Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tốt xấu hắn ta cũng coi như là có thể làm việc nha.” Liễu Mạn Nguyệt cười nhẹ nhàng, bị hắn gõ lên trán nhưng một chút cũng không giận, lại uống một ngụm trà, nàng ở đây đã bị hoàng đế coi như thư ký cổ đại mà sai sử, nói thích nghe âm thanh nàng nói chuyện nên bảo nàng đọc tấu chương cho hắn nghe, cuống họng đều nhanh bị khô.

Có khả năng? Đúng là phá hoại cũng là một loại khả năng nha.

Cười vỗ vỗ tay kia của nàng, Hoàng đế có chút trầm ngâm, rồi thấp giọng nói:” Người trẫm cho đi đến Đạo môn mời người trong đó đã tới truyền tin về, nói qua ít ngày nữa liền ra đi, đến lúc bọn họ tới chúng ta liền không cần lo lắng việc kia nữa.” Nói xong lại cười khổ một cái:” Không nghĩ ra Trẫm lại có một ngày đi thỉnh những vị Mao sơn đạo nhân này giúp ổn định giang sơn…”

Liễu Mạn Nguyệt cười áp vào cạnh hắn nói khẽ:” Hoàng thượng đừng sợ mất mặt.” Nói xong, dùng ngón tay như ngọc chỉ về phía giá sách:” mặc dù thiếp không nhớ rõ lắm, nhưng trên sách cổ người ta cũng đã từng đề cập tới, những Hoàng đế khai cương thác thổ (mở mang bờ cõi, bắt đầu một triều đại) đều dựa vào một số biện pháp đó đấy. Những chuyện này, tất nhiên tin thì có, không tin thì … chỉ cần không phải kẻ vô sỉ tiểu nhân lừa gạt tiền bạc, một số đạo sỹ có đạo hạnh phải kính trọng mới đúng.”

Hoàng đế hơi nhẹ gật đầu: “Trước kia trẫm còn không tin, những chuyện này lại khiến Trẫm không thể không tin.” Nói xong, lại than nhẹ một tiếng, lúc tuổi nhỏ, từng ngẫu nhiên nghe qua một vài chuyện, nói là tiên hoàng sợ dương thọ không dài, nguyên nhân là bởi vì trước kia vào thời điểm Đông tiến Bắc thượng, sát phạt quá nặng, mà phúc tướng lại nông cạn, sợ ép không được. Lúc ấy chỉ cho là nói chuyện giật gân, về sau tiên hoàng bất ngờ mất, tuy nói là vong vì bị tiểu nhân tính toán nhưng nguyên nhân đến cùng cũng có liên quan đến chuyện kia đi.

Hơn nữa lúc này chuyện Tiên các khiến cho hắn không thể không tin, trên đời này nói quỷ thần quả thật có chút đạo lý đấy.

Hoàng đế nhiều lần điểm phi tần thị tẩm, ai đã qua hầu hạ trở về đều cẩn thận cẩn thận, chỉ sợ vạn nhất đã có, thật sợ hãi vì lần tới còn muốn trèo lên giường rồng có chút khó khăn đấy.

Mà phía nam càng ngày càng náo nhiệt, quan viên chửi bới lẫn nhau vẫn chưa xong thì chợt truyền đến cấp báo tám trăm dặm:” Đê sông lan vỡ rồi.”

Ngồi ở trên điện Hồng Tâm, chúng triều thần ở dưới cúi đầu không nói gần như nín thở, việc này, nguyên bản bao năm qua cũng là lúc có phát sinh, nhưng so với tình hình năm nay này lại không giống nhau, Hoàng Thượng phái ra thân tín đại thần đang tại chỗ kia, vì chính là việc này, có thể hết lần này tới lần khác cái đê kia lại thực vỡ rồi!

Mọi người phía dưới một đám đều cúi thấp đầu, quan thân cận Hoàng Thượng đấy, tất nhiên là trong lòng lo lắng ưu thương, có thể chế giễu, chờ Hứa Tư Thừa ngã ngựa, trước đó nguyên một đám đứng yên, đợi đến xem Hoàng Thượng xử trí như thế nào rồi nói.

“Bờ bắc sông Lan vỡ, hủy hơn ngàn mẫu ruộng tốt, việc này các khanh xem nên xử trí như thế nào mới tốt?” Hoàng Thượng ngồi yên mặt trầm xuống lạnh lùng nhìn phía dưới, trong lòng có chút tức giận.

Những năm qua mặc dù sông Lan cũng có phát sinh việc vỡ đê, nhưng không có chuyện lớn như lúc này! Không vì cái khác, chỉ vì xưa nay vốn có chỗ vỡ đê, năm nay vừa mưa to, thủy thế (thế nước) còn chưa từng mạnh mẽ mà đê chỗ phì nhiêu nhất đã vỡ rồi! Việc này nếu không phải có người từ đó quấy phá, Hoàng thượng là tuyệt đối không tin đấy.

Bọn hắn, lại bởi vì lấy quyền thế tranh đoạt, thà rằng xông hủy ruộng tốt, khiến mấy ngàn dân chúng bị chết trong hồng thủy, cũng muốn kéo xuống Hứa Tư Thừa, cho mình một hạ mã uy! Bọn chúng vẫn là thần tử? Hành vi như thế, so với nghịch tặc khởi binh đến thăm càng thêm không chịu nổi!

“Hoàng Thượng, trước kia Hứa đại nhân lập lên quân lệnh trạng xuôi nam, nhưng hôm nay mới chỉ là trận hồng thủy đầu tiên, đê sông Lan đã vỡ, lại hủy cả ngàn mảnh ruộng tốt, không biết Hứa đại nhân đôn đốc đê đập như thế nào?”

“Hoàng Thượng, Hứa đại nhân vừa đến bên bờ sông Lan, chỉ biết phỉ báng quan viên địa phương, lại không kiểm tra đê điều, phía dưới quan viên xin chỉ thị, giục gia cố đê đập đề phòng hồng tai, Hứa đại nhân tất cả không nghe, chỉ biết nóng lòng trừ đi những quan viên nhìn không vừa mắt, không để ý sống chết của dân chúng, hành vi hung hăng càn quấy như thế, quả thực làm cho người tức lộn ruột ah!”

“Hoàng Thượng! Hứa tư thừa người còn chưa tới sông Lan, liền mở miệng muốn tận trừ quan viên hai bên bờ sông, người nào không nghe hắn chính là loạn thần tặc tử, hành động lần này ở đâu còn có bộ dáng thần tử? Hoàng Thượng, nịnh thần như thế chưa trừ diệt, khó bình thiên hạ, khó có thể bình an thiên hạ dân tâm….!”

“Hoàng Thượng!”

“Hoàng Thượng!”



Trong tai nghe chỗ này một tiếng “Hoàng Thượng”, chỗ kia một tiếng “Hoàng Thượng”, vốn là sắc mặt tối tăm, lập tức trên khóe miệng khẽ nhếch, không ngờ lại nở nụ cười.

Chậm rãi đứng dậy, nhìn xem chúng thần phía dưới quỳ lạy một mảnh, hoàng đế hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi hai bước, lạnh lùng nhìn mọi người, lạnh giọng nói:”Hay cho một mảnh trung quân ái quốc chi sĩ (những kẻ có lòng yêu nước thương dân), lúc này đê sông Lan vỡ, các ngươi không đề cập tới làm thế nào trấn an dân tâm, như thế nào phân phối lương thực phân phát cho nạn dân, như thế nào thỉnh đưa y dược đề phòng bệnh hoạn, lại quỳ gối phía trên đại đường chờ lệnh xử tử thần tử của Trẫm?” Dứt lời, lại cười lạnh một tiếng,”Hứa Tư Thừa hắn chính là chết, cũng phải chờ an trí nạn dân, phân phát lương thực, đợi nạn lụt ở sông Lan đã qua, trở lại trong kinh mới có thể lĩnh mệnh nhận lấy cái chết!”

Âm thanh ngữ điệu này, khiến cho lòng mọi người trên triều đình đều là chấn động, kinh nghi bất định ngẩng đầu hướng Hoàng Thượng nhìn lại, trong nội tâm kinh ngạc không ngớt.

Tân hoàng mặc dù từ lúc lên ngôi, làm việc quả quyết, lại học rộng hiểu hết những điểm mạnh của người khác, nhưng vì tuổi nhỏ, lại bởi vì lên làm vua lúc còn trẻ, làm việc không dám vô cùng quyết liệt, không có quan viên nào đem hoàng đế nhỏ tuổi này để ở trong mắt (ý nói không ai coi trọng), chỉ nghĩ tới bộ dáng hắn khi còn bé theo bên người tiên đế, học tiên đế mà thôi.

Nhưng hôm nay, ngữ điệu nói năng có khí phách kia, lại một câu nói toạc ra tính toán xấu xa trong lòng mọi người, lại chỉ ra sự tình, chỗ nào giống như cái hôn quân chỉ biết vui đùa hội sẽ làm?

Lưu Huân Nguyên có chút ngẩng đầu lên, trong lòng có ý khiếp sợ, liếc nhìn tiểu hoàng đế, thấy hắn mặt lạnh lùng, quay người rời đại điện, không nhìn chúng thần đến nửa con mắt, trong lòng càng thêm hoảng sợ hơn.

Thiếu niên quốc chủ quả quyết như thế làm sao sẽ nghe lệnh để mặc trong Các an bài? Việc này phải nhanh cùng Các chủ thương lượng mới được.

Liên tiếp ba ngày sau, đại thần trong triều trung thực đến cực điểm, Hoàng Thượng nói cái gì, phía dưới liền làm cái đó. Công việc phân công xuống dưới không có một người cả gan dám mở miệng chống đối, thành thật đến khiến cho lòng người sinh nghi ngờ.

“Không nghe lời ngài thấy không thoải mái, lúc này nghe lời rồi, lại vẫn cảm thấy không tốt?” Liễu Mạn Nguyệt nghiêng đầu tựa ở trên gối nhìn hắn hỏi.

Hoàng đế thở dài: “Những kẻ này đều là lão hồ ly rồi, có thể dễ dàng thu thập như vậy hay sao? Nói mấy câu liền phục tùng? Trẫm cảm thấy có điều không tốt.”

Dùng ngón tay vạch thành vòng tròn trên gối đầu, Liễu Mạn Nguyệt cũng nhất thời không nghĩ ra, chỉ đành phải nói:” Cứ xem xét tình hình rồi lại định biện pháp? Những kẻ này có lòng thần phục hay không thiếp không thể rõ, có thể những kẻ này nguyên bản sẽ phải nhìn tình huống làm việc đấy, được phép thuận thế cúi đầu cũng không thể nói là không chính xác.”

Chậm rãi nhẹ gật đầu, chỉ là những suy nghĩ về chuyện này lại không ngừng được, ngược lại khi nói chuyện với nàng mới có thể thoải mái chút ít. Nghĩ đến, liền nằm chết dí bên người nàng, đầu gối lên bụng nàng, chỉ cảm thấy eo nàng mềm mại nhỏ nhắn, liền khẽ niết (vuốt mạnh) lưng của nàng cười nói: “thật là mềm mại, trẫm chỉ sợ buổi tối dùng lực hơi mạnh sẽ làm trật eo của nàng.”

Nhìn chằm chằm hắn một hồi, Liễu Mạn Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, hắn lúc nào thì dùng lực yếu hơn? Nàng một chút cũng không có cảm giác hắn khi nào nhẹ nhàng.

Bị trừng mắt mà khiến trong lòng Hoàng đế mềm đi ba phần, đưa tay đã nắm lấy tay nàng mềm mại, véo nhẹ nói: “Buổi tối mai đi đến cung của Trẫm a.” Mấy ngày nay thay đổi điểm những phi tần khác qua, những người trước kia hay thị tẩm (bao gồm cả Ngọc tần) đều ít kêu đi. Một tháng rồi, Liễu Mạn Nguyệt còn chưa có đi qua thị tẩm lần nào.

Ngày ngày ở chỗ nàng mặc dù thoải mái, nhưng ngẫu nhiên vẫn muốn có cơ hội thay đổi chỗ làm, đó cũng là một loại tình thú.

Dùng ngón tay nhẹ chọc khuôn mặt hắn, Liễu Mạn Nguyệt cũng không lên tiếng, chỉ nhìn hắn, cái núm đồng tiền trên mặt kia khi cười dí dỏm cực kỳ, nhìn khiến lòng người ngứa ngáy.

——— —————

“Hắn ta lại có sự quả quyết như thế?” Một người nghiêng nghiêng dựa trên đầu giường, bên người hai nữ tử mặc áo tơ trắng nhẹ quạt.

Rèm cửa trước mặt trùng trùng điệp điệp, người ở bên trong và tỳ nữ lúc ẩn lúc hiện, người đang quỳ bên ngoài liền cúi đầu thấp hơn ba phần, trầm giọng nói: “Đúng là như thế. Trước kia thuộc hạ không từng thấy tiểu hoàng đế như thế.”

“A.” Bên trong người nọ lạnh giọng cười cười, “Như thế nói ra, hóa ra các ngươi những năm này đều nhìn sai rồi hả?”

Người bên ngoài toát mồ hôi lạnh, thở gấp lớn tiếng cũng không dám, không phát ra nửa âm thanh.

“Cũng được, nếu như thế, vậy thì kéo hắn xuống đi.” Nói xong, bên trong người nọ tay áo vung lên, cánh tay đặt lên trên đùi, “Để hắn mất quyền lực rồi, ta cũng muốn nhìn một cái, hắn còn có thể có thủ đoạn gì.”

“Vâng.” Nghe được lệnh, người bên ngoài mới dám thở nhẹ một hơi, thân người cong lại chậm rãi lui ra ngoài.

Không bao lâu, lại có hai người cung kính đi tới, phục trên mặt đất, trong miệng hô:” Các chủ thiên thu.”

“Những nữ tử trong nội cung đều sắp xếp xong xuôi rồi?”

“Bẩm Các chủ, tất cả đều đã thừa sủng rồi, mà đồ đạc cũng đều được đưa vào.” Một người quỳ bên ngoài đáp.

“uh, cho các nàng điều trị thân thể cẩn thận, qua một tháng kế tiếp gọi người đi vào xem mạch cho các nàng, người nào có thể một lần liền sinh được con trai, thì toàn lực bồi dưỡng.”

“Vâng.”

Nâng lên một tay, phóng tới trước mặt nhìn nhiều lần, giống như đang kiểm tra móng tay chính mình, trên khuôn mặt tuấn tú khẽ hiện vẻ lo lắng: “Đợi có nhi tử, nếu hắn ta không nghe sai sử, liền trực tiếp loại bỏ đi.”

“Vâng, người đã sắp xếp xong xuôi, chỉ chờ Các chủ phân phó.”

Không thân cận nữ tử thì như thế nào? Không cần nữ tử âm thầm động thủ, thì liền rõ rệt động thủ, chỉ là thay đổi chủ nhân giang sơn mà thôi.

————–

Liễu Mạn Nguyệt cầm quạt trong trong tay tự mình quạt, Bạch Huyên đem trái cây đặc biệt cùng những viên đá nhỏ bỏ vào bát, đem thìa đưa tới trong tay nàng.

Bên ngoài Bạch Oánh vội vàng tiến đến, giương mắt nhìn liếc qua Liễu Mạn Nguyệt, nửa cúi thấp đầu nói: “Chủ tử, bên ngoài có người từ ngự thiện phòng tới, nói là phân trái cây mới lấy được cho các nơi trong nội cung.”

Cầm chuôi thìa, Liễu Mạn Nguyệt sửng sờ một chút, giương mắt nhìn lại Bạch Oánh, Bạch Huyên bên kia cũng là buồn bực nói: “Cái ăn ở chỗ chúng ta không phải đều là do phòng bếp nhỏ cung ứng sao? Làm sao ngự thiện phòng lại tặng đồ tới?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK