Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ngọc Hiền tần
Beta: Thiên phi
Trường Nhạc Cung.
Diệp Linh Sương dùng vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm Đại Yến Đế trước mắt: "Để cho Cổ thái phó tiến cung trừ tà, còn muốn mượn cái gì linh khí trên người Thuỵ Nhi. Hoàng Thượng, ngài chắc chắn không phải đang nói đùa với thần thiếp?"
Đại Yến Đế xấu hổ cười, tất nhiên hắn biết rõ những thứ này đều là Cổ Mặc Ngân bịa ra ngoài, chẳng qua chuyện này cũng trách hắn, hôm nay không thể không kiên trì nói ra việc này. Đưa tay nắm cả hai vai nàng, nhẹ giọng dụ dỗ: "Sương nhi, chẳng qua là để cho Thái Hậu an tâm thôi, mà mỗi ngày Cổ Mặc Ngân chỉ làm phép một canh giờ, để cho nhũ mẫu ôm Hoàng nhi đứng một bên là được."
"Hoàng Thượng, đây không phải là đang bắt Hoàng nhi chịu khổ sao, hắn còn nhỏ như vậy, ngày nào cũng phải hít mùi khói khỏ ngửi." Diệp Linh Sương có chút đau lòng, oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái. Cái trừng mắt kia khiến tâm can Đại Yến Đế ngứa ngáy, nhanh chóng hôn vài cái lên cái miệng nhỏ kiều diễm, lại nhẹ nhàng dụ dỗ hồi lâu.
Thuý Hoàn và Bội Hoàn hai người thường giễu cợt nói, mỗi lần Hoàng Thượng đến Trường Nhạc cung, khuôn mặt sẽ xuất hiện nhu tình chưa bao giờ có. Diệp Linh Sương chỉ cười không nói, có lẽ có nhu tình, chỉ là nhu tình của Đế vương có thể duy trì được bao lâu đây.....Nghĩ đến người tên Cổ Mặc Ngân này, ánh mắt Diệp Linh Sương lưu chuyển ngày càng sâu.
Chuyện Cổ thái phó trừ tà thuật rất nhanh truyền khắp Hậu cung, lại nghe thấy mệnh lệnh của Thái Hậu và Hoàng Thượng, trong cung lập đàn làm phép chín chín tám mốt ngày. Mọi người ngoài kinh ngạc không khỏi tặc lưỡi. Không nghĩ tới chuyện ma quái trong cung đã truyền tới tai Thái Hậu và Hoành Thượng, lại càng không nghĩ tới Hoàng Thượng không những không trách tội chuyện này, ngược lại đồng ý lập đàn làm phép trừ tà trong Hậu cung.
Lại về sau mọi người mới biết Thái Hậu bị ác yểm quấn thân, Đại Yến Đế lo cho thân thể của bà, mới bất chấp quy củ mà làm việc này.
"Thật sự thái phó có thể trông thấy người chết sao?" Tề Minh Hiên để cuốn sách trên tay xuống, nhìn qua Cổ Mặc Ngân đang ngồi ngay ngắn trước mặt hỏi, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Cổ Mặc Ngân nhíu mày: "Thần dạy Nhị Hoàng Tử đọc sách viết chữ đã được một năm, Hoàng Tử vạn lần không nên hỏi nhưng điều mê tín như vậy."
"Đúng là Minh Hiên nghe trong cung có người nói thái phó muốn lập đàn làm phép trong cung, nối liền với cõi Âm, nói như vậy có phải Minh Hiên sẽ nhìn thấy mẫu phi hay không? Minh Hiên nhớ mẫu phi, thái phó giúp Minh Hiên nhìn thấy mẫu phi được không?" Tề Minh Hiên trừng to hai mắt nhìn hắn đầy đáng thương.
Cổ Mặc Ngân thở dài, đưa tay sờ đầu hắn: "Ngày thường điều mắt thấy tai nghe không nhất định là thật, Nhị Hoàng Tử phải để ý những điều này. Cúc Phi đã qua đời, ngươi càng phải chăm chỉ đọc sách, mà không phải chấp nhất với những truyện không thể làm được."
Tề Minh Hiên cái hiểu cái không, chu mỏ hỏi: "Rốt cuộc thái phó có thể trừ tà bắt quỷ không?"
Cổ Mặc Ngân nhướng mày cười một tiếng: "Được, thần có thể bắt quỷ trong lòng người ta."
"Thái phó thật là lợi hại." Hai mắt Tề Minh Hiên sáng như sao. Nghe thấy lời này, Cổ Mặc Ngân cười ha hả.
Dạy Nhị Hoàng Tử đọc sách xong, Cổ Mặc Ngân lập tức được người hầu Lạc Mai ở bên ngoài dẫn vào Hậu cung. Lúc này Cổ Mặc Ngân thay đổi thường phục, phía trước áo bào lại thêu một cái bát quái trận thật to, nhìn qua vô cùng quỷ dị.
Lạc Mai dựa theo phân phó đã sai người chuẩn bị các đồ dùng để lập đàn làm phép, một cái đỉnh bằng đồng vẫn đang đỏ lửa được đặt lên bàn dài, trong đỉnh đặt một chậu đất khô lớn trồng cây liễu được tưới bằng vài giọt máu xử nữ, trong đất cắm ba cây hương, khói hương lượn lờ, mà bên cạnh đỉnh cũng xếp những hoa quả thượng hạng được tiến cống.
Cổ Mặc Ngân lấy ra từ trong ngực lá bùa đã được chuẩn bị tốt, dán ở bốn phía của đỉnh đồng, sau đó đốt cháy hai tờ ném vào trong đỉnh.
Lạc Mai nhìn Giả Mặc Ngân làm các động tác kỳ quái không chớp mắt, trong lúc nhất thời có chút hồi hộp tới phát run.
"Đại nhân, đây là lập đàn làm phép sao?" Lạc Mai hỏi một câu, vẻ mặt trang nghiêm.
"Cũng không phải, chỉ là tìm ra chỗ oán khí và âm khí nặng nhất trong cung, đợi xác định được, chúng ta sẽ tới Trường Nhạc cung thỉnh đại giá của Tam Hoàng Tử, sau đó mới chính thức làm phép." Cổ Mặc Ngân nghiêm nghị trả lời, quay đầu liếc nhìn nàng một cái, trịnh trọng dặn dò: "Mỗi lần trong lúc làm phép, kính xin Lạc Mai cô cô đảm bảo xung quanh trong vòng mười trượng không có những người không liên quan, nếu không xúc phạm Âm ti, sẽ là phiền toái lớn."
Lạc Mại là người do Thái Hậu phái tới, mỗi tiếng nói mỗi cử chỉ của Cổ Mặc Ngân đều được bẩm báo lại với Thái hậu. Chính mình cũng biết rõ Thái hậu coi trọng việc này nên nghe hắn dặn dò cẩn thận, lúc này mạnh mẽ gật đầu: "Đại nhân yên tâm, Thái hậu đã sớm phân phó, tất cả đều nghe theo đại nhân sai khiến."
Môi mỏng của Cổ Mặc Ngân khép khép mở mở, niệm kinh thật lâu, đốt cháy vài lá phù chú mãnh tướng đặt trong đỉnh, ngọn lửa cháy vô cùng lớn, than thể đứng một bên, một tay chỉ nơi nào đó, nghiêm mặt nói: "Oán khí nặng nhất ở đó." Mặc dù chỉ vào chỗ kia, nhưng hai mắt vẫn chưa nhìn sang, giống như chỉ dựa vào làm phép vừa nãy mà đoán được nơi này.
Nhìn phương hướng Cổ Mặc Ngân chỉ, sắc mặt Lạc Mai khẽ biến, quả nhiên là Thúy Hà điện!
Thừa dịp vài tên thái giám dọn đồ khỏi Thúy hà điện, trong nội điện không có người, Lạc Mai tự mình tới Trường Nhạc cung muốn mời Tam Hoàng Tử đến. Nhũ mẫu ôm tiểu gia hỏa đang ngủ say sưa trong ngực đứng cạnh pháp đàn, có chút bất an nhìn những lá bùa đang được đốt cháy hừng hực trong đỉnh, lo sợ thật sự có ác quỷ gì đó xuất hiện.
Cổ Mặc Ngân khấn niệm, nhảy múa điên loạn một hồi, cuối cùng lửa trong đỉnh cũng tắt, nhưng lại lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Lạc Mai thấy thế, lập tức tiến lên hỏi thăm: "Đại nhân, liệu có gì không ổn không?"
"Tam Hoàng tử mới sinh, linh khí trên người vô cùng mạnh mẽ, chỉ là nhũ mẫu ôm hắn đã phá hủy đi linh khí này, làm cho linh khí không tinh khiết, lần làm phép này không thể thành công."
Vừa nghe nói thế, nhũ mẫu cũng bất chấp việc mình đang ôm Tam Hoàng Tử, bị hù dọa lập tức quỳ trên mặt đất: "Nô tì không biết gì cả, thật sự không làm gì cả!" Nàng thật sự không dám làm việc gì với bé con trong ngực, nếu Cổ thái phó truyền việc này tới tai Hinh Phi hoặc là Hoàng Thượng, cái đầu này của nàng cũng khó giữ.
"Nhũ mẫu ngươi quá thất lễ, ôm Tam Hoàng Tử trong ngực, há lại có thể tùy tiện quỳ trước mặt người ngoài!" Cổ Mặc Ngân thấp giọng quát một tiếng.
Nhũ mẫu kia vốn đang hoảng hốt, nay lại bị hắn quá.
"Đại nhân bớt giận." Lạc Mai lập tức đứng ra, trừng mắt nhìn nhũ mẫu một cái: "Còn không lui qua một bên." Nhũ mẫu ôm Tam Hoàng Tử vội vàng lui lại vài bước.
"Đại nhân vừa rồi có ý gì? Không biết liệu còn cách khác hay không?" Ánh mắt Lạc Mai cụp xuống, rơi vào bát quái trận trên áo choàng của hắn, thái độ càng thêm cung kính.
"Âm khí của cô gái trên người nhũ mẫu và linh khí mới sinh của Tam Hoàng Tử không liên quan, khiến cho ta không thể nào sử dụng linh khí." Cổ Mặc Ngân lặng im một lát như có điều suy nghĩ, một lát sau lại nói: "Mếu không muốn linh khí mới sinh trên người Tam Hoàng Tử bị dơ bẩn, tốt nhất là Hoàng Thượng tự mình ôm Tam Hoàng Tử, chỉ là, ai...Chuyện nhỏ như thế sao có thể làm phiền Hoàng Thượng, chẳng qua........" hơi ngưng lại, trên mặt có chút cố mà làm: "Nếu là Hinh Phi tự mình ôm Tam Hoàng Tử cũng được, dù sao cũng là mẹ ruột, âm khí hoàn toàn có thể dung hòa."
Phúc Thọ cung.
Sắc mặt Thái Hậu xanh mét, khuôn mặt trầm xuống: "Cổ thái phó nói Thúy Hà điện có oán khí nặng nhất?" Lạc Mai gật đầu: "Khuôn mặt Cổ thái phó lúc ấy còn lộ vẻ ngạc nhiên, lãnh cung kia vốn nên là nơi thích hợp nhất, nhưng không ngờ oán khí và âm khí nồng đậm vờ quanh Thúy Hà điện kia, liền lập pháp đàn tại nơi này."
"Hừ, quả nhiên là tiện nhân Liên Phi kia!" Thái Hậu tức giận, gạt mạnh kinh thư và chén thuốc trên bàn xuống đất. "Lạc Mai! Lúc Cổ thái phó làm phép ngươi ở bên cạnh trông chừng cẩn thận, nếu hắn có gì phân phó nhất định phải đáp ứng! Ai gia không tin một người chết còn có thể đấu thắng ai gia."
Nghe lời này, lạc Mai mới nói lời cuối cùng của Cổ Mặc Ngân cho thái hậu nghe.
Thái Hậu cười lạnh một tiếng: "Hoàng Thượng xin ai gia án binh bất động, nhưng ai gia vẫn còn có thể sai sử Hinh Phi. Không phải chỉ là đứng ôm hoàng nhi của mình một canh giờ, nàng còn không làm được sao!"
Ngày hôm sau chúng phi tần tới Phúc Thọ cung thỉnh an Thái Hậu, Thái Hậu tất nhiên không quên cùng Hinh Phi nói chuyện này. Khuôn mặt Diệp linh Sương lộ vẻ kinh ngạc, nhưng ngại Thái Hậu phân phó, cũng liền đáp ứng.
Ra khỏi Phúc Thọ cung, chúng phi tần những lời không nên nói đều nói ra.
"Thời gian này Hinh Phi phải khổ cực rồi, lúc này trời đang nóng, ôm Tam Hoàng Tử đứng ngoài một canh giờ không phải chuyện tốt." Quan Sung Việm cười duyên một tiếng, đi qua sát vai Diệp Linh Sương, ấm ức trong long cuối cùng cũng được nói ra miệng, lúc nhìn về phía nàng trong mắt lộ ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
"Hinh Phi đừng để ý tới nàng." Trân tần đã đi tới, ở sau lung trừng Quan Sung viện một cái, mới quay đầu lại phía nàng ôn nhu nhỏ nhẹ nói: "Mặc dù Hinh Phi ở Thúy Hà điện kia mấy ngày, nhưng Hinh Phi là người có phúc, oán khí âm khí gì cũng không đả thương được Hinh Phi." Trân tần thở dài nói, quan tâm nắm chạt tay Diệp Linh Sương: "Muội muội nhẫn nhịn ít ngày, chẳng qua chỉ hơn hai tháng thôi."
Diệp Linh Sương cười nhẹ nhàng kiều diễm, không dấu vết rút tay mình về: "Nhọc lòng tỷ tỷ vẫn nhớ, chẳng qua chỉ là mấy ngày, mỗi ngày cũng chỉ có một canh giờ. Bản cung ngược lại nghe nói, ấm khí oán khí nặng nhất ngoại trừ ở Thúy Hà điện còn có...Lãnh Nguyệt điện." Lúc nói lời này, thân hình Quan Sung Viện vẫn chưa đi xa chợt dừng lại, vội vội vàng vàng đi xa. Diệp Linh Sương nhìn chằm chằm bóng lung hốt hoảng kia, khóe môi khẽ mím nâng lên một đường cong.
"Trân tần tỷ tỷ, vậy tạm biệt." Cười cười nhìn cô gái bên cạnh, Diệp Linh Sương ngồi liễn rời đi.
Liễu Lạc Đan nhìn qua cô gái đang cười yêu ớt kia, cúi đầu nhìn chính mình vừa rồi nắm tay nàng, năm ngón tay hơi co lại: "Trừ tà? Haha, trong Hậu cung người có quỷ trong lòng thật là không ít." Vừa rồi không chỉ Quan Sung Viện, ngay cả sắc mặt Kỳ Quý Phi cũng thay đổi, Ngạn Phi ngược lại vẫn là dáng vẻ không quan tâm, không tranh hơn thua. Nữ nhân kia....cho là mình không biết nàng đang tính toán cái gì trong lòng sao? Ra ám hiệu muốn giúp đỡ mình giả mang thai, nếu thành công, người được lợi lớn nhất chính là nàng ta. Mà Liễu Lạc Đan nàng chẳng qua chỉ là một cái công cụ sinh con, nếu thất bại bị người khách phát hiện, tất cả trách nhiệm phải tự mình gánh chịu, Ngạn Phi một chút cũng không liên quan, tâm tư nữ nhân này đủ độc!
Nhưng mà, Liễu Lạc Đan nàng cũng không phải cái thớt gỗ mặc người chém giết!
Ngày hôm sau lúc Cổ Mặc Ngân làm phép, Diệp Linh Sương đáp ứng phân phó của Thái Hậu, tự mình ôm Tiểu Thiên Thụy tới Thúy Hà điện. Pháp đàn lập ở trong viện, một nam tử sớm đã gác tay đứng cạnh pháp đàn, thấy Hinh Phi đến, cung kính hành lễ, nói: "Lần này lập đàn làm phép đã vất vả cho nương nương rồi."
Diệp Linh Sương cười nhạt: "Thái phó không cần đa lễ, chẳng qua đây chỉ là việc nhỏ, cũng là Thái Hậu phân phó."
Cổ Mặc Ngân vô tình quét qua khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của nàng, nhìn đôi mắt trong sang con ngươi trong suốt như kính con ngươi không khỏi rũ xuống, không tiếp tục nhìn nàng, chỉ chuyên tâm cúng bái hành lễ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK