Thời gian trôi qua trong những tiếng cười đùa, và trời cũng sắp tối.
Đoán chừng đã gần đến giờ về nhà, Thường Hạ, người đang ngồi ở bên ngoài và trò chuyện với một nhóm ông bà về kinh nghiệm nuôi dạy con cái, đứng dậy vẫy tay với Thí Đào đang chảy mồ hôi còn ngồi trên con tàu vũ trụ nhỏ.
“Đào mập, chúng ta về nhà ăn cơm thôi nào.”
Thí Đào đã rất phấn khích khi nghe thấy từ “cơm”, cậu chạy ra ngoài với vẻ hứng khởi, quàng lấy cổ Thường Hạ như một con lười.
“Tôi chơi mệt rồi,” Ánh mắt của Thí Đào sáng rực lên: “Nếu tôi không muốn đi bộ thì sao.”
Thường Hạ thò đầu từ chối, “Cậu không phải là mèo con nữa. Phải tự đi.”
“Tôi là con mèo nhỏ, meo meo meo meo.” Thí Đào uốn éo mèo nheo, còn lau mồ hôi lên quần áo của Thường Hạ.
Thường Hạ bóp thịt trên mặt kéo cậu đi, giả bộ chán ghét, “Tôi không thể ôm một con mèo con mập mạp như vậy được.”
Thí Đào buông tay xoa má mình và lẩm bẩm: “Anh không chịu ôm tôi sau khi đã vỗ béo tôi, đồ tệ bạc.”
“…”
Lái xe trở lại tiểu khu, chú mèo con đang ngủ ở băng ghế sau không biết từ lúc nào đã thay đổi trở lại với hình dáng một con mèo mướp lông vàng, nhưng nó đang ngủ với cái bụng nhấp nhô đang lộ ra ngoài.
Nó có vẻ mệt mỏi sau khi chơi.
Thường Hạ bất đắc dĩ bế bé mèo nặng nề lên, nhặt quần áo vương vãi trên ghế ngồi, ung dung đi vào thang máy.
Sau một ngày ở bên ngoài, Thường Hạ cũng có chút mệt mỏi, đeo tạp dề vào, chỉ làm trộn salad rau củ, chiên hai miếng cá hồi và ăn với mì ý, động tác của anh rất uyển chuyển và trơn tru.
Đặt bữa tối lên bàn ăn, anh vào phòng ngủ, mở tủ lấy bộ đồ ngủ của Thí Đào ra, đặt cạnh mèo con đang say giấc nồng trên giường, vỗ nhẹ bụng và nói nhỏ: “Tối nay có cá hồi, không dậy sẽ không còn nữa, tôi sẽ ăn tất cả mọi thứ nếu cưng không chịu dậy.”
Bé mèo mướp lông vàng khó khăn mở mắt ra, đôi mắt lim dim vẫn còn buồn ngủ, và từ từ nhận ra rằng Thường Hạ đang nói về cá hồi, rồi nó kêu meo meo, đứng dậy, vươn eo và rũ lông, và biến thành người lớn sau một làn khói trắng. Khoác lên mình bộ đồ ngủ và lao thẳng vào nhà bếp với đôi chân ngắn ngủn bằng tốc độ rất nhanh.
“Rửa tay.” Thường Hạ cởi tạp dề, chỉ vào phòng tắm.
Thí Đào vội vàng chạy lại rửa tay vì sợ bỏ sót món cá hồi.
Trong lúc ăn, Thí Đào tuân thủ các nghi thức trên bàn do Thường Hạ dạy, cố gắng không gây ồn ào hoặc phát ra tiếng động lạ khi ăn, và bắt chước động tác dùng dao và nĩa của Thường Hạ, nếu bỏ qua tốc độ ăn nhanh của mình, thì mọi chuyện vẫn rất ổn.
Món salad vừa giòn vừa ngon miệng, thịt cá hồi tươi mềm, độ nóng vừa phải, vị ngọt độc đáo của cá đánh bật vị giác, ăn không ngóc đầu lên nổi, lác mắt vì sướng.
Sau khi ăn uống no đủ, Thí Đào thở ra một hơi dài rồi thả mình xuống ghế, sờ bụng thỏa mãn. Nhìn thấy Thường Hạ đã đứng dậy và bắt đầu dọn dẹp đống bừa bộn, Thí Đào chật vật đứng dậy nắm tay Thường Hạ, nói: “Anh nấu rồi, tôi sẽ đi rửa chén cho!”
Khi nào thì cậu bé lười biếng lại trở nên tích cực như vậy? Thường Hạ nghi ngờ nhìn cậu, “Cậu chắc chứ? Biến đổi khí hậu chăng?”
“Anh vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi. Tôi biết rửa chén mà. Mỗi lần anh rửa bát tôi đều nhìn thử.” Thí Đào đẩy anh về phía phòng khách, giơ tay áo bắt đầu dọn bàn.
Thấy cậu bưng chén vào phòng bếp, Thường Hạ không yên lòng đi, “Sao tự nhiên lại muốn rửa chén vậy? Cậu đang làm ý đồ làm bậy gì đó à?”
Thí Đào vặn vòi rửa sạch cặn bẩn trong chén dĩa, cầm khăn rửa chén bên bồn rửa lên bắt đầu rửa, “Không có, hôm nay ở công viên mới nhận ra rằng đây là một nguyên tắc sống.”
“Có ý gì?” Thường Hạ quan tâm nhìn cậu.
“Thằng bé chơi tàu cướp biển với tôi hồi chiều nói với tôi rằng những đứa trẻ lười biếng sẽ bị bố mẹ ghét bỏ.” Thí Đào sốt sắng nói: “Vì vậy, để lấy lòng ba mẹ, tôi quyết định trở thành một đứa trẻ siêng năng.”
Thường Hạ không thể tưởng tượng được viễn cảnh một con mèo mướp lông vàng mập mạp dùng giẻ lau sàn nhà bằng hai bàn chân trước, nhưng mà… nó khá dễ thương?
“Cậu cư xử như vậy, có phải tôi nên thưởng cho cậu gì đó sao?” Thường Hạ kiểm tra lại sở qua những cái chén dĩa mà Thí Đào đã rửa, đều rất sạch sẽ. Anh mỉm cười rồi đưa tay nhéo mặt Thí Đào.
“Muốn thưởng cái gì đều được sao!” Thí Đào kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, mơ hồ hỏi.
“Ừm… thỏa mãn bất cứ nguyện vọng nào của cậu, có được không?” Nhìn vẻ mặt mong đợi của Thí Đào, Thường Hạ không khỏi mỉm cười và cong khoé mắt lên.
Mong ước của một chú mèo nhỏ vẫn có thể đạt được. Thường Hạ có phần tự tin nghĩ.
Kỳ nghỉ cuối tuần thoáng cái đã trôi qua, và một vòng công việc mới đã ập đến.
Thường Hạ đã mở hậu trường của tài khoản chính thức và bắt đầu kiểm tra dữ liệu lưu lượng truy cập bài đánh giá nhà hàng được công bố vào thứ sáu vừa qua.
Lượng truy cập ngày thứ sáu và thứ bảy tăng đều là điều hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Thường Hạ, nhưng từ 4 giờ chiều ngày chủ nhật, tỷ lệ click và lượng bình luận tăng mạnh, lượng truy cập chỉ trong một ngày đã vượt quá lưu lượng của mỗi bài viết trước đó.
Thường Hạ mở tin nhắn và thấy rằng hầu hết những người nhắn tin đến từ một chia sẻ trên Weibo.
[Tôi đã thấy bài đánh giá của nhà hàng này rất tốt. Tôi dự định đưa chồng đến nhà hàng đồ ẩm thực Nhật Bản này vào cuối tuần!]
[Chia sẻ với Nam đại, tôi đã ăn món Nhật này rồi, hương vị rất ngon.]
[Bài đánh giá này khá phù hợp, không giống như quảng cáo thu tiền.]
[Nam đại chia sẻ +1, đánh dấu]
…
Nam đại, người được nhắc đến một cách điên cuồng trong phần tin nhắn của Thường Hạ. ID Weibo có tên là Nam Nguyệt sẽ ăn gì. Anh ta là một blogger ẩm thực với 1,26 triệu người theo dõi. Anh ta thường đăng các đánh giá ẩm thực ở nhiều thành phố khác nhau trong và ngoài nước và thỉnh thoảng chia sẻ một số thông tin về thực phẩm. Vì hình ảnh được chụp rất tinh xảo, sắc nét và phù hợp nên chúng rất được săn đón. Một đánh giá thường được đăng lại hàng chục nghìn, được đăng tải nhiều lần trong giới ẩm thực.
Nam Nguyệt thực sự đã chia sẻ bài viết của mình trên tài khoản công khai này? Thường Hạ mở Weibo và tìm kiếm Nam Nguyệt, và anh đã tìm thấy chia sẻ của anh ấy trên Weibo vào Chủ nhật.
[Tôi thấy đánh giá nhà hàng ngon, lần sau ở thành phố S sẽ thử. & Liên kết web]
Nhấp vào liên kết, nó thực sự là trang bài viết của anh. Nhìn lại tài khoản chính thức của mình, lượng chú ý gần như đã tăng gấp rưỡi.
Nam đại chia sẻ đánh giá của mình???
Nam đại đã chia sẻ bài đánh giá của mình!!!
“Tôi không phải đang mơ phải không?” Thường Hạ nhéo nhéo mặt anh, cơn đau đã kéo anh ra khỏi cảm giác hư ảo.
Anh không nằm mơ … Thường Hạ từ từ đưa mắt nhìn Thí Đào đang nằm trên sô pha rồi nhìn Peppa Pig, cậu ấy chính là ngôi sao may mắn nhỏ lấp lánh.
Hết chương 10