Mục lục
Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 100:

 

Trương Húc Đông lười đấu võ mồm với mấy cô nhóc này, anh nhìn ông chủ Phan, nói: “Ông chủ Phan, nhớ kỹ lời tôi nói.”

 

“Vâng, vâng.” Ông chủ Phan liên tục gật đầu: “Cũng đã tối rồi, cậu ở lại ăn bữa cơm đi?”

 

“Không cần đâu.” Trương Húc Đông nói. Sau khi ném lại câu nói đó, anh quay đầu rời đi.

 

“Nếu không phải mình xem thường cậu ấy, có lẽ cậu ấy sẽ không lấy nhiều tiền như vậy…” Ông chủ Phan nhìn theo bóng lưng rời đi của Trương Húc Đông, không nhịn được thở dài trong lòng.

 

Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận.

 

Sau khi rời khỏi đây, Trương Húc Đông trở về núi Long An.

 

Mấy ngày kế tiếp: “Tin tức kẻ đào tẩu bị tấn công” càng lúc càng nổi bật, ngay cả sở bảo vệ cũng biết tin này, thậm chí lấy đoạn camera kia ra, để phân tích.

 

Mà “hung thủ” trong đoạn phim kia, cũng được coi là anh hùng, sở bảo vệ cực lực muốn tìm ra người đó.

 

“Cậu Tần, nghe nói sở bảo vệ tỉnh thành cử người đến, mục đích là để tìm kiếm vị anh hùng kia.” Trên đỉnh núi, mặt thẹo đứng trước mặt Trương Húc Đông nói.

 

Trương Húc Đông chậm rãi mở mắt, lắc đầu nói: “Tôi không có hứng thú với sở bảo vệ.”

 

“Nhưng nếu cậu không xuất hiện, nhất định sẽ có người khác mạo nhận thay thế.” Mặt thẹo có chút lo lắng nói.

 

Trương Húc Đông mỉm cười, dường như không chút để ý.

 

Là thật thì không giả được, đã là giả thì không thật được.

 

Cùng lúc nhận được vinh quang, cũng sẽ gánh chịu nguy hiểm tương ứng.

 

“Vẫn còn một chuyện” Mặt thẹo nói: “Gần đây Kiếm Hổ đang dùng đan dược của cậu đưa để đổi lấy dược liệu”

 

“Ồ?” Trương Húc Đông nhướng mày: “Đây là ý kiến không tệ, xem ra tôi đã xem thường Kiếm Hổ rồi.”

 

Mặt thẹo bĩu môi, không nói gì cả.

 

Trong phòng làm việc của Kiếm Hổ, đã mời bác sĩ trung y đến, chuyên thu dược liệu cho hắn ta.

 

Mà rất nhiều người vì muốn có được viên bổ nhỏ này, không tiếc lấy nhân sâm gia truyền ra.

 

“Anh Kiếm, không biết anh cần những dược liệu này, để làm gì?” Một doanh nhân giàu có không nhịn được hỏi.

 

Kiếm Hổ hừ khẽ nói: “Đương nhiên là do vị trung y điều chế thuốc sau lưng tôi cần rồi! Tôi cho các người biết, chỉ cần các người lấy ra thảo dược từ trăm năm trở lên, loại đan dược này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!”

 

Vì một câu nói này của Kiếm Hổ, rất nhiều doanh nhân giàu có tìm kiếm dược liệu cực phẩm khắp nơi.

 

Trưa hôm nay, Kiếm Hổ lau mồ hôi chạy đến tiểu khu Long An.

 

“Cậu Tần, nói cho cậu một tin tức tốt!” Kiếm Hổ có chút hưng phấn nói.

 

Trương Húc Đông chậm rãi mở mắt, nói: “Tin tốt gì?”

 

Kiếm Hổ xoa tay, nói: “Gần đây Gia Thành có một doanh nhân giàu có đến, gia cảnh người này khá giả, rất không đơn giản, lần này đến, nghe nói là muốn có viên bổ nhỏ!”

 

“Nói trọng điểm” Trương Húc Đông khẽ cau mày.

 

Kiếm Hổ vội vàng nói: “Nghe nói trong tay anh ta có hà thủ ô cất giữ năm trăm năm!”

 

“Năm trăm năm?” Ánh mắt Trương Húc Đông lập tức sáng lên: “Lời này là thật?”

 

“Vô cùng chân thật!” Kiếm Hổ hưng phấn nói: “Anh ta đã mời rất nhiều người, ai có thể cung cấp nhiều viên bổ nhỏ nhất, hà thủ ô sẽ cho người đó!”

 

Trương Húc Đông trầm mặc chốc lát, gật đầu nói: “Anh ta ở đâu, đưa tôi đến gặp anh ta.”

 

Khách sạn Thiên Hào, có rất nhiều xe đậu trước cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK