả tôi gật đầu lia lịa, vội vàng đáp: -Đạo sĩ Trương có gì cứ hỏi, chỉ cần Kim Quý biết nhất định sẽ không giấu diếm.
Đạo sĩ Trương lại bưng cốc trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm rồi nheo nheo mắt nhìn anh: -Ông chủ Kim, ông có thể nói cho bần đạo biết nguồn gốc của ngọn núi đá này không? Anh cả ngẩn người hồi lâu mới đáp lời: -Đạo sĩ Trương, đống đá này chẳng qua chỉ là một ngọn núi đá nhỏ nằm ở lưng chừng núi, có lẽ nó được hình thành tự nhiên, không hề có nguồn gốc gì cả!- anh cả không muốn nói ra sự thực với đạo sĩ Trương. Trong lòng anh cũng có cách nghĩ của riêng mình, một là bí mật của Ngôi mộ đá không được phép nói ra, hai là anh cũng muốn xem xem ông đạo sĩ đang ngồi trước mặt mình có nhìn ra được điều gì hay không, liệu ông ta có bản lĩnh thật sự không?
Đạo sĩ Trương nghe anh cả nói vậy thì im lặng hồi lâu, đôi mắt mở to nghi hoặc nhìn anh cả. Sau đó ông ta từ từ gật gật đầu:
-Ông chủ Kim, tôi lại hỏi ông, ông đã khai thác ở đây bao nhiêu lâu rồi?- đạo sĩ Trương hỏi tiếp.
Anh cả nhẩm tính rồi đáp: -Đến giờ đã là hai mốt năm ạ!
-Vậy thì trước đó hầm mỏ của ông đã bao giờ có ma chưa?
-Chưa!
-Chưa một lần nào á?
Anh cả nghĩ ngợi một hồi rồi đáp: -Có...có đấy, ông không nhắc thì tôi cũng quên mất, mười ngày trước anh đầu bếp của chúng tôi tên là Mã Tam Nhi nửa đêm dậy đi vệ sinh có gặp ma.
-Hả? Ông có thể cho gọi anh chàng đó đến đây được không?
-Được được ạ! Tôi lập tức cho gọi cậu ta đến ngay!
Mã Tam Nhi kể từ ngày gặp ma đến giờ cứ như người mất hồn, đi đâu cũng phải có người đi cùng. Bởi vì anh ta bị một phen vỡ mật, thế mà hàng ngày vẫn phải nấu nướng cho công nhân ăn uống, thế nên anh cả đặc biệt chăm sóc cho anh ta, còn sắp xếp cho Mã Tam Nhi một trợ thủ đắc lực. Sau khi xảy ra chuyện ma quỷ khóc lóc lúc nửa đêm, Mã Tam Nhi càng thêm khiếp đảm, anh ta là người đầu tiên đến tìm anh cả để xin anh cả cho về nhà. Bởi vì anh cả tạm thời không tìm được đầu bếp thay thế, hơn nữa công nhân đều ăn quen món ăn do Mã Tam Nhi nấu nên anh cả đã cố gắng giữ chân anh ta lại, còn lén cho cậu ta một vạn đồng ngoài tiền lương. Mã Tam Nhi cảm kích trước tấm lòng của anh cả nên ngại không nỡ bỏ đi.
Chẳng mấy chốc anh cả đã dẫn Mã Tam Nhi đến văn phòng mình, đạo sĩ Trương ra ý bảo anh đóng cửa lại rồi đừng dậy nhìn Mã Tam Nhi hồi lâu. Cái nhìn của đạo sĩ Trương khiến cho Mã Tam Nhi sởn gai ốc.
-Cậu chính là Mã Tam Nhi, người mà hôm trước đã nhìn thấy ma phải không?
Mã Tam Nhi gật đầu lia lịa.
Đạo sĩ Trương nhíu mày bấm đốt ngón tay nhẩm tính rồi hỏi tiếp: -Hôm nay là mùng bốn tháng chín âm lịch, nếu như tôi không tính sai thì bảy bảy bốn chín ngày trước chính là sinh nhật hai chín tuổi của cậu, có phải không?
Mã Tam Nhi kinh ngạc đáp: -Đạo...đạo sĩ Trương, sao ông biết sinh nhật của tôi? Tôi quả thực là sinh vào ngày mười lăm tháng bảy âm lịch.
Anh cả đứng bên cạnh Mã Tam Nhi cũng há hốc mồm kinh ngạc.
-Tôi còn biết anh sinh vào chiều tối ngày mười lăm tháng bảy năm 1977 âm lịch, có đúng không?
Miệng Mã Tam Nhi há hốc ra vì kinh ngạc, hồi lâu sau mới khóc nhọc nuốt nước bọt đánh "ực" một cái nói: -Đạo trưởng....trưởng Trương....không...Thần tiên Trương, ngài nói không sai chút nào, tôi sinh vào chiều tối ngày mười lăm tháng bảy âm lịch. Mẹ tôi từng nói lúc sinh tôi ra bố tôi không có nhà. Lúc ấy bố tôi đi ra mộ bái lễ tổ tiên.
Lần này thì anh tôi càng thêm kinh ngạc và bụng mừng thầm vì mình đã tìm được một vị đạo sĩ có tài, xem ra việc hàng ma ở Ngôi mộ đá đã có chút hi vọng rồi.
Vị đạo sĩ đến trừ ma cho anh cả không những có thể nói chính xác ngày sinh của Mã Tam Nhi mà còn biết được Mã Tam Nhi là một người nhu nhược, hay ốm đau và rất nhát gan, mà đám ma quỷ lại rất hay tìm đến những người như anh ta. Vì vậy mà có biết bao nhiêu công nhân ở hầm mỏ đều không ai thấy ma, chỉ duy nhất có mình anh ta gặp ma.
Mã Tam Nhi nghe xong liền quỳ phịch xuống trước mặt đạo sĩ Trương, vừa dập đầu vừa cầu xin: -Thần tiên Trương, xin ngài hãy làm phép cứu tôi với, tôi biết chắc chắn ngài sẽ có cách, sau này tôi không muốn nhìn thấy ma nữa đâu!
Đạo sĩ Trương kéo Mã Tam Nhi đứng dậy, lấy một cái túi bọc bằng giấy màu vàng từ trong thắt lưng rồi bảo: -Cậu mang túi bột định hồn này về uống trong bảy ngày, tuyệt đối không được nói chuyện với bất cứ ai trong bảy ngày đó, đảm bảo sẽ có tác dụng! Mã Tam Nhi mừng rỡ nhìn ông đạo sĩ cảm kích rồi khom lưng kính cẩn nhận lấy cái túi đó từ tay đạo sĩ Trương.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, anh cả bỗng cảm thấy kính nể vị đạo sĩ này. Anh tha thiết đề nghị đạo sĩ Trương hãy giúp anh hàng ma ở Ngôi mộ đá. Thậm chí anh còn khảng khái hứa rằng ngoài phần tiền thù lao, sau khi làm xong việc anh sẽ tặng cho đạo sĩ Trương một lễ vật hậu hĩ.
Mười một giờ đêm, đạo sĩ Trương bắt đầu chuẩn bị hàng ma. Ông ta bảo anh cả bày một bàn hình vuông ở phía bắc ngôi mộ đá, xung quanh cái bàn, cứ cách hai mét lại cắm một cây nến đang cháy. Ông ta đứng ở trước cái bàn, lấy ra một chiếc khăn trải bàn màu vàng từ trong cái túi ở thắt lưng rồi trải lên bàn, cho người đặt một bát hương và cắm ba cây hương to vào đó, lần lượt dâng lên bài vị của ông tổ sư, Thái Ức Chân Nhân và ma vương, sau đó lấy ra ba cái chén, một cái bát rộng miệng và một tờ giấy màu vàng trên đó có vẽ các hình thù kì dị. Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, đạo sĩ Trường liền ngẩng đầu nhìn sao Bắc Đẩu trên bầu trời rồi bấm đốt ngon tay nhẩm tính thời gian.
Anh cả đứng ở cách đó rất xa đưa tay lên nhìn đồng hồ, kim giờ đã chuẩn bị chỉ đến không giờ, tim anh đập thình thịch. Anh biết đạo sĩ Trương chuẩn bị làm phép bắt ma đến nơi rồi.....
Nói ra thật kì lạ, đêm nay đạo sĩ Trương lập đàn bắt ma, thế nhưng đã nửa đêm rồi mà không thấy tiếng khóc lóc ma quỷ nọ xuất hiện.
Đám công nhân sau lưng anh cả tò mò đứng quan sát. Họ nhìn thấy đạo sĩ Trương quỳ xuống trước hương án bái lạy Trương Thiên Sư, Thái Ức Chân Nhân và Ma Vương rồi xếp ba cái hoàng phù thành hàng dọc ở trên bàn. Tiếp đó tay trái ông cầm cây phất trần, tay phải đặt trước ngực, hai mắt nhắm lại, miệng lẩm bẩm đọc thần chú. Chẳng mấy chốc, hai cánh tay đạo sĩ Trương khua loạn lên, toàn thân co giật như lên cơn động kinh. Khoảng hai phút sau, ông ta đột nhiên rùng mình một cái rồi đứng yên, hai mắt trừng lên, thân hình thẳng đứng, động tác cứng đơ và chậm chạp như một thi thể bị đông cứng.
Hành vi kì quái của đạo sĩ Trương khiến cho những người công nhân cảm thấy rất buồn cười nhưng không ai dám cười.
Đúng lúc ấy, đạo sĩ Trương nâng cây kiếm lên trước ngực, chỉ về phía Ngôi mộ đá nói lớn: -Các oan hồn hãy nghe đây, ta phụng lệnh Thái Thượng Lão Quân đên đây đưa các cô hồn về địa ngục. Các ngươi còn không mau mau ra đây tạ ơn?
Đạo sĩ Trương nói xong, chắc là vì không thấy các oan hồn có phản ứng gì liền đứng dậy, cầm thanh kiếm gỗ lên, lùi lại sau một bước, hướng về phía Ngôi mộ đa quát lớn: -Nếu các ngươi còn cố chấp không chịu tỉnh ngộ thì chớ trách bần đạo không khách khí!- mặc dù ông ta nói như vậy nhưng vẫn chẳng thấy bên trong Ngôi mộ đá có động tĩnh gì. Đạo sĩ Trương phẫn nộ hét lên một tiếng, cầm cây kiếm gỗ chọc vào một cái hoàng phù rồi múa may loạn xa.
Cây kiếm gỗ trong tay đạo sĩ Trương càng múa càng nhanh, khoảng mấy phút sau, thanh kiếm trong tay ông đạo sĩ đột nhiên dừng lại, hai cánh tay buông thõng xuống. "Bịch" một tiếng, đạo sĩ Trương đột nhiên ngã ngửa ra sau.
Anh cả chẳng chút sợ hãi vội vàng lao đến đỡ ông đứng dậy, chợt giật mình phát hiện ra trên khóe miệng ông ta có một dòng máu đen chảy ra.
-Ông...ông chủ Kim, mau mau đỡ tôi về phòng, bần đạo có điều muốn nói với ông!- đạo sĩ Trương khó nhọc nói.
Đám đông bu lại dìu đạo trưởng Trương về văn phòng của anh cả. Đạo sĩ Trương bảo anh cả cho các công nhân về phòng nghỉ ngơi, chỉ để lại mấy vệ sĩ và người trực đêm ở lại mỏ. Sau khi đóng cửa lại, đạo sĩ Trương lấy ra từ trong túi áo một viên thuốc rồi nhét vào miệng mình. Hồi lâu sau ông mới định thần lại, nói: -Ông chủ Kim, không giấu gì ông, mỏ vàng của ông e là khó mà khai thác được!
Anh cả sốt ruột hỏi: -Đạo sĩ Trương, ông nói vậy là sao?
Đạo sĩ Trương liếc mắt ra ý, anh cả lập tức hiểu ý ông ta liền cho vệ sĩ và những công nhân trực đêm ra ngoài.
-Ông chủ Kim, cái đống đá sau lưng gian phòng ở này không phải là ngọn núi đá hình thành tự nhiên như ông nói đâu mà là một ngôi mộ chôn vùi các oan hồn đấy!
Điều này chẳng cần nói anh cả tôi cũng biết rất rõ, nhưng điều này lại được nói ra từ miệng của đạo sĩ Trương thì khác. Giờ thì anh cả hoàn toàn tin vào ông đạo sĩ này. -Đạo....đạo sĩ Trương, thế này là thế nào? Ngài có thể nói tường tận một chút không?- anh cả giả vờ như không hiểu.
-Ông chủ Kim, ông bảo tôi đến đây bắt ma nhưng thực ra cái đống đá ấy chẳng phải chỉ có một hai con ma mà có đến hàng nghìn oan hồn đã bị chết thảm. Cái núi đá phía sau dãy nhà ở này thực chất là một ngôi mộ, nếu như tôi không nhầm thì đó chính là ngôi mộ của hàng nghìn người bị chết thảm cách đây cả trăm năm. Chính bởi vì chôn vùi quá nhiều oan hồn nên âm khí quá nặng, ngay cả ông tổ sư của tôi cũng không thể hàng phục nổi. Xin lượng thứ cho bần đạo vô dụng, không thể hàng phục vài nghìn oan hồn ở đó cho ông được! Anh cả cúi xuống nói khẽ với đạo sĩ: -Đạo sĩ Trương, tôi tin những gì ngài nói ra thật, lẽ nào không còn cách nào khác sao?
Đạo sĩ Trương nhíu mày nghĩ ngợi hồi lâu rồi thở dài nói: -Không giấu gì ông, khai thác ngọn núi đá này là chuyện không thể. Nếu như ông muốn bình ổn chuyện này, bần đạo có một chủ ý, không biết ông chủ Kim có muốn nghe hay không?
Anh cả vội vàng đáp: -Đạo sĩ Trương, nếu như ông đã nói vậy tôi cũng sẽ không khai thác ở đó nữa. Nhưng bây giờ vì chuyện khai thác mỏ mà kinh động đến những oan hồn trong đó, ông hãy nói cho tôi biết cách xử lí chuyện này, tôi bây giờ chỉ cần bình an, không cần bất kì thứ gì khác nữa!- mặc dù anh cả miệng nói dứt khoát vậy nhưng thực ra đây cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.
Đạo sĩ Trương trầm ngâm hồi lâu rồi chậm rãi nói: Cách thì bần đạo cũng có một cách này, chỉ có điều....- nói đến đây ông đạo sĩ chợt ngập ngừng.
Anh cả hiểu ý vội vàng tiếp lời: -Đạo sĩ Trương xin cứ yên tâm, mặc dù ông không hàng được ma nhưng dù sao đây cũng là ý trời, không thể trách ông được, tiền thù lao mà chúng ta đã thỏa thuận trước đó tôi sẽ trả ông không thiếu một đồng, chỉ cần ông có thể bảo đảm cho tôi bình an vô sự, tôi sẽ thưởng thêm cho ông!
Trong bụng thầm nhủ đã đạt được mục đích rồi, nhưng ngoài miệng ông đạo sĩ vẫn nói: -Ông chủ Kim khách khí quá rồi, bần đạo đâu phải kẻ hám lợi, ý của tôi là, cách bảo đảm cho ông bình an vô sự thì có, chỉ có điều phải bỏ ra một khoản kha khá mới được. Thứ mà anh tôi có nhiều nhất chính là tiền, hơn nữa anh cũng chẳng phải là một kẻ keo kiệt, nghe đạo sĩ Trương nói vậy anh chỉ cười nói: -Đạo trưởng Trương, cái chân lí bỏ tiền ra để tránh tai họa ai ai cũng biết, Kim Quý tôi đâu có tiếc tiên chi tiêu cho chuyện này, ngài cứ nói luôn cách giải quyết ra đi, chỉ cần bình an thì có là bao nhiêu tôi cũng chi!
Lúc này đạo sĩ Trương mới yên tâm, ông ta tỏ vẻ bí ẩn lại gần anh cả, thì thầm vào tai anh điều gì đó. Anh cả nghe xong gật đầu lia lịa. Nghĩ đến đây, tôi liền lập tức đóng cửa phòng lại, nhẹ nhàng khóa trái cửa, trong lòng mừng thầm vì phòng mình không bật đèn, nếu không anh cả nhất định sẽ tưởng rằng mình nhìn trộm hai người, lúc ấy có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tội.