• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh, Ngụy Vô Tiện liền phát hiện ra, mộng cảnh kia có để lại di chứng, mà lại còn không phải là một vấn đề đơn giản.

Trong lúc hành sự hắn cũng có thể được xem như tương đối chủ động. Tuy rằng gần đây Lam Vong Cơ càng ngày càng thuần thục, hắn cũng thoải mái mà đem hết mọi việc giao cho đối phương, còn mình chỉ việc nằm hưởng thụ. Nhưng cảm giác khi đè Lam Vong Cơ nằm yên trên giường sau đó chính mình chủ động hành sự bên trên y đúng là vẫn thường xuyên khiến hắn khí huyết dâng trào.

Trong mộng cảnh Ngụy Vô Tiện làm chủ đã quen, lúc này Lam Vong Cơ vừa đè hắn xuống, hắn liền tự giác ra tay cởi quần áo của y, vừa cởi vừa hôn, sau đó còn cầm lấy tay đối phương đặt lên người mình, ý đồ muốn hướng dẫn y nên làm gì tiếp theo. Nếu là ngày trước thì chắc hẳn cũng không có vấn đề gì, nhưng Lam Vong Cơ hiện tại... đương nhiên là rất không đồng ý.

Lam Vong Cơ hơi nhấc nửa người trên lên, đôi mắt nhạt màu nhìn thẳng vào hắn, nói:

"Ngụy Anh, ngươi đừng động."

Ngụy Vô Tiện cùng y bốn mắt nhìn nhau, thầm cảm thán mắt Lam Trạm thật là đẹp quá, giống như là thu cả một bầu trời sao cất vào nơi đáy mắt vậy. Nhìn qua thì lạnh lẽo như băng, nhưng thực tế thì lại nhu hòa như nước. Hắn nuốt nước bọt, biết rõ mình nói ra là tự tìm đường chết nhưng vẫn không kìm mồm được:

"Làm sao?"

Suy nghĩ của Lam Vong Cơ đương nhiên xoay chuyển không nhanh bằng hắn, cho nên muốn nói lại thôi. Ngụy Vô Tiện liền cố ý nói:

"Chúng ta nói phải trái một chút, ta đây cũng không có mở miệng dạy ngươi phải làm gì, hay là..."

Hắn cười cười, dùng đầu gối đỉnh nhẹ vào giữa hai chân Lam Vong Cơ, thanh âm cũng mềm nhũn đi vài phần:

"Là Nhị ca ca vẫn cảm thấy còn chưa đủ tận hứng?"

Hắn lôi lôi kéo kéo tay Lam Vong Cơ, đem bàn tay y đặt ở hậu huyệt của chính mình, nháy mắt nói:

"Sờ xem sao? Tùy ngươi muốn chơi thế nào thì chơi."

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện đúng là luôn luôn quá trớn như vậy. Ngoài miệng thì nói không dạy y, nhưng hành động thì vẫn giống hệt như lúc còn ở trong mộng, bảo y làm thế nọ làm thế kia, đã thế trong mắt còn đong đầy ý cười, nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy tràn ngập sự đắc ý, nửa phần sợ hãi cũng không có. Sau đó hắn sẽ chờ đến khi Lam Vong Cơ tức giận không khống chế được nữa, đem hắn ăn sạch sẽ.

Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, sau đó nâng mi lên, chậm rãi thở ra một hơi, nói:

"Được."

Ngụy Vô Tiện: "Hả?"

Phản ứng của Lam Vong Cơ cũng không giống như trong trí nhớ của hắn nhỉ. Thế này cũng quá bình tĩnh đi.

Lam Vong Cơ từ trên cao mà nhìn xuống, lặp lại những câu hắn nói một lần nữa:

"Tùy ta muốn chơi thế nào thì chơi?"

Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói:

"Đương nhiên. Ngụy mỗ ta nói chuyện giữ lời."

Lam Vong Cơ gật đầu, đưa một tay ra sau gáy tháo mạt ngạch trên trán xuống. Ngụy Vô Tiện cũng vô cùng phối hợp mà đem hai tay khép vào nhau đưa lên, để Lam Vong Cơ chậm rãi mà trói chặt hai cổ tay hắn lại với nhau. Sau đó liền chiếu theo đúng lời Ngụy Vô Tiện nói, ngón tay miết theo kẽ mông hắn, đè lên cái miệng nhỏ đang hé ra hé vào kia. Ngụy Vô Tiện nhướng mày, thầm nghĩ: Đây là muốn dùng tay chơi ta sao, tâm tư của Lam Trạm vẫn là quá dễ đoán đi. Chỉ là, Lam Vong Cơ trước mắt cũng không giống người trong mộng, mỗi động tác đều vừa sâu vừa đánh đúng trọng điểm. Chỉ đơn giản ra tay hai lần, Ngụy Vô Tiện liền kìm lòng không được mà phát ra tiếng lầm bầm rên rỉ. Tiếp đó, theo tiếng thở dốc của hắn, ngón tay kia liền cắm thẳng vào trong hậu huyệt chớm mở kia.

Trên người hắn chỗ nào mẫn cảm, không ai có thể biết rõ hơn Lam Vong Cơ. Ngón tay vừa mới đi vào, Ngụy Vô Tiện liền chuẩn bị sẵn tinh thần bị người nọ hung hắn nhấn vào nhược điểm phía trong để trả thù. Nhưng kết quả là, huyệt thịt bị khuếch trương đúng là giãn mở ra, thậm chí đã có thể đút vừa cả ba ngón tay, nhưng mà Lam Vong Cơ lại không hề chạm đến điểm khiến hắn sung sướng nhất dù chỉ một chút. Ngay lúc Ngụy Vô Tiện nhịn không được muốn tự mình vặn vẹo đem điểm kia cọ sát vào đầu ngón tay y thì Lam Vong Cơ lại rút tay ra. Ngụy Vô Tiện liếm liếm cánh môi đã có chút sưng, nói:

"Ơ? Chỉ thế thôi à?"

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, không nói chỉ làm, tự cởi quần mình ra, sau đó dùng tay đỡ tính khí sớm đã căng cứng của chính mình lên, nhét thẳng vào hậu huyệt sớm đã được làm tiền trạm tốt kia. Một đâm này, liền thúc thẳng vào nơi sâu nhất trong vách thịt mềm mại của hắn.

"A a a!! Ư...!!!"

Nơi mẫn cảm vẫn chưa được chăm sóc lúc này bị đầu dương v*t thô to dùng sức hung hăng đâm thẳng vào, tràng đạo trống trải trong chốc lát được lấp đầy, khoái cảm kịch liệt khiến bên trong cơ thể Ngụy Vô Tiện như muốn nổ tung. Hắn ngửa cổ rên to một tiếng khi cự vật nóng bỏng kia cắm sâu vào cơ thể mình, một trận thỏa mãn dâng lên trong lòng. Không cần đến lần thứ hai, một kích đó là đủ khiến đầu óc đang tỉnh táo của Ngụy Vô Tiện hoàn toàn trầm luân trong khoái cảm. Bờ mông căng tròn của hắn bị mấy ngón tay thon dài không chút lưu tình mà bóp mạnh vài cái, thần hồn đều bay mất, những tiếng rên rỉ phóng đãng không ngừng mà tràn ra khỏi miệng:

"Nhanh! A... a...! Cho ta... sâu, sâu chút nữa... Đúng... A a a!!!"

Lam Vong Cơ đem hai bên đùi hắn mở rộng ra hết cỡ, như hắn mong muốn, dùng sức đâm vào sâu được bao nhiêu liền thúc sâu bấy nhiêu. Nâng hông hắn lên, đầu tiên đem phân thân của mình rút ra đến đỉnh, sau đó đâm một nhát sâu tận gốc. Khoái cảm nguyên thủy nhất không ngừng lặp đi lặp lại, đánh cho thần trí hắn hoàn toàn tan rã.

"Sướng quá... Nữa... nữa đi... A a a a a!"

Vừa mới bắt đầu đã kịch liệt như vậy, Ngụy Vô Tiện sung sướng đến mức ngay cả mấy lời buông thả cũng không nói được, chỉ có thể đem hai chân run rẩy mà siết chặt thắt lưng Lam Vong Cơ, hai mắt đẫm lệ không ngừng kêu la. Lam Vong Cơ thúc một trận điên cuồng, hỏa khí trong lòng cũng được đè xuống một chút, động tác chậm lại, đặt người xuống, hỏi:

"Sao không nói gì?"

"..." Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp phản ứng lại, ngơ ngác: "Nói cái gì? Ồ... hiếm thấy nha... Ôi, ngươi muốn nghe hả... hì hì."

"Nếu muốn nghe thì ta sẽ nhiều lời một chút."

Hắn lắc mông dán lại gần Lam Vong Cơ, giọng nói mềm đến mức có thể vắt ra nước, vừa há miệng liền phun ra một tràng:

"Nhị ca ca khiến ta sướng muốn chết. Ta còn nghĩ Lam Trạm người này sao lại lợi hại như thế? Sao nào, vừa lòng không?"

Lam Vong Cơ im lặng một chút, sau đó lại nâng thắt lưng hắn lên, nói:

"Nói tiếp đi!"

Khoảng nghỉ ngơi ngắn ngủi lập tức chấm dứt, quay lại đợt tiến công mạnh mẽ kịch liệt như khi nãy.

Ngụy Vô Tiện bị thúc đến mức liên tục lui về phía sau. Mỗi lần như vậy không chờ hắn ý thức được, Lam Vong Cơ đã kéo hắn trở về. Bộ hạ của Lam Vong Cơ không ngừng va chạm vào cánh mông đầy đặn, phát ra những tiếng "bạch, bạch" vô cùng rõ ràng. Lại nhìn lại động tác mãnh liệt kia, đúng thật là hận không thể mang cả hai ngọc nang nhét thẳng vào trong vách thịt cùng với tính khí luôn. Ngụy Vô Tiện luôn miệng rên rỉ:

"Sướng, sướng quá... Thích..."

"Ca, Nhị ca ca, rất... quá tuyệt rồi..."

"A a a! Ưm! A a a..."

Lúc đầu vốn chỉ là cố ý nói thật khoa trương, nhưng sau đó lại biến thành những lời nhiệt tình thật lòng, thốt lên vài câu mà ngay cả chính mình cũng không hiểu được là kích thích người nghe đến mức nào. Ngụy Vô Tiện bị thao đến mơ mơ màng màng nhưng vẫn còn ý thức được rằng Lam Vong Cơ không thích đổi tư thế cho lắm, vậy nên giãy giụa muốn tự mình đổi sang một kiểu khác. Lam Vong Cơ lại như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, luồn tay bế hắn từ trên giường dậy. Ngụy Vô Tiện lập tức ngồi thẳng nửa thân trên lên đùi Lam Vong Cơ. dương v*t đang chôn sâu trong cơ thể hắn trong nháy mắt đánh thẳng vào chỗ mẫn cảm nhất, so với vừa nãy còn sâu hơn vài phần.

"Hức a a a a a a!!!"

Ngụy Vô Tiện không kịp phòng bị dính một kích kia, sướng đến mức trước mắt chỉ còn lại một mảnh trắng xóa. Lam Vong Cơ ôm chắc hắn, đem hai cổ tay đang bị trói vào nhau vòng qua cổ mình, dưới thân vẫn không ngừng thúc sâu vào bên trong, đôi môi cũng không hề nhàn rỗi mà vừa hôn vừa liếm vành tai trắng nõn. Không giống như Lam Vong Cơ, hai má Ngụy Vô Tiện rất dễ ửng hồng, nhưng vành tai lại làm cách nào cũng không dễ lộ ra biến hóa. Lam Vong Cơ vô cùng kiên nhẫn mà hết hôn lại liếm, sau đó ngậm lấy dái tai mềm mại, dùng răng khẽ nhay nhay. Bên trên thì ôn nhu quyến luyến, nhưng thế công dưới hạ thân lại mãnh liệt một phút cũng không ngừng. Ngụy Vô Tiện không thể nhịn được mà rên to:

"Ưm a... Ư... A a!"

Hơi thở của Lam Vong Cơ vương vấn trong hốc tai hắn, giọng nói trầm thấp đánh thẳng vào màng nhĩ:

"Thoải mái không?"

"A... a..."

Thanh âm gợi cảm từ tính vang lên sát như vậy, Ngụy Vô Tiện đúng là thiếu chút nữa thì bắn thẳng ra, hai mắt đẫm lệ mông lung gật gật đầu:

"Có có có!"

Trong nháy mắt, trên mặt Lam Vong Cơ liền lộ ra một vẻ hài lòng mờ nhạt. Vốn dĩ như thế là đủ, nhưng Ngụy Vô Tiện lại còn cố tình phun ra thêm một câu:

"Nhị ca ca, ngươi học xấu..."

Lam Vong Cơ: "..."

Ngừng một chút, y nói:

"Trách ai!"

Dưới thân liền dùng sức một cái.

"A a a!!!"

Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy tràng đạo của mình sắp bị đâm thủng đến nơi rồi, vội vàng cầu xin nói:

"Trách ta! Trách ta! Nhưng mà... quá sướng... Lam Trạm, ta... ta sắp..."

Hắn nói như vậy vốn là muốn nhắc nhở Lam Vong Cơ cùng mình phóng thích, nhưng mà đối phương lại cúi đầu ừ một tiếng, bất chợt không tiếp tục đâm vào trong cơ thể hắn nữa mà đem tính khí rút ra. Dưới thân bỗng nhiên trống rỗng, Ngụy Vô Tiện có chút hoang mang mà hỏi:

"Gì đấy..."

Lam Vong Cơ cũng không giải thích, chỉ ôm lấy vai rồi xoay người hắn lại, để cho hắn quỳ trên giường. Hai tay Ngụy Vô Tiện bị trói chặt, khó mà phản kháng, thắt lưng ngay lập tức có chút bủn rủn vô lực. Lam Vong Cơ thả lỏng tay, hắn trực tiếp đổ ập xuống, chỉ còn mỗi cái mông căng tròn là vẫn vểnh cao. Lam Vong Cơ đem dương v*t dính đầy chất lỏng trơn nhớt chen vào giữa khe mông hắn, giữa hai cánh mông đầy thịt mềm mại chậm rãi ma sát. Hai mắt Ngụy Vô Tiện mông lung đẫm lệ, trong cổ họng chỉ còn lại vài tiếng rên rỉ loạn xạ, chủ động nâng cao mông mình lên muốn dùng miệng nhỏ nuốt vật kia vào. Nhưng không biết có phải do hắn không còn sức hay không, ngọ nguậy vài lần, làm cách nào cũng không đạt được mục tiêu.

