• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tụ tập kết thúc vừa mới qua 8 giờ, lúc Hứa Nam Tri tới sợ buổi tối uống rượu nên không lái xe, Văn Tưởng sắp xếp tài xế trong nhà đưa cô về.



Gần đến lúc lên xe, Hướng Thành Du giơ tay gãi gãi làn da trước mắt, cũng kéo cửa xe chui vào hàng ghế sau, giọng nói bị cồn nhuộm nên hơi trầm thấp, "Em đưa chị về."



Hứa Nam Tri dừng lại một chút rồi dịch sang bên cạnh để chỗ cho cậu ngồi vào, "Không phải nói muốn tránh hiềm nghi một khoảng thời gian sao?"



"Không sao, đưa chị đến dưới lầu." Hướng Thành Du nhìn cô, "Em đang tạo cơ hội cho chị cố gắng chủ động tiếp cận em đấy."



Hứa Nam Tri nhắm mắt lại giả vờ như không nghe thấy.



Hướng Thành Du rủ mắt bật cười, âm thanh trong sáng êm tai.



Trong khoang xe có hơi ngột ngạt nên cậu hạ chút cửa sổ xuống, thuận miệng hỏi: "Hôm nay chị đi báo tên ở công ty mới, cảm thấy thế nào?"



Lúc này Hứa Nam Tri không có cách nào giả vờ như không nghe thấy nữa, mở to mắt, ngón tay cấu vào góc túi trong vô thức, "Tôi không đến công ty đó nữa."



"Sao vậy?"



Cô trầm mặc vài giây, "Còn nhớ Tạ Lộ không?"



"Ừm, nhớ ạ." Bạn trai cũ của cô, Hướng Thành Du nhớ rất rõ.



"Anh ta cũng đang làm ở công ty đó." Hứa Nam Tri quay đầu nhìn cậu, "Nếu tôi đi, ai kia có thể sẽ ghen chết."



Hướng Thành Du bật cười, đôi mắt cong lên, con ngươi vừa đen và sáng ngời nhìn thẳng vào cô. Tim Hứa Nam Tri đập loạn xạ, bình tĩnh dời ánh mắt đi.



Đoạn đường còn lại, tửu lượng của Hướng Thành Du không tốt, buổi tối lại bị nhóm Tiếu Mạnh cố ý lừa uống mấy ly, ngà ngà say nên giờ đã thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ.



Thỉnh thoảng có một cơn gió lạnh thổi vào qua cửa sổ bên phía cậu, Hứa Nam Tri thấy cậu ngủ khá say nên nghiêng người lại gần đóng cửa sổ lại.



Lúc ngồi trở lại, ai kia đang dựa lưng vào ghế ngồi yên ổn lúc đầu bỗng nhiên người hơi gục xuống, đầu đập thẳng vào vai cô.



Hứa Nam Tri híp mắt nghiêng đầu nhìn sang, tầm mắt có thể nhìn thấy toàn bộ mái tóc xoăn mềm mại, ngọn tóc thỉnh thoảng cọ vào cần cổ cô.



Cô lui về sau, người đang ngủ cũng nhúc nhích theo.



Hứa Nam Tri có hơi buồn cười, gọi hẳn tên cậu, "Hướng Thành Du."



"Em đang ngủ." Ai đó đang ngủ nói như vậy.



"......" Hứa Nam Tri không nói thêm nữa để mặc cho cậu dựa vào, trong hơi thở xen lẫn với mùi hương như bạc hà chanh.



Sau đó, lúc đến nơi, Hướng Thành Du mới thật sự ngủ, hô hấp trở nên an ổn. Hứa Nam Tri thật cẩn thận đỡ đầu và người cậu qua phía bên kia.



Cô xuống xe trước, đứng ở bên ngoài nói chuyện với tài xế còn Hướng Thành Du cuộn mình nằm ở ghế sau, ngủ say sưa không biết trời trăng gì cả.



Ban đầu tài xế lái xe ở bên nhà họ Trì, nhà họ Hướng với nhà họ Trì cùng ở chung viện nhưng chỉ cách có mấy trăm mét, "Cô Hứa yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa người trở về an toàn."



Hứa Nam Tri cũng không nói thêm nữa, "Trên đường chú chú ý an toàn."



"Được."



Hứa Nam Tri đứng yên tại chỗ, nhìn thấy xe rời đi mới xoay người chuẩn bị đi vào toà nhà, phía sau bất ngờ phát ra một âm thanh.



"Nam Tri."



Quen thuộc lại xa lạ.



Bước chân Hứa Nam Tri dừng lại, lúc quay đầu nhìn thấy bóng người đứng trong chỗ tối, trong lòng liền bùng lên một cơn tức giận, "Sao anh còn tìm đến đây?"



Tạ Lộ đi ra từ trong bóng tối, dáng người cao lớn, sắc mặt có hơi tái nhợt, "Anh có nghe nói chuyện buổi sáng em đến công ty, địa chỉ là chị Lộ cho anh."



Hồi đó lúc phỏng vấn, Hứa Nam Tri có ghi địa chỉ hiện tại và phương thức liên lạc trên sơ yếu lý lịch gửi cho công ty, Tạ Lộ muốn tìm cô cũng không phải là chuyện gì khó.



Nhưng Hứa Nam Tri vẫn không đếm xỉa như cũ, "Anh tìm tôi làm gì?"



"Anh tới là muốn nói cho em biết, anh đã chuẩn bị nhảy qua công ty khác rồi, tháng sau là đi." Tạ Lộ mím môi, "Em không cần thiết phải từ chối nhậm chức vì anh."



Hứa Nam Tri có hơi mệt mỏi nói những lời này với anh ta, "Những cái đấy không có liên quan đến tôi, tôi đi hay không cũng chẳng liên quan đến anh, làm ơn sau này đừng đến tìm tôi."



Nói xong câu này, Hứa Nam Tri sắp sửa xoay người đi vào trong. Tạ Lộ tay dài chân dài, hai ba bước đã đi theo qua, giữ chặt cánh tay cô, "Nam Tri."



Hứa Nam Tri hất mạnh cánh tay của anh ta ra, không thể kiềm chế cơn giận, "Tạ Lộ, anh có bỉ ổi không vậy! Hồi đó là anh ngoại tình trước, muốn kết thúc mối quan hệ của hai chúng ta trước, bây giờ lại đến làm bộ làm tịch, có ý nghĩa không?"



"Không phải..." Nhắc đến quá khứ, sắc mặt của Tạ Lộ rõ ràng càng kém hơn. Anh ta nhắm mặt lại, kiềm chế hơi thở, lúc mở mắt ra bên trong càng có nhiều sự hối hận, "Chuyện lúc trước là anh làm sai, là anh xin lỗi em. Anh..."



"Đủ rồi. Tôi không muốn nghe những lời này." Hứa Nam Tri giơ tay lên vuốt lại tóc, hít một hơi thật sâu, "Tôi không quan tâm anh nhảy việc hay là tiếp tục ở lại chỗ đó, chỉ cần là anh đã từng ở chỗ nào, Hứa Nam Tri tôi cả đời này cũng sẽ không đến, tôi ngại bẩn."



Hứa Nam Tri không cho anh ta có cơ hội nói chuyện, xoay người bước nhanh về phía trước, nhưng vì đi quá nhanh nên trượt chân, người theo đó cũng ngã sang bên cạnh.



Tạ Lộ đứng ở đằng sau bước lên đỡ, Hứa Nam Tri giãy ra khỏi cánh tay anh ta nhưng không ngờ sức lực giữa nam nữ chênh lệch khá xa nên không giãy ra được.



Hứa Nam Tri nhịn không được mắng một câu thô tục, "Tạ Lộ! Anh con mẹ nó buông ra!"



"Nam Tri, em nghe anh——"



Trong lúc giãy dụa, một chiếc xe chạy ở ngã tư cách đó không xa, ánh đèn xa xa chiếu thẳng vào đây, ánh sáng chói mắt.



Tạ Lộ giơ tay che mắt, Hứa Nam Tri thừa dịp lúc này mà rút cánh tay trong tay anh ta ra, cả người lảo đảo lui về sau.



Nhưng vào lúc này, chiếc Mercedes-Benz màu đen chạy tới ở ngã tư, còn chưa dừng xe vững đã có người xuống xe, bước nhanh đi qua bên này.



Chính là Hướng Thành Du vừa mới rời đi lại quay lại.



Cậu bình tĩnh, nắm đấm mang theo gió, không lưu tình chút nào mà đấm thẳng lên mặt Tạ Lộ, lớn tiếng mắng: "Anh con mẹ nó còn có mặt mũi đến đây."



Tạ Lộ chưa phản ứng kịp, kêu một tiếng té xuống đất, cả người lăn xuống theo bậc thang.



Hướng Thành Du không quan tâm anh ta sống hay chết mà xoay người đi đến trước mặt Hứa Nam Tri, "Không sao chứ?"



"Không sao." Hứa Nam Tri rủ mắt nhìn ngón tay có hơi phát run vì dùng quá sức của cậu, bèn duỗi tay nắm lấy, "Sao cậu lại quay lại?"



"Quên đồ." Hướng Thành Du không nói quên cái gì mà quay đầu lại nhìn Tạ Lộ vừa mới đứng lên, "Anh còn chưa đi sao?"



Tạ Lộ loạng choạng, nghiêng đầu phun ra một ngụm máu.



Anh ta nhìn Hướng Thành Du đứng trước mặt Hứa Nam Tri với dáng vẻ bảo vệ, nghĩ đến tình hình gần đây của Hứa Nam Tri mà anh ta đã hỏi qua bạn bè trước đó, trong lòng như bị khoan một lỗ, đau muốn chết, giọng nói vì đau mà có hơi run rẩy, "Hứa Nam Tri."



"Em vẫn giống như trước kia." Anh ta bật cười, cười đến mức rất khó nhìn, "Chỉ thích kiếm người trẻ hơn mình, anh cũng vậy mà cậu ta cũng vậy."



Lời này quá khó nghe.



Hướng Thành Du đang định đi qua đấm cho một phát thì Hứa Nam Tri ngăn lại, bóng dáng bước lên một bước che trước mặt Hướng Thành Du.



Cô đứng ở trên bậc thang, nhìn Tạ Lộ từ trên cao, vẻ mặt lạnh lùng đến nỗi không có biểu cảm gì, "Tạ Lộ, anh có tư cách gì mà đánh đồng cậu ấy với bản thân anh."



"......."



"Con người anh như vậy, căn bản là không đáng được tha thứ, bởi vì anh không xứng."



-



Tạ Lộ bị Hứa Nam Tri gọi bảo vệ dẫn đi, sau khi anh ta đi rồi, trước toà nhà cũng chỉ còn Hướng Thành Du và Hứa Nam Tri.



Cùng với người tài xế đã chờ đợi suốt chặng đường, tuỳ thời cơ mà vào giúp một tay.



Hứa Nam Tri vẫn còn nắm tay Hướng Thành Du, nhiệt độ trong lòng bàn tay truyền qua cho nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện trước.



Yên lặng một lúc lâu, Hướng Thành Du rút tay ra rồi bước nhanh xuống bậc thềm nói mấy câu với tài xế. Sau đó Hứa Nam Tri liền nhìn thấy tài xế một mình lái xe rời đi.



Hai người cách nhau không xa, cùng nhìn về một hướng, cái mát lại cuối thu len vào người mang theo chút se se lạnh của mùa đông.



Cho đến khi chiếc xe rẽ vào một khúc cua ở ngã tư, nhìn không thấy bóng dáng, Hướng Thành Du mới xoay người đi về phía Hứa Nam Tri, vẫn yên lặng không nói gì mà nắm lấy tay cô đi vào trong toà nhà.



Hai người cứ im lặng như vậy đi vào thang máy.



Hứa Nam Tri nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rắn rỏi của cậu, do dự vài lần muốn nói lại thôi, nhưng cũng không thể tìm được cơ hội thích hợp để nói.



Mãi đến lúc đi vào trong nhà, cô đi đằng trước, vừa sờ soạng để bật điện vừa quay đầu nói chuyện với cậu, "Hướng Thành Du——"



Lời còn chưa dứt, người trước mắt bỗng nhiên bước lên một bước, lúc đóng cửa cậu đã nắm chính xác bàn tay định bật điện trong bóng tối của cô, tư thế mạnh mẽ.



Hứa Nam Tri còn chưa phản ứng kịp thì cổ tay cô đã bị nắm chặt kéo sang bên cạnh, lưng dựa vào thành tủ giày, trên môi bất chợt rơi xuống hai cánh môi ấm áp.



Hứa Nam Tri ngọ ngoạy theo bản năng nhưng không tránh, thở gấp "ưm" một tiếng như là không hài lòng chuyện cậu siết chặt cổ tay cô.



Dường như Hướng Thành Du nhận ra được điểm này nên hơi thả lỏng tay, bao vây người cô lại trong lòng, cả người mạnh mẽ lại bá đạo.



Tiếng thở gấp vô cùng mờ ám trong bóng tối.



Có lẽ qua mấy phút, Hướng Thành Du buông môi cô ra, đầu hơi nghiêng sang bên cạnh, cọ bên má vào cổ cô hai cái, giọng nói khàn khàn, "Em không thích anh ta đến tìm chị."



"Chị nói đúng."



"Bây giờ em sắp ghen đến chết rồi."



Nghe vậy, Hứa Nam Tri chỉ cười, duỗi tay gãi gãi lên đầu cậu như trấn an hay như đang dỗ.



Vuốt ve an ủi một lúc, cơn say trước đó của Hướng Thành Du đã qua đi, dũng khí và sự táo bạo đã bị rút ra khỏi cơ thể, lùi về sau mấy bước, đến khi gót chân chạm vào tường mới dừng lại.



Hứa Nam Tri không bật điện, nương theo ánh trăng và đèn đường bên ngoài mà nhìn cậu, giọng nói khôi phục sự bình tĩnh, "Hướng Thành Du."



Cậu cúi đầu như đứa trẻ mắc lỗi, rầu rĩ đáp một tiếng.



"Tôi không giận." Hứa Nam Tri thấy cậu không phản ứng mới bước lên một bước, chẳng mấy chốc khoảng cách giữa hai người được khôi phục lại gần như trước, "Bây giờ tôi đang chủ động đến gần cậu."



Trong phòng rất yên lặng, Hướng Thành Du nghe thấy tiếng tim đập vô cùng lớn của mình, lồng ngực hơi hơi phập phồng, ngón tay thon dài len qua ngón tay cô, mười ngón tay đan chặt.



Cậu rủ mắt chạm phải ánh mắt của Hứa Nam Tri, liếm khoé môi như là ra một quyết định rất quan trọng, "Yêu nhau nhé, hửm?"



"Em không đợi được nữa rồi, em đã bước một trăm lẻ một bước, cho dù bây giờ chị không tiến một bước này về phía em thì cũng đủ rồi."



-



Tác giả có lời muốn nói:



Tạ Lộ: Mẹ nó tôi không chỉ là bạn trai cũ mà còn là chất xúc tác cho tình cảm của hai người???



Không chỉ có vậy.



Cậu vẫn là tra nam:smile:



Càng thêm thất bại (quỳ xuống)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK