Mí mắt Diêu Vệ Hải sưng phồng, mọi thứ xung quanh đều nhoè đi, sặc mùi máu tanh trong miệng và xoang mũi.
Ông và Thích Nghiêm nhìn nhau, tầm mắt chao đảo đang dần khép lại, môi ông khẽ run rẩy, giọng nói phát ra cũng rất nhỏ: “Là tôi bắn…”
Đôi mắt Thích Nghiêm giống như ao nước tù không hề dậy sóng, nhìn chằm chằm vào ông, sau đó liền di chuyển ngón tay.
Có người bước tới lại dùng kìm rút ngón tay ông.
Còn chưa làm gì, Diêu Vệ Hải đã đoán trước được cơn đau và ngập chìm trong sự sợ hãi, trợn mắt hét lớn.
Mặt Thích Nghiêm tràn đầy nghi hoặc, nói với đám đàn em bên cạnh: “Sao lại có người như này nhỉ? Cho ông ta một con đường sống, mà còn không biết điều.”
Tưởng Thành nhắm mắt không dám nhìn, chỉ có thể nghe thấy tiếng gào thét thấu tận tâm can của Diêu Vệ Hải.
Đợi đến khi ông la hét đến kiệt sức, người đang giữ ông mới buông ra.
Diêu Vệ Hải ngồi sụp xuống đất.
Thích Nghiêm tiếp tục hỏi: “Được rồi, vậy thì hỏi tiếp câu nữa.
Ai là đặc vụ ngầm?”
“…”
Diêu Vệ Hải nằm co quắp trên mặt đất, miệng ú ớ gầm thét như một con thú bị nhốt trong lồng, trán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nhất quyết không trả lời.
Tin tức giả này chỉ có Tưởng Thành, Mạnh Tuấn Phong và ba người nữa biết mà Tưởng Thành lại không thân quen với họ lắm.
Thích Nghiêm khẳng định có một người trong số họ là mật vụ, hắn đã yêu cầu Diêu Vệ Hải chỉ ra người đó.
Hắn nói: “Chỉ cần ông chỉ ra tên mật vụ đó, tôi có thể xem xét khoan hồng cho ông.”
Đương nhiên Diêu Vệ Hải sẽ không nói.
Thích Nghiêm lại không sợ ông im lặng, mỉm cười quay qua nhìn năm người Tưởng Thành nói: “Không nói cũng không sao, giết một hay năm cũng thế, chẳng khác biệt là mấy.”
Những người khác nghe đến mình có thể sẽ bị giết oan, không kiềm chế được mà lao đến tham gia đánh đập Diêu Vệ Hải, ép ông phải nói ra kẻ nằm vùng.
Chỉ có Tưởng Thành và Mạnh Tuấn Phong là không nhúc nhích.
Thích Nghiêm tò mò liếc nhìn Tưởng Thành, nói: “Cậu không sợ mình bị chết oan sao?”
Tưởng Thành châm một điếu thuốc nói: “Các người giết cảnh sát, chính là đang đi vào ngõ chết.
Tôi lên nhầm thuyền, sớm muộn gì cũng phải chết.
Nếu như các người thật sự muốn giết nhầm còn hơn bỏ sót thì trước khi chết tôi có một thỉnh cầu.”
“Nói nghe xem.” Thích Nghiêm quan tâm hỏi.
Tưởng Thành nhìn chằm chằm Diêu Vệ Hải: “Để tôi giết ông ta trước.”
Làn khói trắng cuộn tròn, anh hờ hững nheo mắt, đáy mắt vừa nặng nề lại lạnh lẽo.
Màn tra tấn vẫn đang tiếp diễn.
Cuối cùng, Thích Nghiêm dần mất kiên nhẫn, giơ tay ra hiệu cho đám đàn em của mình bước tới giết toàn bộ những kẻ tình nghi.
Ba người kia thấy mình sắp chết, mắt trợn tròn sợ hãi, có người quỳ xuống khóc lóc van xin, tiếng van nài thảm thương vang vọng khắp nhà kho trống trải, bầu không khí ép người ta đến bước tuyệt vọng.
Bóng đen của cái chết đang giằng xé khoảng không gian này, xé tan lý trí của họ.
Cuối cùng, một người trong số họ đột nhiên rút súng ra, nhắm vào Thích Nghiêm, trực tiếp bị hai tiếng “đoàng đoàng” bắn xuyên qua người và đầu.
Máu thịt bắn tung tóe.
Sau tiếng súng là một sự im lặng đến nghẹt thở.
Ngay sau đó, khẩu súng chĩa về hướng Tưởng Thành và Mạnh Tuấn Phong.
Lúc này, chú Thất hơi nhíu mày.
A Phong là đứa trẻ mà ông ta dẫn dắt cho nên rất tin tưởng cậu ấy, bây giờ Thích Nghiêm muốn giết A Phong, mặc dù ông ta không nỡ, nhưng đành chỉ có thể làm như vậy vì tình hình chung.
Hơn nữa ông ta cũng sẽ không làm trái với mệnh lệnh của Thích Nghiêm.
Khoảnh khắc lên đạn, Tưởng Thành thực sự cảm thấy cuộc đời mình coi như đã đặt dấu chấm hết tại đây.
Nhưng những biến cố này xảy đến quá đường đột, anh căn bản không biết mình nên nghĩ gì vào giây phút cuối cùng này.
Mù mịt và tuyệt vọng.
Chính vào lúc Tưởng Thành từ bỏ thôi không suy nghĩ nữa và nhắm mắt cam chịu, Mạnh Tuấn Phong từ từ quỳ xuống hướng Diêu Vệ Hải.
Ngón tay cậu ta cào lên khuôn mặt đã sớm hoảng sợ đến tột cùng, nói với Diêu Vệ Hải: “Cục phó Diêu, tôi không muốn chết, hãy cứu tôi…”
Toàn thân Tưởng Thành cứng đờ.
Anh không ngờ người tên A Phong này vậy mà lại biết Diêu Vệ Hải.
A Phong là nằm vùng? Cũng giống như anh, là mật vụ mà Diêu Vệ Hải cử đến sao?
Anh nhìn Mạnh Tuấn Phong đang quỳ gối, lê tới chỗ chú Thất, nắm lấy gấu quần của lão ta, nói: “Chú Thất, cháu luôn kính trọng chú, xin hãy tha cho cháu một mạng!”
Chú Thất trừng mắt, kinh ngạc nhìn cậu ta một hồi, rất nhanh sau đó sự kinh ngạc chuyển thành tức giận,vung tay tát vào mặt Mạnh Tuấn Phong.
“Là mày–!!”
Chú Thất chỉ kịp hét lên, câu nói đứt quãng, nhất thời ho khan, phải nhờ người đỡ dậy nửa phút mới miễn cưỡng nói một câu, chỉ vào Mạnh Tuấn Phong và nói: “Thì ra là mày!”
Diêu Vệ Hải gắng hết sức gọi cậu ta một câu: “Tàng Phong!”
Đột nhiên Mạnh Tuấn Phong sững người, từ từ quay đầu lại, nhìn Diêu Vệ Hải.
Diêu Vệ Hải nói: “Nhớ tới nhiệm vụ của mình, nhớ tới lòng tin của mình… không được sợ hãi …”
…
Tại phiên điều trần.
Tưởng Thành cho biết: “Sau này tôi nhận ra Mạnh Tuấn Phong cũng là một trong những mật vụ do cục phó Diêu cử đến.
Nhiệm vụ của cậu ta là phải bảo vệ thân phận của tôi đảm bảo không bị tiết lộ ra ngoài.”
Anh ngừng lại, ngón tay bóp trán, nhắm mắt bình tĩnh lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Tôi không giết, là Lão Bọ Cạp đã bắn chết họ.
Vì có Mạnh Tuấn Phong đứng ra làm bia đỡ đạn nên tôi mới có thể sống sót.”
Công tố viên hỏi: “Vậy còn chuyện dấu vân tay trên khẩu súng đó?”
Tưởng Thành trả lời: “Họ đưa súng cho tôi và cử tôi đi xử lý thi thể.
Dấu vân tay cũng chính là in lên từ lúc đó.”
Vốn dĩ anh thừa cơ hội xóa sạch dấu vân tay của mình, nhưng lúc đó anh đã mất cách liên lạc với phía cảnh sát, nếu có thể dùng dấu vân tay này để chuyển hướng sự chú ý của cảnh sát đến anh, có lẽ sẽ là chuyện tốt nên anh đã không xoá nó đi.
“Chúng tôi không còn vấn đề gì.”
Phiên điều trần cuối cùng đã tiếp nhận những đóng góp xuất sắc của Tưởng Thành cho cảnh sát trong thời gian nằm vùng của mình.
Còn đối với việc là nghi phạm giết Diêu Vệ Hải và Mạnh Tuấn Phong, do không đủ bằng chứng nên đã bãi bỏ các cáo buộc chống lại anh.
Tiếp theo đó, Tưởng Thành sẽ được bảo vệ với tư cách là nhân chứng quan trọng của đội chuyên án “8.17”.
Sau khi phiên điều trần kết thúc, còng tay của Tưởng Thành được tháo bỏ, anh đang thử cử động cổ tay cứng ngắc của mình.
Viên cảnh sát đã nhận nhiệm vụ thẩm vấn anh khi đó đã đưa cho anh một điếu thuốc và nói: “Anh là một người hùng.
Lần trước không may xúc phạm tới anh, thật ngại quá!”
Tưởng Thành cầm lấy điếu thuốc, mượn anh ta bật lửa, nhếch mép mỉm cười: “Không sao.”
Hai người cùng nhau đứng hút thuốc, mọi ân oán đều tan biến.
Một lúc sau, Vu Đan đi tới gọi Tưởng Thành, nói đã chuẩn bị trước một bộ quần áo sạch sẽ cho anh và kêu anh đến ký túc xá hậu cần để đổi áo bệnh viện trên người.
Trên đường đi đổi quần áo, Tưởng Thành hỏi cô: “Ai chuẩn bị giúp tôi?”
Vu Đan nói: “Đội trưởng Đàm.”
Tưởng Thành nghĩ đó là Chu Cẩn nên có hơi thất vọng, nhưng trong lòng anh vẫn luôn cảm kích trước sự chiếu cố của Đàm Sử Minh và nói: “Tôi có thể gặp đội trưởng Đàm được không? Lần này may mà nhờ có ông ấy ra tòa làm chứng.”
Vu Đan cười nói: “Không vội, sau này còn có nhiều dịp.
Đội trưởng Đàm bảo tôi nói với anh, thay quần áo xong rồi xuống lầu, có người đang đợi anh.”
Trong lòng Tưởng Thành thấp thỏm không yên: “Ai đợi tôi vậy?”
Vu Đan không nói gì, chỉ vào trong phòng và kêu anh đi đổi quần áo.
Tác phong của Tưởng Thành rất nhanh nhẹn, khoảng bốn đến năm phút sau liền bước ra, mặc một chiếc áo phông thoải mái và khoác chiếc áo jacket đen bên ngoài, tướng mạo anh vốn đã cực sáng sủa, vừa phóng khoáng lại thêm phần nghiêm nghị.
Lúc anh mặc áo bệnh viện nhìn có chút phờ phạc, hiện tại cũng ít nhiều khôi phục được thần sắc trước kia.
Vu Đan không kiềm chế được hai mắt sáng rực lên.
“Được rồi, tôi dẫn anh xuống dưới nhé.”
Lúc xuống lầu, Vu Đan vẫn đang nhìn vào điện thoại, mắt Tưởng Thành lại không phải kiểu sắc bén bình thường, khi để ý đến giao diện trò chơi trên màn hình của cô, anh liền đoán: “Liên minh à?”
Vu Đan kinh ngạc: “Sao anh biết?”
Anh nói: “Thấy chị Đan không giống người nghiện game, ngoại trừ là đang vì việc chung.”
Vu Đan cười nói: “Xem ra bị anh nhìn trúng rồi.
Tuy nhiên, gần đây đội trọng án xảy ra rất nhiều chuyện …” Cô nghĩ đến Triệu Bình, sắc mặt không giấu được vẻ bi thương.
Tưởng Thành không để ý đến cảm xúc của cô, nói: “Chu Cẩn rất giỏi chơi mấy trò tranh đấu thế này.
Có thể để cô ấy thử.”
“Cậu ta là game thủ đó trời, lợi hại đến mức ảnh hưởng tới tính công bằng của trò chơi nên đã bị cấm thi rồi.”
Tưởng Thành nhướng mày nói: “Thật không?” Anh cười lớn nói: “Thế mới xứng là học trò tôi dạy.”
Vu Đan vốn muốn nói thì ra kỹ thuật của Chu Cẩn là do anh dạy, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến mối quan hệ phức tạp và khó xử hiện giờ giữa hai người, khóe mắt cô giật giật, cũng không tiếp lời anh nữa.
Ngay sau khi phiên điều trần kết thúc, Giang Hàn Thanh bước ra khỏi phòng giám sát, vì phép lịch sự, anh chào hỏi nói chuyện với cục trưởng Lưu và một số chỉ huy của cục cảnh sát mà đã từng hợp tác chung trong các vụ án trước đây.
Cục trưởng Lưu muốn mời Giang Hàn Thành dùng bữa ăn tối, anh vội lịch sự từ chối, giải thích mình đã định tối nay sẽ về nhà bố mẹ.
Cục trưởng Lưu cũng không gượng ép anh.
Đúng lúc này Tưởng Thành bước xuống lầu,
Hai người vô tình chạm mặt nhau ở cầu thang.
“…”
Khoảnh khắc Tưởng Thành và Giang Hàn Thanh đối mặt nhau, Vu Đan đang đứng bên cạnh lập cảm thấy bầu không khí trong hành lang hơi ngột ngạt, lạnh lẽo như một tảng băng trào đến.
Cô chớp chớp mắt, cổ họng thắt lại và nói: “Cái đó, tôi còn vài công việc chưa xử lý.
Tôi đi trước đây…”
Vu Đan vội vã chuồn đi, không quên gửi tin nhắn cho Chu Cẩn.
“Cậu chết ở đâu rồi!”
Chu Cẩn rất nhanh đáp: “Sao vậy? Sư phụ không yên tâm cho tâm lý bất ổn của mình, liền sắp xếp cho mình đến hội chẩn.”
“… Mái nhà của cậu sắp bốc cháy rồi.”
“?”
Chu Cẩn vừa mới rời khỏi trung tâm hội chẩn tâm lý và đang bắt taxi bên vệ đường.
Khi nhìn thấy tin nhắn của Vu Đan, trong lòng cô đã đoán được dự cảm chẳng lành, lấy hết can đảm mới dám hỏi thăm, nói: “Có phải phiên điều trần không thông qua xét xử Tưởng Thành à?”
Vu Đan: “Về đội rồi nói.”
Chu Cẩn: “Ok.”
Trước khi Vu Đan rời đi còn không cam lòng mà ngoái đầu lại nhìn, Tưởng Thành vờ như không có người trước mặt, bước thẳng ra ngoài.
Cô ấy đã không ở lại nữa.
Trong hành lang chỉ có hai người Giang Hàn Thanh và Tưởng Thành, nhưng hôm nay Tưởng Thành lại không bày ra dáng vẻ giương nanh múa vuốt như ngày thường nữa, cố gắng chọc tức Giang Hàn Thanh, phớt lờ anh mà đi về phía cửa.
Khi hai người đi ngang qua nhau, đột nhiên Giang Hàn Thanh nói: “Tại sao lại nói dối?”
Bước chân Tưởng Thành ngừng lại, bất động tại chỗ.
Ánh mắt Giang Hàn Thanh tối sầm lại, giống như một hố nước sâu, nói: “Không phải do Lão Bọ Cạp bắn chết, phải không?”
Khi Tưởng Thành thốt ra câu “Tôi không giết người” trong buổi điều trần, anh ta khẽ gật đầu, hành động điển hình mâu thuẫn với lời nói, hơn nữa khi anh ta kể lại sự việc này, sự hối hận và tội lỗi được thể hiện rõ hơn cả sự tức giận …
Giang Hàn Thanh không thể lật lại lời khai của Tưởng Thành tại phiên điều trần nếu chỉ có một vấn đề nhỏ như vậy, Tưởng Thành biết rõ còn hỏi ngược lại anh: “Bằng chứng đâu?”
Tưởng Thành chế nhạo nói: “Tôi nhớ lần trước gặp mặt, anh cũng cắn bừa thế này.
Giang Hàn Thanh, anh nghĩ có thể giết được tôi chỉ bằng một câu nói thôi sao? Không dễ dàng vậy đâu.”
Tưởng Thành tùy ý bắt tay chào tạm biệt với anh, vừa mới đi được hai bước, anh ta liền dừng lại.
Anh thì thào vài câu, nghe có vẻ rất nghiêm túc và bình tĩnh: “Tôi có nghe Lão Bọ Cạp nói đến một vài chuyện, về anh….
Giáo sư Giang, theo ý của anh, sau khi thủ phạm giơ tay đầu hàng, cảnh sát còn có thể bắn không?”
Giang Hàn Thanh: “…”
Đột nhiên anh siết chặt ngón tay lại.
Tưởng Thành đi lướt qua Giang Hàn Thanh, kéo khóa áo khoác lên, không nói gì, xoay người bước ra cửa lớn.
Anh ta trông thấy bóng ba người đứng cạnh một chiếc xe màu trắng từ phía xa, tất cả đều là những gương mặt quen thuộc.
“Ba mẹ!”
Anh ta ngạc nhiên và giây sau liền trở nên vui vẻ phấn khích, chạy như bay về phía bọn họ.
Giang Hàn Thanh nghe thấy giọng nói quen thuộc, có chút tò mò, cũng bước theo ra ngoài.
Ban ngày đã sớm ngả xế chiều, ánh hoàng hôn rực rỡ xán lạn.
Chu Tùng Nhạc đứng ở điểm cuối nơi Tưởng Thành chạy đến, anh sớm đã không còn là một cậu nhóc mười mấy tuổi nữa, nhưng anh lại điên cuồng lao chạy về phía ông như một đứa trẻ.
Tưởng Thành dang tay ra, ôm chặt lấy ông.
Giang Hàn Thanh nhìn thấy khóe mắt của Chu Tùng Nhạc lập tức đỏ hoe, nhưng ông ấy lại cố kìm nén, không để rơi nước mắt trước mặt thằng bé.
Ngược lại, ông đẩy Tưởng Thành ra và dùng gậy đánh lên người anh.
Hết lần này đến lần khác, đánh thật mạnh, thật mạnh.
Tưởng Thành đứng đó, không hề nhúc nhích để mặc cho Chu Tùng Nhạc đánh.
Còn chưa đánh được nhiêu cái, ông ném cây gậy đi, nhìn anh thở dài.
Lúc này, Tưởng Thành bước tới, lại ôm chầm lấy ông thêm lần nữa.
Cuối cùng Chu Tùng Nhạc cũng mỉm cười hiền hậu, đưa tay lên xoa đầu anh.
Giang Hàn Thanh đứng ở trong góc tối lạnh lẽo, như đông cứng lại thành đá, thật lâu không nói câu nào..