"..."

Phía sau ngứa ngáy rất khó khịu, phía trước lại cứng đến mức rỉ ra dịch thể trong suốt, nhưng mà cho dù làm cách nào cũng không thể thoải mái. Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng nhận ra, Lam Vong Cơ đây là cố ý. Hắn ngoảnh đầu lại, nói:

"Lam Trạm, đừng đùa nữa, mau cho ta đi..."

Lam Vong Cơ im lặng nhìn hắn, không nói một lời. Trên trán tuy đã phủ một tầng mồ hôi, hơi thở cũng có chút gấp, nhưng nhìn qua sắc mặt cũng coi như bình tĩnh, giống như cái vật thô to cương cứng đang không ngừng trừu sáp giữa kẽ mông đối phương không liên quan gì đến bản thân vậy. Thật ra vành tai y sớm đã đỏ ửng, mấy ngón tay đang nắm lấy cánh mông của Ngụy Vô Tiện cũng mơ hồ không khống chế được lực đạo. Nhưng sự nhẫn nại của y tóm lại là vẫn hơn Ngụy Vô Tiện một chút, chỉ cần dựa vào điểm này cũng đủ để khiến y đẩy đối phương trầm luân vào khoái cảm điên cuồng. Trong giọng nói của Ngụy Vô Tiện cũng đã lộ ra chút ủy khuất cùng bất mãn, nói:

"Lam Trạm, ngươi mau tiến vào đi mà, đây là muốn chơi trò gì vậy..."

Nói đến đây, hắn liền dừng lại một lúc, giống như bừng tỉnh đại ngộ, nói:

"Không phải là ngươi muốn ta mở miệng cầu xin ngươi đấy chứ?"

Lam Vong Cơ sắc mặt bình thản, nên làm cái gì tiếp tục làm cái đó, nói:

"Không cần."

Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt với y, nói:

"Xin ngươi đấy Nhị ca ca, ta muốn ngươi, nếu còn tiếp tục không cho ta thì ta sẽ điên mất! Ngươi nói xem, ta mà phát điên thì sau này ngươi làm sao... A a a!!!"

Lời còn chưa dứt, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng đâm vào, trực tiếp biến nửa câu phóng đãng còn chưa nói hết của hắn trở thành một tiếng gào thất thanh. Ngụy Vô Tiện trong lòng liền gấp gáp mà suy tính: Không phải là muốn ta cầu xin y thôi sao!

Hai tay Lam Vong Cơ mạnh mẽ mà nắn bóp mông hắn, côn th*t thô to không ngừng ra vào giữa hai cánh mông. Chỉ thấy chỗ đó một mảng ướt át, những nếp gấp mềm mại nơi cửa huyệt hoàn toàn giãn ra, dưới sự xỏ xuyên liên tục của mình mà biến thành màu đỏ tươi. Hình ảnh đó vốn dĩ nên khiến đáy lòng người khác sinh ra cảm giác thương hại, nhưng huyệt đạo này lại cố tình giống như còn chưa thỏa mãn, vô cùng tham lam mà nuốt lấy cự vật đang đâm vào rút ra kia.

Ngụy Vô Tiện nằm bẹp trên giường, bị Lam Vong Cơ túm chặt lấy thắt lưng mà chinh phạt không dứt. Khuôn mặt đang dán trên gối quay lại, bên trên còn mang theo ý cười mỉm, trong tiếng rên rỉ đứt quãng gọi tên y:

"Lam Trạm, Lam Trạm, Lam Trạm, ngươi... A..."

Lam Vong Cơ nheo mắt lại, trực giác báo cho y biết những điều hắn sắp nói chẳng có gì hay ho, liền hạ thắt lưng xuống, nhéo lên bắp tay hắn một cái. Ngụy Vô Tiện "Á!!!" một tiếng kêu to, nước mắt tí tách rơi xuống, nhưng nhất định phải cố gắng nói nốt câu:

"Lam Trạm, ngươi ngươi ngươi... ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả?"

Lam Vong Cơ có chút sửng sốt:

"..."

Đúng vậy, người chịu di chứng của mộng cảnh này, cũng không chỉ có một mình Ngụy Vô Tiện.

Lam Vong Cơ cúi người xuống, đem lồng ngực mình áp lên lưng Ngụy Vô Tiện, bàn tay trượt xuống an ủi phía trước hắn. Ngụy Vô Tiện vốn dĩ đã chuẩn bị phóng thích rồi, bị y vuốt một cái như vậy, hoàn toàn không nhịn được nữa, "a" một tiếng, không quan tâm gì thêm mà chỉ muốn bắn ra. Thế mà trong lúc quan trọng nhất, Lam Vong Cơ lại kịp thời dùng sức bóp chặt lấy phần gốc tính khí của hắn.

"Ư...!" Hai hàng lông mày của Ngụy Vô Tiện nhíu thành một đường thẳng, nói: "Lam Trạm ngươi làm gì đấy! Ưm..."

Lam Vong Cơ hôn lên môi hắn. Đại não Ngụy Vô Tiện ngay lập tức choáng váng, đang lên đến đỉnh khoái cảm thì bị giữ lại. Trong lúc hôn môi vẫn cố gắng nức nở mà năn nỉ cầu xin:

"Lam Trạm, ta sai rồi, ta sai rồi... Ngươi để cho ta... Ưm hư... ư..."

Lam Vong Cơ lại che kín cái miệng đang mấp máy kia lại, dùng đầu lưỡi mà không ngừng an ủi hắn. Y cũng không phải thật sự muốn ngăn không cho Ngụy Vô Tiện bắn, túm chặt lại vì muốn hắn đợi thêm một lúc thôi, cho nên liền từ từ buông lỏng ra. Sau khi thả ra, tốc độ ra vào của y còn nhanh hơn so với lúc nãy, mỗi lần đâm vào lại càng dùng thêm lực. Miệng Ngụy Vô Tiện bị y bịt kín, hậu huyệt bị một đợt tiến công không theo quy tắc nào đánh cho tơi bời, cuối cùng cả người run lên một cái, phóng thích. Cùng lúc đó Lam Vong Cơ cũng nhấp mạnh thêm vài phát, bắn vào chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn.

"Hức... ưm..."

Ngụy Vô Tiện nằm bẹp trên giường, không ngừng thở dốc, cả người mềm nhũn đến mức không muốn động đậy. Lam Vong Cơ hơi lắc đầu xua đi cơn choáng váng, đem hắn ôm vào lòng. Vừa bị lật lại, Ngụy Vô Tiện lập tức biến thành một con bạch tuộc mà cuốn chặt lấy y, hai tay bị trói chặt vòng qua cổ Lam Vong Cơ mà kéo y xuống, vô cùng thân mật mà cọ cọ lên khuôn mặt tuấn mỹ. Ngụy Vô Tiện nói:

"Lam Trạm, ngươi còn giận không?"

"..."

Một lát sau, Lam Vong Cơ mới chậm rãi nói:

"Ta tự giận chính mình."

Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện có chút kinh ngạc mà trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm:

"Lam Trạm, sao ngươi lại trở nên thẳng thắn như vậy."

"..." Lam Vong Cơ nhìn sang chỗ khác: "Ngươi làm ta trở nên như vậy."

Ngụy Vô Tiện bật cười, cảm thấy Lam Vong Cơ đúng là đáng yêu không chịu được, nháy mắt liền đem chuyện y vừa hung hăng bắt nạt mình ném ra sau đầu, ôm chặt y mà gọi liên mồm:

"Lam Trạm, Lam Trạm, Lam Trạm tốt."

Lam Vong Cơ đáp:

"Ơi."

Ngụy Vô Tiện nói:

"Ngươi đừng giận nữa mà, ngươi không vui ta đau lòng đấy. Đừng giận ta, cũng đừng cáu mình nữa."

Hắn nghĩ một lát, lại nói:

"Hay là, nếu vẫn đang còn giận thì... chúng ta lại làm chuyện gì đó thoải mái đi? Nào nào, để ta dạy ngươi..."

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện nói xong mới ý thức chính mình vừa đụng đến điều cấm kỵ, vội vã bịt miệng lại, nói:

"Không phải không phải không phải, ta nói nhầm!"

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm hắn, nói:

"Dạy ta?"

Ngụy Vô Tiện tay che miệng, đầu lắc như trống bỏi. Cũng không biết là Lam Vong Cơ bỏ qua cho hắn hay chưa, chỉ gỡ tay hắn xuống, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi ướt át mê người kia.

"Ư... ưm..."

Cánh môi mềm mại vốn là nơi ấm áp mẫn cảm nhất, nhưng môi Lam Vong Cơ lại luôn lạnh hơn một chút so với Ngụy Vô Tiện, cũng không biết có phải là do tu luyện tâm pháp nên như vậy hay không. Đôi môi triền miên quất quýt lấy nhau, Ngụy Vô Tiện kìm lòng không được mà than nhẹ một tiếng hệt như chú mèo nhỏ. Lam Vong Cơ lại vươn lưỡi ra, nhẹ nhàng mà liếm láp. Độ ấm nơi đầu lưỡi lại khác biệt hoàn toàn, động tác vừa mềm mại vừa dịu dàng khiến cho Ngụy Vô Tiện có ảo giác Lam Vong Cơ không phải là đang liếm môi mà cố ý muốn trêu chọc đáy lòng hắn, khuấy động lên từng đợt ngứa ngáy không thôi. Chẳng qua, vừa mới trải qua một trận hoan ái kịch liệt quá mức, hắn cũng vô cùng vui lòng được chăm sóc ôn nhu như vậy, ngoan ngoãn nhu thuận mặc cho Lam Vong Cơ hôn mình.

Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên, đem nụ hôn rải đều trên khuôn mặt hắn, đầu tiên là vầng trán, mi tâm, rồi đến khóe mắt... Đầu lưỡi lau đi giọt lệ còn vương trên bờ mi, nhẹ nhàng mà đặt một lên gò má non mềm, nấn ná trên chóp mũi cao cao rồi dừng lại trên đôi môi ửng hồng. Lúc này đây, y mới cạy mở hàm răng đang khép chặt của Ngụy Vô Tiện ra, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng, dây dưa không ngớt.

"Ư... Lam Trạm..."

Ngụy Vô Tiện khép mắt lại, thanh âm mơ hồ mà kêu tên y. Mấy ngón tay Lam Vong Cơ vuốt nhẹ mái tóc của hắn như an ủi, răng nanh khẽ nhay cắn cánh môi dưới mềm mại.

"Ư... Ưm..."

Cảm giác đau đớn cực nhỏ khiến Ngụy Vô Tiện không kìm lòng được mà ngẩng cổ lên, Lam Vong Cơ thuận tay nâng cằm hắn, đôi môi tách ra rồi trượt dần xuống dưới hầu kết. Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà có chút run rẩy, Lam Vong Cơ há miệng ra, đem chỗ mẫn cảm kia ngậm lấy.

"Đừng... Lam Trạm..."

Chỗ yếu ớt nhất nằm trong miệng đối phương, thân thể tự nhiên sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi, ngay cả tiếng rên rỉ của Ngụy Vô Tiện cũng hơi run run.

Là mùi vị của Ngụy Anh, còn trộn lẫn với mùi vị của chính y. Làn da ấm áp mềm mại dán vào má y, huyết dịch bên dưới không ngừng lưu động. Mỗi động tác rất nhỏ của Ngụy Anh đều bị y nhận thấy rõ ràng, còn có tiếng đập mạnh mẽ của trái tim đang giấu dưới khuôn ngực kia.

Ngụy Vô Tiện kêu:

"Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ lắc đầu nói:

"Không sao."

Cánh tay đang ôm hắn chuyển về trước ngực, chạm vào hai đầu v* sớm đã dựng thẳng lên, móng tay nhẹ nhàng quẹt qua, ngay lập tức nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của Ngụy Vô Tiện. Y lại co ngón tay lại, sau đó dùng đầu ngón tay miết một vòng vỗ về quầng vú nho nhỏ kia.

"A... Lam, Lam Trạm..."

Hai má Ngụy Vô Tiện đỏ lên, rên rỉ như một chú mèo nhỏ, Lam Trạm nghịch hắn như vậy, hoàn toàn không phải là chăm sóc sau khi hành sự. Bởi vì dục vọng của hắn lại một lần nữa bị khơi mào rồi.

đầu v* còn lại thật lâu vẫn không được an ủi, dựng thẳng đứng lên như đang kháng nghị. Lam Vong Cơ từ trên người hắn lui xuống một chút, cúi đầu ngậm viên đậu đỏ đang căng cứng kia vào trong miệng.

"Ư..."

Ngụy Vô Tiện không nhịn nổi mà rụt cổ lại. Lam Vong Cơ liền lặp lại động tác như khi nãy, đầu tiên đánh lưỡi một vòng quanh quầng vú, dùng đầu lưỡi mà nhấn chặt đầu v* của hắn lún xuống dưới da.

"A... Lam Trạm, ngươi..." Ngụy Vô Tiện nuốt một ngụm nước bọt: "Ngươi... ngươi lại... Ôi..."

Kỳ lạ ở chỗ, theo lý mà nói thì hắn không quá thích bị cắn. Nhưng không biết vì sao, Lam Vong Cơ ôn nhu hôn liếm hắn như vậy, ngược lại làm cho hắn có chút không quen. Lam Vong Cơ không trả lời, cũng không biết là có nghe thấy hay không. Bàn tay đang chậm rãi mà day ấn đầu v* của hắn lại bỗng nhiên dùng sức mà giày vò. Ngụy Vô Tiện lập tức ưỡn cong thắt lưng.

"A!!!"

Thân thể đột nhiên nảy lên một cái, căng cứng. Còn chưa kịp buông lỏng thì Lam Vong Cơ như hắn mong muốn mà dùng răng nanh cắn nhẹ lên đầu v* còn lại.

"A a a a a a!!!!"

Trước mắt hắn bỗng nhiên trắng xóa, Ngụy Vô Tiện mông lung nghĩ thậm chí có khi mình đã bắn ra rồi, nhưng không phải như vậy. Phản ứng của thân thể hắn vẫn bình tĩnh hơn so với chính hắn suy nghĩ một chút.

Một sợi chỉ bạc chảy ra nơi khóe miệng hắn, Ngụy Vô Tiện ngơ ngẩn gọi:

"Lam, Lam Trạm."

Lam Vong Cơ buông hai đầu v* của hắn ra, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi điểm đỏ sậm vừa bị mình mút đến ướt đẫm kia, bây giờ mới ôn nhu đáp lại hắn:

"Ơi, Ngụy Anh."

Không cần phải đợi Ngụy Vô Tiện ra hiệu đến lần thứ hai, Lam Vong Cơ đã hiểu ý hắn, tiến lại gần mà đặt lên đôi môi đang mấp máy mời gọi một nụ hôn sâu. Động tác trên tay cũng ngừng lại, tiếp tục trượt xuống mà vuốt ve vòng eo hắn.

Cũng giống như "chính mình" trong mộng từng cảm khái, Ngụy Vô Tiện vài năm nay đúng là được y nuôi tốt lắm, những chỗ nên có da có thịt thì thật đầy đặn. Nghĩ đến đây, trong lòng Lam Vong Cơ không nhịn được nổi lên một chút cảm giác có thể gọi là đắc ý, ôm lấy đường cong nơi thắt lưng chuyển tiếp sang bờ mông căng tròn, không ngừng lưu luyến vuốt ve.

Ngụy Vô Tiện hoàn toàn động tình, không phải là bị y hung hăng đâm vào, mà trong sự ôn nhu vuốt ve này động tình đến mức không thể khống chế được. Hắn nói:

"Lam Trạm, Lam Trạm, người sờ phía dưới ta một chút đi..."

Tay hắn vẫn bị Lam Vong Cơ trói chặt, chỉ có thể ôm lấy đối phương, trong tình huống như vậy không thể tự vươn tay xuống an ủi bản thân. Lam Vong Cơ cúi đầu mà "ừm" một tiếng, nhưng lại không dùng tay, thay vào đó là lui cả người xuống. Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, giống như là hiểu ra chuyện gì đó, mơ hồ nói:

"Lam Trạm...?"

Lam Vong Cơ lúc này cũng không dành cho hắn dù chỉ là một ánh mắt, chỉ vùi đầu vào giữa hai bắp đùi trắng mịn. Cảnh tượng nơi đó hiện tại thực sự kích thích, hai bắp đùi yếu ớt trắng nõn làm nổi lên mấy vết hằn đỏ ửng do bàn tay y tạo thành, tinh dịch mới bị bắn vào sâu trong cơ thể đang từ từ chảy ra, hòa cùng với dịch thể trong suốt dính đầy ở mông hắn. Chính Ngụy Vô Tiện cũng biết hiện giờ nơi đó của mình nhất định không thể nhìn, nói:

"Lam... Ư!"

Lam Vong Cơ cắn vào phần thịt mềm mại trong bắp đùi non của hắn, không tính là đau, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn bị kích thích đến mức cả người run rẩy. Hắn nói:

"Đừng mà, đừng cắn... Ư... ư..."

Lam Vong Cơ đúng là không cắn nữa, ngậm lấy một chỗ rồi mút mạnh vào, vừa tê lại vừa ngứa, còn khó chịu hơn là so với thẳng miệng cắn xuống. Khi đôi môi tách khỏi làn da còn mang theo theo một tiếng vang đặc biệt rõ ràng, khiến cả hai người đều có chút ngẩn người. Không để Ngụy Vô Tiện kịp nhận ra đó là cái gì, Lam Vong Cơ lại cúi đầu, lần này mục tiêu của đôi môi kia không phải là da thịt cũng không phải là bắp đùi, mà chính là nam căn đang dựng đứng của Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện: "..."

Hắn hơi nâng nửa người trên lên, đúng lúc có thể đem cảnh tượng ướt át kia thu vào đáy mắt. Hình ảnh này cho dù có nhìn thấy bao nhiêu lần thì vẫn có thể giữ nguyên mười phần lực công kích, cho dù là nhiều hay ít thì phản ứng đầu tiên của hắn cũng là lui về phía sau, không muốn Lam Vong Cơ phải làm như vậy. Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên Lam Vong Cơ làm, đã sớm có kinh nghiệm, hai tay túm chặt lấy đùi Ngụy Vô Tiện, khiến hắn muốn lui cũng không lui được.

Lam Vong Cơ ngậm lấy phần đầu của hắn, dùng đầu lưỡi liếm vài cái, lập tức khiến hai chân Ngụy Vô Tiện co rút lại, kẹp lấy đầu y. Nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng đến động tác của Lam Vong Cơ, bắt đầu thong thả mà đem tính khí của hắn nuốt vào, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng mà trêu chọc.

"..."

Từ trước đến nay Ngụy Vô Tiện vốn là không thích kìm nén, nhưng lần này lại theo bản năng muốn cắn răng nhịn lại một lần. Nhưng cảm giác dương v*t bị bao vây trong khoang miệng của Lam Vong Cơ thật sự quá tốt, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà phun ra một tiếng thở dốc, bị khoái cảm càn quét khắp cơ thể, da đầu cũng run lên, nói:

"Lam Trạm, ngươi chậm một chút, a... Đừng mà... Ư!"

Lam Vong Cơ ngậm lấy toàn bộ dương v*t của hắn, mút mạnh một cái.

"A a a a Lam Trạm Lam Trạm Lam Trạm!!!"

Hai bắp chân của hắn không nhịn được mà đập mạnh lên lưng y, nhưng cũng rất nhanh liền bủn rủn vô lực, khóe mắt cũng lập tức sũng nước, hai tay bị trói chặt đặt trên đỉnh đầu siết lấy đệm chăn. Lam Vong Cơ rất ôn nhu, ôn nhu đến đáng sợ. Ngụy Vô Tiện khóc ròng nói:

"Lam Trạm... Lam Trạm... Ngươi đừng giận nữa... Ta sẽ không bao giờ... như vậy..."

"Không, không dạy ngươi..."

Nghĩ nghĩ, lại bổ sung tiếp:

"Cũng sẽ không tự mình... A a a!"

Lam Vong Cơ lập tức nuốt sâu tính khí của hắn đến tận gốc.

Ngụy Vô Tiện: "!!!"

Hắn hoảng hốt nhận thấy vật kia của mình gần như đã chạm đến cuống họng của đối phương, mà lúc này vật ấy cũng kịch liệt co rút hai lần. Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không thể nhịn được dưới sự kích thích này nữa, lập tức bắn ra.

Đạt đến đỉnh cao khoái cảm của dục vọng, hắn không thể làm được gì khác ngoài hét to lên một tiếng, kẹp chặt lấy đầu Lam Vong Cơ, mà Lam Vong Cơ dường như cũng không có ý muốn lui lại. Chờ đến khi Ngụy Vô Tiện xuất tinh xong, bình tĩnh lại một chút mới nhận ra Lam Vong Cơ vẫn đang còn ngậm dương v*t của hắn thật sâu.

Ngụy Vô Tiện: "..."

Hắn giãy giụa ngồi dậy, kích động nói:

"Đừng, Lam Trạm, nhổ ra, nhổ ra!"

Lam Vong Cơ cũng từ từ ngồi dậy. Tuy rằng y không đến mức giống như Ngụy Vô Tiện mà mở miệng cho đối phương nhìn, nhưng dáng vẻ này đúng là vừa mới ngậm thứ gì trong miệng. Mặc dù không nhìn thấy động tác nuốt xuống của y, nhưng cảnh tượng đó lại một lần nữa như tái hiện rõ ràng trước mắt hắn. Đôi môi kia làm sao lại dính trọc dịch, hầu kết tuyệt đẹp kia làm sao mà trượt lên trượt xuống...

Rõ ràng đều là phu phu già với nhau rồi, Ngụy Vô Tiện vẫn cảm thấy mặt mình đỏ ửng lên, đỏ như là bị thiêu cháy.

Lam Vong Cơ cởi trói cho Ngụy Vô Tiện, đem mạt ngạch để qua một bên, định xoa bóp cổ tay cho người kia như mọi khi. Ai ngờ người đang nằm dưới thân y lại đột nhiên bạo phát. Hắn đẩy Lam Vong Cơ một cái, sau đó hùng hổ mà cưỡi lên người y, nhìn qua cực kỳ có tinh thần, không hề có dáng vẻ của một người vừa trải qua trận đại chiến vừa rồi. Ngụy Vô Tiện nghiến răng nghiến lợi nói:

"Lam! Trạm!"

Lam Vong Cơ nằm trên gường, bình tĩnh mà ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không phản kháng gì.

Ngụy Vô Tiện: "..."

Trợn mắt trừng y một chút, cả người lại mềm ra, giống như sức lực toàn thân bị rút sạch, oạch một tiếng đem đầu nện xuống ngực y. Lam Vong Cơ nâng tay lên, xoa xoa cái trán của hắn, lại vỗ nhẹ hai cái trên tấm lưng thon dài.

Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ nói:

"Lam Trạm, ngươi cái con người này, thật đúng là..."

"Thật đúng là..."

Hắn không biết phải nói tiếp thế nào cho phải. Lam Vong Cơ lại đột nhiên mở miệng.

"Ta đâu có tức giận."

"..." Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Thật sao?"

Lam Vong Cơ nghiêm túc gật đầu.

Cái người này, vì cái gì mà rõ ràng là càng ngày càng thành thục, ngược lại lại khiến hắn thấy y càng ngày càng giống một đứa trẻ vậy?

Ngụy Vô Tiện rúc vào trong ngực y, dùng sức nhéo hai cái, nói:

"Lam Trạm, ngươi cái người này!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK