Đồng hồ điểm nửa đêm, Mạnh Kình bước ra khỏi phòng thì thấy Hoa Việt đã đợi cô ở hành lang như thường lệ.
Cô cười với anh ta: “Biểu hiện đêm nay của anh không tệ, là trình độ của MVP (*).”
(*) MVP (Most Valuable Professional hoặc Most Valuable Player): là danh hiệu để tuyên dương người chơi có thành tích xuất sắc nhất trong trận đấu.
“Quá khen, chỉ là tôi có thói quen chừa đường lui cho bản thân thôi.” Hoa Việt nói, “Vào vấn đề chính đi, đêm nay nên giết ai?”
Mạnh Kình trầm ngâm phân tích: “Theo quan sát hai ngày nay của tôi, Địch Tử Uyên có lẽ chính là người gác đêm, số phiếu đêm nay giữa anh và Trương Bắc Thiên là 3:4, nếu anh ta bỏ phiếu cho anh thì nhất định sẽ bảo vệ Trương Bắc Thiên, cho nên nếu chọn giết Trương Bắc Thiên thì sẽ có xác suất thất bại.”
“Nói cách khác, ngoại trừ Trương Bắc Thiên, chúng ta có thể giết bất cứ người nào.” Hoa Việt đếm nhân số còn lại, đưa ra kết luận: “Chỉ cần giết một người nữa thì số lượng u linh sẽ bằng với số lượng dân thường, có lẽ ngày mai chúng ta sẽ được tuyên bố thắng lợi.”
“Đó là tình huống tốt nhất, vậy giết Địch Tử Uyên trước đi.”
“Tôi còn tưởng cô sẽ muốn giữ Địch Tử Uyên lại thêm một ngày nữa chứ, dù sao tôi thấy anh ta hay nấu cơm cho cô ăn, quan hệ của hai người dường như cũng không tệ.”
Mạnh Kình cầm con dao trong tay, cười nhạt: “Tôi có thể có quan hệ tốt với bất kỳ ai, chỉ cần họ có ích với tôi, bây giờ anh ta đã hết giá trị lợi dụng, đã đến lúc vứt bỏ anh ta rồi.”
“Nói cũng phải.”
“Vậy chờ cô Chu chút đi, lát nữa chúng ta cùng đi gõ cửa phòng của Địch Tử Uyên.”
Ai ngờ hai người đợi mãi vẫn chưa thấy Chu Mạch đâu, bình thường cô ấy cũng không hay đến muộn, cho dù là hôm Lục Hải chết cô ấy cũng không chậm trễ quá lâu.
Xảy ra chuyện gì à?
Trong lòng có dự cảm bất an, hai người nhìn nhau, đồng thời chạy về phía cầu thang lầu 2.
Ở góc cầu thang, cửa phòng Chu Mạch khép hờ, Hoa Việt đẩy cửa vào.
... Chu Mạch ngồi trước gương, ngửa ra sau, vô lực ngã trên ghế.
Cô nửa mở mắt nhìn trần nhà trên đầu, cung lò xo đặt trên bàn, mũi tên nhọn hoắt cắm vào lồng ngực, rõ ràng đã đâm xuyên qua tim.
Máu tươi men theo thành ghế mà chảy xuống đất, vải áo trước ngực bị máu nhuộm một mảng lớn, hiển nhiên là không thể cứu chữa được.
Tình hình này thật sự nằm ngoài dự liệu của Mạnh Kình và Hoa Việt, bọn họ vô thức muốn đến đỡ Chu Mạch, nhưng bị Chu Mạch ngăn lại.
Chu Mạch vừa ho ra máu, vừa khó nhọc thở hổn hển, lúc ngón tay của cô ấy đặt lên cổ tay của Mạnh Kình, cô cảm nhận được cảm giác lạnh như băng của tử vong.
Bên môi của cô ấy rõ ràng đang nở một nụ cười nhẹ.
“Không sao, Lục Hải đi… nếu anh ấy đi chậm, tôi còn có thể… đuổi kịp… đuổi kịp anh ấy…”
Hoa Việt trầm giọng hỏi: “Ai đã đến phòng cô?”
“Không ai cả, là… là hệ thống…”
Hệ thống thông quá sức mạnh trong gương để thao túng cô ấy tự sát bằng chính vũ khí của mình.
“Thẻ kỹ năng kia, trả lại cho cô.” Chu Mạch nhìn Mạnh Kình, ánh mắt bắt đầu tan rã, “Chúc… chúc hai người vạn sự như ý… thắng lợi…”
Nói xong, cô ấy lặng lẽ nhắm mắt lại, tắt thở.
Người yêu kề vai chiến đấu đã ra đi, hy vọng về tương lai cũng biến mất, nghĩ tới tương lai gian nguy còn đằng đẵng phía trước, có lẽ đối với cô ấy mà nói, đây là một loại giải thoát.
Đồng đội chết bất đắc kỳ tử, tất nhiên hai người họ có chút tiếc nuối, nhưng loại tiếc nuối này xảy ra hàng ngày trong trò chơi, nên nó không hề đáng kể.
Ngược lại, phân tích tình hình và điều chỉnh chiến thuật mới thực sự là ưu tiên hàng đầu.
Mạnh Kình cắn răng, mặt không đổi sắc nói: “Suýt nữa quên mất, có lẽ thẩm phán vẫn còn sống.”
Người chơi mang thân phận phẩm phán có tùy ý hành quyết một người chơi vào bất kỳ đêm nào.
Không có ai vào phòng Chu Mạch, vậy thì chỉ có thể là thẩm phán đã sử dụng kỹ năng và hệ thống đã thay kẻ đó hành quyết người chơi được chọn.
Rõ ràng, đối phương đã đoán trúng được u linh.
Hoa Việt tháo kính xuống, nhắm mắt lại xoa xoa mi tâm: “Phe ta chỉ còn lại tôi và cô, ngày mai nhân số hai bên sẽ không ngang bằng nhau, nếu tối nay giết người, tương đương với bại lộ thân phận trước thẩm phán.”
“Đúng vậy, trừ phi tôi nhận mình là thẩm phán, nhưng tôi chưa từng chuẩn bị cho chuyện này, trước kia cũng chưa từng công khai hoài nghi thân phận của cô Chu, thế nên độ tin cậy sẽ không cao.”
“Thẩm phán là Tôn Giai Hủy đúng không?”
“Chắc chắn là Tôn Giai Hủy, hai ngày nay chị ta đi thăm dò thân phận của người khác là vì muốn tìm mục tiêu để ra tay.”
Hoa Việt như có điều suy nghĩ: “Cô ta tin Trương Bắc Thiên là thầy bói, tối hôm qua tôi nói cô Chu thuộc phe người tốt nên cô ta mặc định cô Chu là đồng bọn của tôi.”
“Bởi vì anh là u linh đi ra ngoài để hấp dẫn hỏa lực, lại khiến đêm nay lại là đêm bình an, chị ta sợ anh vẫn còn át chủ bài, không dám giết anh, nên đã chọn cô Chu.” Mạnh Kình trầm mặc một lát, không khỏi thở dài, “... May mà anh không nói nghiệm chứng tôi, chị ta cũng rất nghi ngờ tôi.”
“Để đề phòng, tôi không kéo cả hai đồng đội vào phạm vi chú ý của đối phương, nên phải bảo vệ cho một người.”
“Vậy đêm nay nên kết thúc thế nào đây? Anh có ý kiến gì không?”
Hoa Việt nhìn chằm chằm thi thể Chu Mạch, đưa ra một quyết định dứt khoát.
“Chuyển thi thể ra ngoài hành lang, ngụy tạo hiện trường bị u linh truy sát, để cho thẩm phán dù có thân phận quang minh chính đại cũng không thể rửa sạch được hiềm nghi.”
Mạnh Kình gật đầu: “Cách hay.”
Sau khi hạ quyết tâm, cả hai lập tức cùng nhau nhấc thi thể Chu Mạch lên, đặt thi thể ở ngã ba cầu thang giữa lầu 2 và lầu 3, rồi dùng tay của Chu Mạch nhúng vào máu chưa đông trên vết thương, bôi lên tường.
Làm xong tất cả, Hoa Việt kiểm tra dọc theo đường đi, để chắc chắn không họ để lộ sơ hở gì.
Mạnh Kình từ phía sau lưng vỗ vai anh ta, đưa cho anh ta một thứ: “Trước khi thi thể chưa cứng đờ, nhét cái này vào tay của cô Chu đi.”
Trong khi Hoa Việt đang thắc mắc, anh nhìn rõ ràng, hóa ra đó là một chiếc khuy áo ngọc trai.
Không khó để nhận ra chiếc khuy áo này, Tôn Giai Hủy là người duy nhất trong số các người chơi mặc áo khoác kiểu cung đình màu xanh Klein đặc biệt bắt mắt với một vòng cúc áo ngọc trai trên mép áo khoác.
“...Ở đâu ra thế?”
“Lúc vừa bỏ phiếu xong ấy, chị ta tức giận rời khỏi chỗ ngồi, vội vàng bỏ đi nên không để ý cúc áo rơi xuống lăn vào góc tường.” Mạnh Kình bình tĩnh tỏ vẻ, “Xả rác bừa bãi thì có đúng không? Tôi chỉ thuận tay nhặt lên dùm chị ta thôi.”
Chẳng những nhặt dùm, bây giờ còn phát huy được công dụng.
Vẻ mặt của Hoa Việt rõ ràng, vô cùng tán thưởng nhìn cô.
“Cô Mạnh quả nhiên là đồng đội tốt mà tôi mong đợi.”
“Tôi chỉ không muốn thua mà thôi.”
Anh ta nhét khuy áo ngọc trai vào lòng bàn tay của Chu Mạch rồi khép tay cô ấy lại, sau đó mới đứng dậy.
Anh ta hỏi: “Nếu chúng ta có thể thuận lợi vượt qua trò chơi này và quay trở lại Thành phố của Thần, cô Mạnh có sẵn lòng ký hợp đồng thành lập đội với tôi không?”
“Tôi đã quen độc lai độc vãng, nên tạm thời không có ý định này.” Mạnh Kình uyển chuyển từ chối, “Hơn nữa anh Hoa là người cực kỳ thông minh, người thông minh luôn chiếm vị trí chủ đạo trong đội, hợp tác một lần thì có thể, nhưng hợp tác nhiều lần sẽ nảy sinh mâu thuẫn, làm ảnh hưởng đến hiệu suất của trò chơi.”
Cô nói đến đây, Hoa Việt đã hiểu nên gật đầu không ép buộc.
“Quả thật như thế, tôi tôn trọng ý của cô Mạnh, nghe nói hệ thống Thần Linh có cơ chế ghép đội cho những người chơi quen biết nhau, những người chơi đã từng vượt ải với nhau có xác suất sẽ gặp lại nhau trong một ván nào đó, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại.”
Mạnh Kình cười nói: “Được, vậy sau này gặp lại, nhưng trước đó chúng ta phải qua ván này đã.”
Tình hình thế cục vẫn chưa ổn định, phải trù tính cẩn thận mới được.
Đêm nay, phe u linh không chọn mục tiêu truy sát.
… Khi Mạnh Kình trở về phòng, cô nhìn thấy tấm thẻ đầu hàng mà cô đã từng đưa cho Chu Mạch nằm trên bàn của mình.
Khi người chơi giữ thẻ kỹ năng tử vong, thẻ sẽ được trao ngẫu nhiên cho một người cùng phe.
Sau tất cả, tấm thẻ này lại trở về tay cô một lần nữa.