Nghe thấy giọng nói lớn của chú Đổng, viện trưởng Lục và những người khác cũng bị thu hút mà nhìn ra ngoài, thấy một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi, năm mươi tuổi trông hơi giống Phật Di Lặc, đang đi vào sân trên tay còn cầm hai gói thuốc đông y.
Nhìn thấy ba thầy trò viện trưởng Lục, ông ấy đánh giá bọn họ một cách cẩn thận.
Hứa Mỹ Lam không để ý tới ánh mắt của mấy người, nhìn thấy gói thuốc trong tay chú Đổng, trong lòng cô vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy tới, nhận lấy gói thuốc, đối với chú Đổng cảm kích nói.
“Chú Đổng, chú có thể ra sân nghỉ ngơi một lát, cháu đi sắc thuốc đây.” Nói xong, Hứa Mỹ Lam liền hấp tấp lao vào phòng bếp.
.
Bên này Tề Lôi thấy không khí có chút yên tĩnh, ho khan một tiếng, đi tới bên cạnh chú Đổng, “Bác sĩ Đổng, ba người này là từ bệnh viện huyện đến kiểm tra cơ thể cho Trương Hùng! Viện trưởng Lục, Lục Gia, Lục Giảm, còn đây là bác sĩ Đổng, bác sĩ của thôn Trương Gia, cũng là thầy của Trương Hùng.”
“Thì ra là bác sĩ Đổng, tôi đã biết ông ấy từ lâu.
Tôi là viện trưởng của bệnh viện huyện, lần này cũng là do chúng tôi sơ suất mà để học trò của ông bị dị ứng với Penicillin, chúng tôi rất xin lỗi!”
Viện trưởng Lục đưa tay ra trước, giọng điệu rất khách sáo, chú Đổng thấy vậy, cũng không đưa tay ra mà đánh vào khuôn mặt tươi cười kia, người trước mặt ông đang tươi cười đầy mặt, trong giọng nói cũng rất chân thành, cả người hoả khí đều bị nghẹn trở về, làm cho khuôn mặt ông ấy trông tối tăm và đáng sợ.
Chú ấy cũng không đưa tay ra bắt tay với viện trưởng Lục, chỉ gật đầu chào hỏi rồi sải bước vòng qua vài người đi vào phòng của Trương Hùng!
“Này, sao ông lại không lễ phép như vậy!” Lục Gia thấy thầy mình khiêm tốn như vậy, bác sĩ Đổng này lại còn không nể mặt, vì vậy không nhịn được liền quát vào bóng dáng chú Đổng một tiếng.
“Lục Gia không được vô lễ, chuyện này vốn chính là do chúng ta không đúng, hô to gọi nhỏ như vậy còn ra thể thống gì.”
Viện trưởng Lục hạ giọng quát lớn, chú Đổng nghe vậy thì dừng lại, sau đó rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
Chú Đổng vào phòng thấy Trương Hùng trên mặt cũng đã bắt đầu nổi mụn đỏ, hiện tại khuôn mặt tuấn tú ấy hoàn toàn không thể nhìn được nữa, liền không nhịn được cười một tiếng, trêu đùa anh.
“Chàng trai, may mắn con đã kết hôn, nếu không, cô gái nào nhìn thấy con như vậy đã sớm sợ hãi mà bỏ chạy mất rồi!”
“Thầy, con đã biến thành như vậy rồi thầy còn lấy con ra mà trêu ghẹo!” Trương Hùng bất đắc dĩ thở dài, lần này anh cũng thuộc về tai bay vạ gió*.
**[Tai bay vạ gió: Tai họa từ đâu đến một cách bất ngờ.
Tai hoạ, oan trái bất ngờ ập đến.]
“Đừng lo lắng, có thầy ở đây, thầy đảm bảo sẽ không làm biến dạng khuôn mặt này mà vẫn giữ nguyên vẹn nó cho con.”
Hai thầy trò đang nói chuyện, Tề Lôi liền mang theo viện trưởng Lục và hai người kia lại đây, chú Đổng đối với mấy người này một tia hảo cảm cũng không có, thấy mấy người tiến vào, liền một ánh mắt cũng chưa cho bọn họ.
Tề Lôi thấy vậy có chút xấu hổ, nhưng ông ấy bây giờ là người trung gian giữa hai bên, viện trưởng Lục đã nhờ ông ấy trở thành người hòa giải, ông ấy cũng không có biện pháp, đây chính là đắc tội với người sống, nhưng vì về sau có thể thuận tiện tra xét một số thứ, ông ấy hiện tại chỉ có thể căng da đầu hỏi!
“Bác sĩ Đổng, viện trưởng Lục muốn thảo luận với chú về phương pháp điều trị dị ứng Penicillin.
Không biết chú có cảm thấy hứng thú hay không?”
Mặc dù hiện tại lĩnh vực y tế đang dần phát triển, lại nhu cầu cấp bách về nhân tài trong lĩnh vực này, không phải nói là không có.
Một ít tiền bối có y thuật tương đối lợi hại, nhưng hầu như bọn họ đều sống ẩn.
Một vài người trong số họ làm việc tại một số bệnh viện hàng đầu trong nước, còn các huyện nhỏ hẻo lánh giống như bọn họ lại càng không cần tưởng..
Danh Sách Chương: