Mộ Thiên Tuyết lạnh lùng quét mắt nhìn nàng ta một cái, đi đến bên cạnh cung nữ đã nhắc nhở Tào thị lúc trước, lãnh đạm nói: "Đi nói cho Tiêu Nhược Ngạo, ta nguyện ý dùng bảo tàng trăm năm của Nam Chiêu cùng với tánh mạng Tào thị để đổi lấy mạng ta."
Thấy cung nữ do dự chưa quyết, giọng Mộ Thiên Tuyết phát lạnh, tựa như sương trắng trên cỏ khô ngày thu, "Thế nào, không muốn mạng sống của chủ tử ngươi?"
Nghe thấy dày đặc sát ý trong lời nói của nàng, cung nữ vội vàng đáp: "Không phải, nô tỳ... Nô tỳ đi liền!"
Vừa được tự do, nàng ta lập tức bước nhanh rời đi, một khắc cũng không dám trì hoãn, nàng ta vừa đi, Hạ Nguyệt nhíu mày nói: "Nương nương, người bảo nàng ta đi mời bệ hạ lại đây, chẳng lẽ còn muốn......"
Mộ Thiên Tuyết giơ tay ngăn nàng ta nói tiếp, nói với Đông Phương Tố cũng đang nhíu chặt lông mày: "Yên tâm, ngươi đã đáp ứng ta, ta sẽ không làm gì dại dột như trước."
Nàng lời nói khiến Đông Phương Tố thả lỏng ánh mắt, hỏi ngược lại: "Đã như thế, vì sao nàng còn muốn cho hắn tới?"
Mộ Thiên Tuyết đi ra ngoài điện, nhìn hoa hạnh và hoa hợp hoan nở rộ trong đình, từ từ đáp: "Cách mười lăm phút, Vũ Lâm quân sẽ tuần tra các cửa cung một lần, lúc này, có lẽ đã phát hiện có người lẻn vào cấm cung, do đó giữ nghiêm các nơi cửa cung, cấm cung chi vệ có ba ngàn Vũ Lâm quân, cho dù người ngươi mang theo có thể lấy một địch mười, thậm chí địch trăm, vẫn trốn không thoát nơi cấm cung này, biện pháp duy nhất, chính là để Tiêu Nhược Ngạo tự mình đưa chúng ta ra ngoài!"
Tào thị lạnh giọng nói: "Bệ hạ tuyệt không để ngươi rời đi nơi này một bước, Mộ Thiên Tuyết, trước mắt ngươi chỉ có đường chết, nếu hiện tại ngươi thả bổn cung, có lẽ còn được chết thống khoái một chút, nếu không bổn cung tất sẽ khiến ngươi sống không được, chết cũng không xong!"
Ánh mắt Mộ Thiên Tuyết âm hàn nhìn nàng ta, đột nhiên cười xinh đẹp, tựa như trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết, dù cho Tào thị là nữ tử cũng không khỏi thất thần một khắc, "Tào Mẫn Chiêu, ngươi và ta quen biết bốn năm, ngoại trừ bị các ngươi liên thủ che giấu bên ngoài, ngươi đã thấy ta bỏ qua khi nào chưa?"
Tào thị bị nàng hỏi đến á khẩu không trả lời được, xác thật, Mộ Thiên Tuyết đa mưu túc trí, từ khi nàng ta bắt đầu giúp đỡ Tiêu Nhược Ngạo đi lên bước đầu tiên đã không hề bỏ qua mỗi một bước đi của địch nhân, thậm chí mỗi một ý niệm đều trong dự kiến của nàng, cho dù ngẫu nhiên có chút lệch lạc, cũng sẽ một lần nữa định ra kế hoạch trong thời gian ngắn nhất, sửa lại cho đúng.
Có thể nói, nếu nàng ta không tín nhiệm Tiêu Nhược Ngạo gần như mù quáng, bọn họ tuyệt đối không thể lừa được nàng, càng đừng nói đến lừa tận bốn năm!
Tào thị cắn răng, nói: "Ngươi quả thực rất thông minh, nhưng hiện tại có đến ba ngàn Vũ Lâm quân, cho dù các ngươi có khả năng thông thiên triệt địa cũng không có khả năng chạy trốn, nếu bổn cung là ngươi, bổn cung sẽ không đi giãy giụa vô ích!"
Mộ Thiên Tuyết giương khóe môi, "Ngươi không phải là ta, bởi vì ngươi không xứng!"
Tào thị nào có bị người khác chế nhạo thẳng mặt như vậy, nhất thời tức giận đến mặt đỏ rực, hung hăng trừng mắt Mộ Thiên Tuyết, "Ngươi cái đồ tiện nhân này, chờ bệ hạ cùng Ngự lâm quâ đến, bổn cung xem ngươi làm thế nào!"
Sắc mặt Mộ Thiên Tuyết trầm xuống, hung hăng nắm lấy cằm Tào thị, gằn từng chữ: "Tốt nhất ngươi nên cầu cho ta không có việc gì, nếu không ta tất kéo ngươi chôn cùng!"
Không biết là bị ánh mắt hay ngôn từ của nàng hù doạ, Tào thị thế nhưng thật không dám nói nữa, bất quá rất nhanh, nàng ta cho dù muốn nói cũng không thể, bởi vì Mộ Thiên Tuyết đã sai Hạ Nguyệt bịt kín miệng bọn họ, ngoại trừ tiếng "Um um" mơ hồ không rõ thì không thể nói ra một chữ.
Sau khi trói bọn họ lại, Mộ Thiên Tuyết thật cẩn thận cầm túi da dê chứa đầy hỏa dược lên chôn dưới một gốc cây hợp hoan, chỉ chừa một cọng kíp nổ ở ngoài, kíp nổ màu đen cuộn lại trong bùn đất cùng màu, nếu không nhìn kỹ, căn bản không phát hiện được.
Một trận gió mạnh thổi qua, phất bay cánh hoa hợp hoan mềm như lông vũ, cùng với hoa hạnh đan xen rơi xuống trên làn váy trắng của Mộ Thiên Tuyết, nhất thời nhìn lại, dưới nắng ấm ngày xuân, đẹp khiến người ta không thể dời mắt.
Đáng tiếc vườn thượng uyển trong tòa hoàng cung này, với nàng mà nói giống như nhà giam, làm sao có thể tới từ "đẹp" này, huống chi, hiện giờ trong mắt Mộ Thiên Tuyết, chỉ có ba màu trắng đen xám, trừ những thứ đó ra, không còn gì khác.
Mộ Thiên Tuyết không chút do dự xoay người, kéo váy hất những cánh hoa trên ấy rơi xuống bùn, nàng đứng trước người Đông Phương Tố, dò hỏi: "Ngươi nói tổng cộng có mười hai người, nói cách khác, còn có tám người chưa lộ diện phải không?"
Đông Phương Tố đặt tay vào giữa môi, phát ra một tiếng huýt gió, ngay sau đó từng bóng xám xuất hiện trên mái ngói lưu li của điện, không nhiều không ít, vừa đủ tám người, cũng không biết đã nấp trên mái điện khi nào.
Mộ Thiên Tuyết nhìn thoáng qua, hỏi: "Người nào tinh thông tài bắn cung?"
Đông Phương Tố chỉ vào một người ở sườn đông, đơn giản nói: "Thập Thất giỏi nhất bắn tên, có thể thiện xạ."
Mộ Thiên Tuyết gật gật đầu, vừa muốn nói chuyện, một trận gió xuân lại thổi đến, ngay sau đó nàng che miệng kịch liệt ho khan, Hạ Nguyệt giúp nàng vỗ lưng hồi lâu, mới miễn cưỡng ngừng, sắc mặt dị thường ửng hồng.
"Sao lại ho nhiều như thế?" Nếu cẩn thận nghe sẽ phát hiện trong thanh nhìn như bình tĩnh của Đông Phương Tố, cất giấu một tia quan tâm.
"Không có gì, chỉ là vừa rồi bị cảm cho nên cổ họng có chút ngứa thôi, không đáng lo." Mộ Thiên Tuyết tùy ý lấy cớ đáp.
Hạ Nguyệt lại kìm nén không được, nói toạc ra tình hình thực tế, "Không phải bị cảm đâu, rõ ràng là dược bệ hạ âm thầm hạ đang tác quái."
Đông Phương Tố biến sắc, truy vấn: "Hạ dược gì?"
"Từ khi nương nương tới Tây Sở, một năm qua, hơn phân nửa thời gian luôn ốm đau trên giường, gặp vô số danh y lẫn thái y vẫn không thấy chuyển biến tốt, mỗi một người đều nói là khí hậu không hợp khiến cho bị bệnh, mà căn bệnh kéo dài hơn bốn năm vẫn không thấy tốt lên. Cho đến hôm nay bệ hạ chính miệng nói thẳng mới biết, bệnh của nương nương đều là một tay hắn làm, là hắn hạ dược vào thức ăn của nương nương, những người gọi là danh y thái y đó đều sáng sớm được hắn phân phó, trợn mắt nói nói dối trước mặt nương nương; còn vì thế giết cung nhân nương nương dẫn theo từ Nam Chiêu đến." Nói đến đây, vành mắt Hạ Nguyệt đã hoe đỏ, nếu không phải chính tai nghe, tận mắt thấy, cho dù thế nào nàng cũng không tin, Tiêu Nhược Ngạo thế nhưng có thể ý chí sắt đá đến bực này!
"Đều là việc đã qua, còn nhắc tới làm gì." Mộ Thiên Tuyết nhàn nhạt nói, nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ có nơi sâu trong đáy mắt, mới vừa rồi có thể nhìn thấy ở đó như thủy triều cuồn cuộn, một khắc cũng chưa từng dịu đi hận ý!