Phương Tễ không cho bản thân thời gian để nghỉ ngơi, ngay lập tức quay về đài phát thanh tiếp tục làm việc. Bận rộn là một liều thuốc tốt, có thể giúp anh không bị sa vào những cảm xúc tiêu cực.
Đôi khi anh cảm thấy những chuyện đã qua như một giấc mộng, những điều khiến anh hoang mang, đau khổ hay ngọt ngào dường như chưa từng xảy ra. Anh chưa từng mất đi ánh sáng, Lâm Thiên cũng chưa từng xuất hiện, anh vẫn sống cuộc đời nhàm chán như trước đây. Nhưng ảo giác này lại tan thành mây khói mỗi khi anh đối diện với chiếc micro và nhẹ nhàng nói “Hẹn gặp lại vào ngày mai.” Đó là thời điểm anh nhớ đến Lâm Thiên, người đã hứa “Ngày mai gặp lại” nhưng rồi lại nuốt lời.
Anh đã từng hỏi Dụ Hướng Dương về tung tích của Lâm Thiên. Bác sĩ Dụ một bên cà lơ phất phơ vừa nhìn điện thoại vừa trả lời tin nhắn của bạn bè, một bên tích chữ như vàng, chẳng muốn nhiều lời với anh. Y chỉ nói đó là ý của Lâm Thiên, y phải tôn trọng ý muốn của cháu mình, không thể làm một “thiên thần áo trắng” thiên vị với người ngoài được.
Phương Tễ nhìn “thiên thần áo trắng” đang nhởn nhơ mà tức giận không biết làm sao, trong thoáng chốc thậm chí còn nghĩ đến việc vạch trần chuyện bác sĩ Dụ đang lén lút qua lại với một y tá, không biết giữ y đức. Nhưng nghĩ lại y là cậu ruột của Lâm Thiên, nên anh đành nén cơn giận bước ra ngoài. Đến cửa, đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó, quay lại chăm chú nhìn vào mặt Dụ Hướng Dương.
Bác sĩ Dụ bị nhìn đến phát cáu, y buông điện thoại xuống: “Sao? Nhìn tôi làm gì? Thấy đường rồi đột nhiên nhận ra ngoài y thuật cao siêu tôi còn có ngoại hình xuất chúng à?”
“Lâm Thiên là cháu của anh, em ấy có giống anh không?” Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Dụ Hướng Dương, như muốn hình dung ra một khuôn mặt khác trẻ trung và đẹp hơn từ đó, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.
Dụ Hướng Dương – một Alpha kiên cường chính trực, bị Phương Tễ nhìn chằm chằm đến nổi da gà, y bất lực thở dài: “Không giống. Lâm Thiên từ tính cách đến ngoại hình đều giống người nhà họ Lâm hơn. Cậu nhìn tôi cũng vô dụng thôi.”
Chìa khóa?
“Lâm Thiên không muốn anh tiết lộ em ấy đang ở đâu, nhưng cũng không cấm anh cho tôi biết diện mạo của em ấy, đúng không? Anh đưa ảnh chụp của Lâm Thiên cho tôi đi.” Phương Tễ chợt nghĩ ra một lý do mới.
“…Được rồi, được rồi. Đúng là nó không có nói.”
Dụ Hướng Dương gửi cho Phương Tễ một tấm ảnh tốt nghiệp cấp ba của Lâm Thiên.
Phương Tễ không cần nhìn tên ghi ở dưới cũng tìm ra Lâm Thiên ngay, hàng cuối cùng, vị trí thứ ba từ trái sang. Rõ ràng đều mặc đồng phục giống nhau, nhưng Lâm Thiên của anh trông đặc biệt gọn gàng, cao ráo, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía máy ảnh.
Suốt một năm nay, trừ thời gian làm việc, Phương Tễ đã chạy khắp các cửa hàng thú cưng và bệnh viện thú y lớn nhỏ trong thành phố An Viễn, chỉ để tìm kiếm gương mặt mà anh từng thấy qua một tấm ảnh, nhưng chẳng thu hoạch được gì.
Anh vừa tự an ủi bản thân, dù sao anh đã biết Lâm Thiên trông như thế nào, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được thôi, lại vừa sợ lỡ như tìm thấy quá muộn, có khi bên cạnh Lâm Thiên đã có tình mới rồi.
“Anh Phương, thành phố kế bên có tổ chức ngày hội nhận nuôi động vật lang thang, ngoài ra còn có hoạt động bán đấu giá và quyên góp nữa.”
“Mấy cái hoạt động công ích ấy mà, cũng không có nhiều kinh phí để quảng cáo, chỉ đành dựa vào mấy đơn vị nhà nước như chúng ta giúp đỡ tuyên truyền thôi. Họ đưa cho người thân của giám đốc vài tấm vé vào cửa, giám đốc thấy đây là việc tốt nên đã đồng ý, dù sao cũng chỉ nói một câu, bảo chúng ta tối nay nhắc đến một chút.”
Đồng nghiệp Thiệu Đồng vừa nói vừa đưa vài trang tài liệu qua: “Này, đây là tài liệu.”
Phương Tễ nhận lấy, Thiệu Đồng tựa người vào bàn chăm chú nhìn anh lật xem tài liệu. Phương Tễ lật đến trang cuối cùng, thấy bên trong có kẹp một tấm thẻ màu cam, anh cầm lên, trên đó ghi vài chữ “Ngày nhận nuôi động vật lang thang.”
“Đúng lúc chủ nhật tuần được nghỉ, có muốn đi xem cùng nhau không?”
Phương Tế nhìn tấm thiệp, cười cười: “Chỉ có hai chúng ta?”
“Ừ, đúng vậy.” Thiệu Đồng thẳng thắn trả lời: “Đừng có hiểu lầm, tôi biết anh đã có người trong lòng rồi, nhưng đâu có luật nào cấm đồng nghiệp đi chơi với nhau đâu. Biên tập Phương sau khi phục hồi đến giờ luôn nói bản thân đã làm ảnh hưởng đến đài mà tự ôm một đống việc vào người, ngày nào cũng bận đến quay cuồng, đến cả thời gian treo cổ còn không có, anh cũng nên để bản thân thả lỏng một chút đi?”
Phương Tễ lật mặt sau của tấm card trong tay, một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ bất ngờ hiện ra trước mắt anh. Mặt sau của tấm thiệp in hình một chàng trai trẻ tuổi thanh tú, đang cúi đầu cẩn thận băng bó chân cho một chú mèo con. Đó chính là người mà anh đã ngày nhớ đêm mong, tìm kiếm mãi vẫn không thấy.
“Anh Phương? Thế nào? Đi chứ?”
Anh siết chặt tấm thiệp trong tay: “Được.”
“……Tại buổi hoạt động ngoài nhận nuôi, chúng tôi còn tổ chức bán hàng từ thiện và quyên góp, toàn bộ số tiền thu được sẽ dành cho công tác bảo vệ động vật lang thang. Hoan nghênh mọi người đến chơi đùa cùng các bé mèo và cún, mang về nhà một bé mà mình yêu thích. Ngoài ra, mọi người cũng có thể đóng góp tình yêu thương của mình thông qua hoạt động từ thiện và quyên góp.”
Lâm Thiên tắt radio, trong lòng có chút buồn bã. Sau khi Phương Tễ phẫu thuật thành công, cậu cũng không muốn tiếp tục ở lại An Viễn nữa. Thành phố nhỏ này quá nhỏ, đâu đâu cũng thấy dấu vết của Phương Tễ, thế nên cậu đã quyết định dứt khoát rời đi. Cậu tự cho rằng giữa mình và Phương Tễ không thể có bất kỳ khả năng nào, tìm một nơi mới để từ từ quên đi mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Tuy nhiên, cảm xúc vẫn luôn đối đầu với lý trí. Tình cảm thì có thể tự thuyết phục mình dần buông bỏ, nhưng thói quen thì không.
Cậu đã quen với việc nghe giọng của Phương Tễ trước khi ngủ mỗi đêm. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cậu quyết định sẽ chuyển đến thành phố kế bên, nơi không có Phương Tễ nhưng vẫn có thể bắt sóng đài phát thanh của An Viễn.
Cậu vốn đã dần chấp nhận sự thật rằng mình không thể có bất kỳ mối liên hệ nào với Phương Tễ nữa. Nhưng khi nghe tin Phương Tễ đang quảng cáo cho hoạt động mà cậu phụ trách, cậu có chút ngẩn ngơ. Liệu anh ấy có biết tên của mình không?
Có biết rằng thật ra mình chính là người chịu trách nhiệm cho sự kiện này không? Có nghĩ đến việc mình vẫn nghe chương trình của anh ấy mỗi ngày không?
Sau đó cậu lại tự giễu cười khẩy. Biết thì đã sao chứ, đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Có lẽ trong mắt anh ấy, mình chỉ là một người hâm mộ ngông cuồng không biết tự lượng sức mình mà thôi.
Chủ nhật, tại hiện trường hoạt động đông đúc. Lâm Thiên vừa nghe người dẫn chương trình trên sân khấu giới thiệu tình trạng cơ bản của từng chú mèo, chú chó, vừa quan sát tình hình các con vật trong từng chiếc lồng và dặn dò các tình nguyện viên nhớ thêm nước, thêm thức ăn kịp thời.
Nhìn thấy tình nguyện viên thay tấm lót cho một ổ mèo con vừa cai sữa, cậu quay lại chuẩn bị chụp vài tấm ảnh cho hoạt động. Một bó hoa trắng bất ngờ được đưa đến trước mặt cậu.
“Xin lỗi, có thể giúp tôi cầm hoa một chút được không? Dây giày của tôi bị tuột.” Người cầm bó hoa có một giọng nói rất êm tai, là một Omega.
“Ồ, được chứ.” Lâm Thiên nhận lấy bó hoa, là một bó hoa calla lily trắng. Cậu nhớ trước khi Phương Tễ phẫu thuật, cậu cũng tặng anh loại hoa này, không biết lúc xuất viện anh ấy có mang về không. Nghĩ vậy, cậu không kiềm được nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa calla.
Omega đã buộc xong dây giày, nhìn hành động của cậu liền mỉm cười: “Anh cũng thích hoa calla lily à? Vậy tặng anh nhé. Có duyên gặp lại.”
Lời nói chưa dứt, người đã quay đi.