• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Phong Lữ

Đám sát thủ thoáng đã đến trước mắt, quả nhiên, Cao Hiên Thần thấy Diệp Vô Dục ở trong đám người. Vào lúc này thần sắc Diệp Vô Dục đầy vẻ nghiêm túc chết chóc, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua mấy người bị bao vây, giống như nhìn những con mồi đang đợi làm thịt. Đó là ánh mắt của sát thủ chân chính.

Không nghi ngờ gì nữa, đây không phải người Thiên Ninh giáo, tất cả đều là sát thủ Phong Hoa Thập Nhị lâu. Bảo Phong Hoa Thập Nhị lâu là thế lực bên ngoài của Thiên Ninh giáo thì chẳng bằng bảo là thế lực của cá nhân Bạch Kim Phi. Nhớ lúc đầu khi Diệp Vô Dục không biết thân phận Cao Hiên Thần, còn từng ám sát tân giáo chủ Thiên Ninh giáo là hắn, có thể thấy khi đó Thập Nhị Diêm La hoàn toàn không để Thiên Ninh giáo vào mắt. Sau đó Thập Nhị Diêm La đối xử với Cao Hiên Thần thân thiết hơn vì Bạch Kim Phi đã nghe được chuyện gì, hoặc là bởi vì đã có vết xe đổ, mới hạ mệnh lệnh mới, tránh ngộ thương hắn. Nói chung, ở nơi này, biển chữ vàng giáo chủ Thiên Ninh giáo của Cao Hiên Thần không dùng được.

Đến lúc này rồi, Cao Hiên Thần rốt cuộc mới hiểu rõ khoảng thời gian từ đó tới nay vì sao Tạ Lê căm thù hắn như vậy.

Tạ Lê đã sớm biết tất cả những chuyện này đều là âm mưu của Thiên Ninh giáo, hẳn cũng biết quan hệ giữa Phong Hoa Thập Nhị lâu và Thiên Ninh giáo. Hơn một năm nay, y mai danh ẩn tích, chính là vì điều tra “Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương”, cũng để dẹp tan cái âm mưu này. Nhưng Bạch Kim Phi đương nhiên sẽ không bỏ qua y, cho nên người Phong Hoa Thập Nhị lâu luôn truy sát Tạ Lê.

Từ đầu mục tiêu của Bạch Kim Phi cũng chỉ là Tạ Lê, nhưng tới mức này, Kỷ Thanh Trạch, Tưởng Như Tinh, Thẩm Phi Kỳ đều thành nhân chứng. Bạch Kim Phi sợ bọn họ tiết lộ tin tức, cho nên muốn giết bọn họ diệt khẩu luôn.

Cao Hiên Thần tức giận nói: “Bạch Kim Phi! Nếu hôm nay thúc dám làm hại bất cứ ai trong bọn họ thì ta vĩnh viễn… Vĩnh viễn không tha thứ cho thúc!”

Sự uy hiếp của hắn nghe giống như đứa trẻ không được cho ăn kẹo đang làm nũng với trưởng bối. Hắn chưa từng nghĩ tới có ngày hắn lại đứng ở vị trí đối địch với Bạch Kim Phi, cũng không biết hắn rốt cuộc có lợi thế gì có thể chống lại Bạch Kim Phi. Đừng nói người ở đây toàn là sát thủ Phong Hoa Thập Nhị lâu, cho dù ở Thiên Ninh giáo, e là cũng toàn người dưới trướng Bạch Kim Phi chứ không phải giáo chủ trên danh nghĩa là hắn.

Mà hắn cũng không nói được lời dữ dằn hơn với Bạch Kim Phi. Hắn từng nghĩ nếu để cho hắn tra được là ai dùng “Phong” kiếm bày âm mưu cạm bẫy hại hắn suýt nữa mất mạng, hắn muốn tự tay giết người kia. Nhưng hôm nay kẻ cầm đầu đang đứng trước mặt hắn, hắn lại không có chút hận ý. Đó là Phi thúc thúc của hắn đó! Đó là người khi hắn còn bé ôm hắn dỗ hắn ngủ cả đêm, khi hắn nghịch ngợm gây sự sẽ chịu oan thay hắn – Bạch Kim Phi!

Lời Cao Hiên Thần nói khiến ánh mắt Bạch Kim Phi tối đi, nhưng cũng không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Đám sát thủ nghiêm chỉnh huấn luyện đã tấn công tới.

Bọn họ cố tách mấy người ra, sau đó công phá từng người. Nhưng mà Kỷ Thanh Trạch và Tưởng Như Tinh từ đầu cũng rất có ăn ý che ở hai bên trái phải Thẩm Phi Kỳ ——hai người họ tuy còn trẻ tuổi, nhưng cũng đã là người tài ba trên võ lâm, muốn chiếm phần hơn trong tay bọn họ tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. Tưởng Như Tinh mới đầu muốn đứng cùng Tạ Lê, nhưng Tạ Lê thấp giọng dặn dò nàng một câu “Bảo vệ Thẩm Phi Kỳ”, trong lúc nguy cấp không nên do dự, nên nàng đã làm theo.

Ba tên sát thủ muốn vây nhốt Tạ Lê lạc đàn, không ngờ thân pháp Tạ Lê quỷ dị, giả tạo một chiêu rồi vòng tới phía sau tên sát thủ, đoản đao đâm vào trái tim của người nọ từ phía sau lưng rồi rút đao lùi lại, toàn bộ quá trình thuận lợi như nước chảy mây trôi. Chỉ qua một cái nháy mắt, y không ngừng bước, không ngừng du tẩu, ai cũng không vây được y, y còn có thể tình cờ trong ngoài phối hợp tác chiến với ba đệ tử.

Nhưng mà người Bạch Kim Phi mang đến toàn là cao thủ, thế cuộc cực độ hung hiểm, biến hóa chỉ trong nháy mắt, chỉ cần một chút không cẩn thận sẽ thua cả trận.

Tiếng binh khí va chạm truyền tới tai Cao Hiên Thần. Tay hắn nắm Thanh Tuyết kiếm đang run lên.

Hắn chạy về phía Kỷ Thanh Trạch, muốn trợ giúp đồng bọn của mình giải vây. Nhưng mà chỉ chạy hai bước, hắn đột nhiên quay người, nhằm về phía Bạch Kim Phi!

Thanh Tuyết kiếm xé gió mà đến, trực tiếp đâm về phía Bạch Kim Phi!

Bạch Kim Phi đứng tại chỗ không nhúc nhích, bên trong tròng mắt đen nhánh phản chiếu ra ánh kiếm. Hắn nói: “Tiểu Thần, con muốn giết ta sao?”

“Không!” Cao Hiên Thần nói: “Mãi mãi cũng không! Nhưng người đừng bắt con chọn!”

Vẻ mặt Bạch Kim Phi thoáng hơi kinh ngạc.

Cao Hiên Thần không muốn đối địch với hắn, hắn càng không muốn là địch với Cao Hiên Thần!

Ngày đó, hắn vốn không cần vào khách điếm đang cháy, nhưng hắn bỗng cảm thấy lòng bồn chồn bất an, vì vậy hắn mới tiến vào đám cháy dò xét, sau đó hắn mới phát hiện Cao Hiên Thần đang nằm trong vũng máu.

Hắn không biết Cao Hiên Thần vốn nên ở Thiên hạ luận võ đường sao lại xuất hiện ở đây, hắn không biết với võ công và sự nhanh trí của Cao Hiên Thần thì sao lại biến thành bộ dạng này. Hắn khiếp sợ, bi thống, còn có cảm giác sợ hãi chuyện “nên tới vẫn phải tới”.

Trong một giây đó, hắn không biết Cao Hiên Thần còn sống hay không. Hắn dường như lại trở về 25 năm trước, vào đêm Thẩm gia bị diệt môn, hắn từ bên trong đống xác bò ra ngoài, hắn lay động từng thi thể, hắn không ngại phiền phức mà nói với từng người đã mất, xin ngươi tỉnh lại đi. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm được gì.

Vì vậy hắn đột nhiên cảm thấy rất hận, hận cắn răng nghiến lợi. Không phải hắn hận bản thân hắn bày ra những chuyện này, hắn hận Tạ Cảnh Minh —— Lúc người ta đang gặp biến cố mà không thể làm gì, tâm tình không có chỗ phát tiết, rất dễ giận cá chém thớt. Giận cá chém thớt lên một vật cũng được, giận cá chém thớt lên ai đó cũng được, nói chung hắn muốn tìm ai đó chịu trách nhiệm cho chuyện ày, tâm tình của hắn mới được giải phóng bớt, có thế mới không tự bức điên bản thân.

Hắn hận Tạ Cảnh Minh, hận khi bọn họ gặp lại lúc 15 năm trước, Tạ Cảnh Minh từng nói với hắn.

Tạ Cảnh Minh nói: “Ta không biết trên đời này còn ai là người ngươi quan tâm không. Nhưng ta mong ngươi có, người sống dù sao cũng phải tìm cho mình chút hy vọng vui vẻ. Không nên hận, nên yêu thương mới đúng. Nếu như ngươi không thu tay lại, sớm muộn gì cũng có một ngày người lại phải trải qua chuyện năm đó một lần nữa.”

Tạ Cảnh Minh đang nhắc nhở hắn, nhưng hắn coi Tạ Cảnh Minh đang nguyền rủa hắn. Bây giờ còn nguyền rủa thành công rồi.

Hắn ôm Cao Hiên Thần từ đám cháy ra, may mắn là Cao Hiên Thần còn chưa chết, nhưng lại mất hết nội lực, đã là phế nhân. Hắn không dám lộ diện, hộ tống Cao Hiên Thần trở lại Thiên Ninh giáo trong bóng tối, sau khi trở về, hắn quỳ gối trước mặt Cao Tề Nam thỉnh tội.

Cao Tề Nam không trách phạt hắn, chỉ gọi hắn và  Bạch Thanh Dương vào, hỏi bọn họ sau này có thể trở thành phụ tá đắc lực cho Cao Hiên Thần không.

Bạch Thanh Dương nói, y nhất định sẽ phụ tá Cao Hiên Thần hết lòng.

Còn Bạch Kim Phi, hắn quỳ gối bên chân Cao Tề Nam, chỉ thiên phát thệ, hắn cho dù dùng cả tính mạng cũng phải bảo vệ tốt cho Cao Hiên Thần.

Thiên Ninh giáo truyền thừa đến nay, không dám nói mỗi giáo chủ đều là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng cũng chưa từng có một giáo chủ mất hết nội lực. Chưa kể chuyện khó được kẻ dưới phục tùng, ngay cả tự đặt chân cũng khó khăn. Tuổi tác Cao Tề Nam đã cao, lại có bệnh trong người, tự nghĩ không còn nhiều thời gian, đơn giản truyền hết nội lực của mình cho Cao Hiên Thần.

Cao Hiên Thần không biết, khi hắn đang hôn mê, Bạch Kim Phi quỳ ở bên cạnh hắn rất nhiều ngày. Khi đó Bạch Kim Phi thực sự suy ngẫm, hai mươi mấy năm qua mình làm tất cả những chuyện này rốt cuộc để làm gì? Hắn tạo ra rất nhiều âm mưu, xé mặt nạ rất nhiều ngụy quân tử, hắn thấy những danh môn chính phái bị hắn lừa gạt chém giết lẫn nhau, nhưng cuối cùng hắn chiếm được cái gì? Chỉ có sự trống rỗng vô tận thôi. Nếu như Cao Hiên Thần có thể tỉnh lại, hắn không cần gì nữa cũng được.

Nhưng khi Cao Hiên Thần thật sự tỉnh rồi, dường như mọi chuyện lại trở về như cũ.

Là lòng tham không đáy, hay không biết điều cũng được, từ khi hắn được Cao Tề Nam mang về Thiên Ninh giáo, tròn hai mươi lăm năm, hắn còn sống cũng chỉ có một mục tiêu, đó chính là gây nghiệt.

Hắn chế tạo lời đồn, xếp mật thám vào, gây xích mích ly gián đám danh môn chính đạo năm đó lũ lượt tới tấn công Thiên Ninh giáo, gây lục đục nội bộ; hắn một tay dựng lên Phong Hoa Thập Nhị lâu, nắm giữ nhiều bí mật giang hồ, lúc tâm huyết dâng trào “Không cẩn thận tiết lộ sổ sách” khiến bao nhiêu người thân bại danh liệt; hắn giao bí mật nuôi cổ cho Vương Hữu Vinh, bồi dưỡng thành khối u ác tính trên giang hồ, hắn phái bọn Diệp Vô Dục ra cũng chỉ tiện tay giúp Vương Hữu Vinh giải quyết phiền phức, để hắn còn có thể xem kịch vui sống chết mặc bây; hắn đồn ra bí mật  “Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương”, năm đó mấy thanh bảo kiếm này làm hại Thẩm gia của hắn nhà tan cửa nát, bây giờ hắn muốn vì tế vong hồn Thẩm gia mà kéo thêm nhiều kẻ chịu tội thay.

Lúc mới bắt đầu hắn còn cảm thấy thú vị cực kỳ, thoải mái cực kỳ. Hắn không cần dùng đao kiếm luận công phu, hắn chỉ cần quấy đảo, cố gắng quấy đảo mọi chuyện là có thể tọa sơn quan hổ đấu (ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau rồi trục lợi).

Nhưng sau đó, niềm vui đã mất hết, nhưng hắn vẫn còn tiếp tục, đồng thời còn ấp ủ âm mưu càng to lớn hơn. Bởi vì hắn không dừng được. Hắn tích lũy được một cuốn sổ đầy chuyện xấu xa nếu không tiết lộ ra ngoài chẳng phải rất phí sao? Hắn đã đào một đống hố cho mấy kẻ hắn ghét, nếu không đạp một cước cho hộ rớt hố luôn thì chẳng phải đã phí công đào sao? Hắn tạo nên âm mưu lớn như vậy, tên đã lắp vào cung, lại bỗng nhiên mai danh ẩn tích, khác nào phí phạm hai mươi mấy năm công sức rồi ư?

Hắn không biết điểm cuối ở phương nào, nhưng hắn đã lỡ bước trên đường rồi.

Cao Hiên Thần thoáng đã đến trước mặt Bạch Kim Phi, rút trường kiếm ra, đâm về phía Bạch Kim Phi!

Bạch Kim Phi do dự chốc lát, tay cầm kiếm khẽ nâng lên, muốn chống đối, nhưng cánh tay kia lại nhanh chóng rũ xuống. Hắn đứng tại chỗ không hề động đậy, trơ mắt nhìn mũi kiếm đâm tới mình. Trong nháy mắt đó hắn đang nghĩ, hắn chắc chắn sẽ không dừng lại, nhưng nếu có một người có thể làm cho hắn thân bất do kỷ dừng lại, thì cũng tốt lắm.

Mũi Thanh Tuyết kiếm chạm vào da cổ Bạch Kim Phi rồi dừng.

“Thu tay lại!” Cao Hiên Thần lạnh giọng nói.

Bạch Kim Phi nhìn chăm chú đôi mắt Cao Hiên Thần, như muốn nhìn ra điều gì trong đó.

Trong giây lát khi Cao Hiên Thần giơ kiếm về phía hắn, hắn thật sự rất khó chịu. Khi Cao Tề Nam đồng ý đưa Cao Hiên Thần đi Thiên hạ luận võ đường, hắn đã sợ sẽ có một ngày, Cao Hiên Thần phải lựa chọn giữa Thiên Ninh giáo với Thiên hạ luận võ đường, hắn sợ Cao Hiên Thần sẽ chọn Thiên hạ luận võ đường. Nhưng khi thực sự tới lúc này rồi, y nhìn vẻ ẩn nhẫn, phẫn nộ, oan ức trên mặt Cao Hiên Thần và hai mắt đỏ chót, hắn đột nhiên hiểu ra, có lẽ là hắn đã quá hẹp hòi —— cũng đâu nhất định phải chọn một trong hai giữa Thiên Ninh giáo và Thiên hạ luận võ đường.

Một lát sau, hắn khẽ thở dài, rốt cuộc mở miệng: “…Bắt…bắt hết bọn họ lại.”

Mệnh lệnh từ giết chết hết miễn bàn đã hạ cấp xuống, tiếng binh khí đánh nhau phía sau đột nhiên ngừng. Sát thủ Phong Hoa Thập Nhị lâu lui lại, vòng vây không dễ dàng mới ép được lại khuếch đại. Vốn cận chiến thì sợ sợ ngộ thương Cao Hiên Thần, nhưng nếu chỉ cần bắt người lại, bọn họ cũng không cần liều mạng đọ sức, dùng tí thủ đoạn thấp hèn cũng được.

Ngay ở lúc vòng vây thả lỏng, một bóng đen tựa như tia chớp nhảy ra, dùng thế tấn công sét đánh không kịp bưng tai từ phía sau tiến tới chỗ Bạch Kim Phi!

Song đao đâm thẳng đến giữa lưng Bạch Kim Phi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK