Ngoài ra, còn có một người nữa cũng đang ngơ ngẩn như con gà gỗ, đó chính là nữ chính Đường Đinh Đinh.
Cô tựa đầu vào vai Lục Chi Hành, ngượng ngùng xấu hổ không dám ngẩng mặt lên. Ai có thể ngờ được sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này chứ.
Lục Chi Hành liếc nhìn những người quay phim, trên nét mặt hiện ra vẻ xấu hổ. Anh không xấu hổ với bất kỳ ai, ngoại trừ Đường Đinh Đinh. Khi nãy anh vừa mới hỏi cô có hối hận vì phải dâng hiến nụ hôn đầu tiên cho màn ảnh hay không.
Chớp mắt một cái, anh đã cướp đoạt nụ hôn đầu tiên của cô gái nhỏ rồi.
Tuy rằng đây là sự cố ngoài ý muốn không thể khống chế nhưng nghĩ đi nghĩ lại thế nào, anh cũng thấy mình là dạng bất lương.
Trừ vấn đề đó ra, trong lòng anh còn gợn lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng bây giờ không phải là lúc phân tích cảm giác đó. Anh đỡ cô lên, giúp cô đứng thẳng, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ mặt đỏ tai hồng, khẽ hắng giọng rồi nói: “Xin lỗi em.”
Em có giận không?
Lục Chi Hành cảm thấy nếu giờ Đường Đinh Đinh tát anh một cái thì anh cũng sẵn lòng nhận.
Đường Đinh Đinh lấy lại bình tĩnh rất nhanh, vội vàng nói: “Không sao, là chuyện ngoài ý muốn thôi. Cảm ơn anh khi nãy đã đỡ em, nếu không em đã ngã đau lắm rồi.”
Lục Chi Hành ngẩng đầu nhìn một vòng mấy người quay phim đang chú mục vào họ, sắc mặt lạnh như bang, thậm chí còn có ý uy hiếp: “Ngậm chặt miệng vào cho tôi, đừng có mà lộ ra tí gì.”
Đường Đinh Đinh nói như vậy, ý là không muốn để mọi người biết.
Cũng phải thôi.
Sẽ rất ngại ngùng.
Mấy người quay phim đang há miệng đồng loạt ngậm lại thật chặt, tỏ vẻ tuyệt đối không hé ra lời nào.
Lục Chi Hành cụp mắt, thấy Đường Đinh Đinh chân phải còn đang lộ ra, bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn, khung xương mảnh mai, sơn móng chân tiệp màu với móng tay, ngay đến bàn chân cũng tinh tế xinh xắn đến vậy. Anh quay mặt đi, bước tới phía trước một bước, khom lưng đặt đôi giày cao gót bị rơi ra xuống trước mặt cô.
Đường Đinh Đinh đỏ mặt đi giày vào, nói nhỏ: “Cảm ơn anh.”
Cô không dám quay đầu lại, hôn Bành Châu là vì bộ phim, mọi người sẽ không có phản ứng gì, nhưng đổi lại là đạo diễn Lục thì rối tung lên rồi.
Phía bên kia, Đường Hinh thấy bên này có gì đó không ổn, gọi với sang: “Sao vậy, Đinh Đinh bị trặc chân sao?”
Lục Chi Hành đi theo hướng máy quay, muốn chắn tầm mắt mọi người, nghe vậy thì dừng bước, quay đầu nhìn chân Đường Đinh Đinh.
Đường Đinh Đinh dù tuổi còn nhỏ nhưng nhiều năm được dạy dỗ cẩn thận, hít sâu một hơi, quay đầu cười đáp: “Không sao ạ, em chỉ hơi giật mình chút thôi.”
Bị dọa sợ rồi.
Lục Chi Hành cắn môi, đang suy nghĩ điều gì đó nên lại quay lại, cầm bình nước ở chỗ ngồi lên, uống hai ngụm nhuận giọng rồi nói: “Cứ nghỉ ngơi vài phút trước đã rồi lát nữa thử lại xem, để Đinh Đinh lấy lại cảm giác.”
Bành Châu: “……”
Không thử nữa sao?
Lục Chi Hành nghĩ nghĩ một lúc rồi lại nhìn Bành Châu, hỏi: “Tay cậu khi nào khỏi?”
Bành Châu nói: “Chắc là 2-3 ngày nữa thôi.”
Lục Chi Hành liếc nhìn Đường Đinh Đinh vành tai đỏ ửng, nghĩ có lẽ tối nay không quay nổi nữa. Anh thầm thở dài, nói với Bành Châu: “Chú ý tay phải của cậu một chút, cảnh tối nay chưa quay vội, để ba ngày sau quay đi.”
Những người khác ngạc nhiên. Lão Phùng hỏi: “Sao lại thế?”
Lục Chi Hành nhìn ông ta, mặt không biến sắc đáp: “Chờ tay phải của Bành Châu khỏi lại rồi quay.”
Mọi người cũng không nghĩ nhiều, chỉ đoán là đạo diễn quá cầu toàn, vừa rồi thử đổi tay trái để bế người lên thấy góc quay không đẹp nên thôi. Có người hỏi thế tối nay sẽ quay cảnh gì, Lục Chi Hành nhìn đồng hồ, đã là 10 giờ tối.
Anh liếc nhìn Đường Đinh Đinh đang ngồi cạnh Đường Hinh, nói: “Tôi mời mọi người ăn đêm, ăn xong về nghỉ ngơi, nếu không muốn ăn có thể kết thúc công việc về sớm.”
“Khoan đã.” Bành Châu kêu lên: “Để tôi mời, tối nay vì tôi mà bị chậm tiến độ. Để tôi mời mọi người ăn đêm.”
Lục Chi Hành tựa vào lưng ghế, xua tay cười cười, nhường cơ hội này cho cậu ta.
Phía bên kia.
Đường Đinh Đinh bị Đường Hinh kéo ra ngoài. Đường Hinh cẩn thận quan sát cô, hạ giọng hỏi: “Sao khi nãy mặt em đỏ lên thế? Có phải đạo diễn Lục sờ ngực em không?”
Đường Đinh Đinh: “……”
Cô ngơ ngác nhìn Đường Hinh, nhất thời không biết là bị sờ ngực nghiêm trọng hơn hay là bị cướp mất nụ hôn đầu nghiêm trọng hơn.
Đường Hinh kinh ngạc: “Anh ta sờ em thật à?”
Nếu không thì mặt cô nhóc đâu có đỏ lâu như vậy.
Đường Đinh Đinh vội nói: “Không phải, không phải, mà là…” Cô do dự một lúc rồi nhỏ giọng giải thích: “Vừa nãy khi đạo diễn Lục đỡ em, bọn em không cẩn thận nên va vào nhau, vô tình hôn luôn rồi.”
Đường Hinh: “……”
Một lúc sau.
Đường Hinh dè chừng hỏi: “Dê con béo, đây là nụ hôn đầu của em hả?”
Đường Đinh Đinh: “Vâng.”
Đường Hinh chống cằm, nói: “Thế này rốt cuộc là thiệt hay là lời đây. Vốn tưởng là quay cảnh hôn với Bành Châu, giờ lại bị đạo diễn Lục cướp luôn rồi. Chị có nên kể chuyện này cho anh trai em không đây?”
Đường Đinh Đinh mặt đỏ như luộc, vội can ngăng: “Đừng, đừng, đừng, tuyệt đối đừng kể. Chỉ là sự cố thôi mà.”
Bất kể có phải là sự cố hay không thì dù sao nụ hôn đầu của cô cũng mất toi rồi.
Chờ tới khi ăn đêm xong, mọi người lục tục kéo nhau về khách sạn nghỉ ngơi. Máy móc vẫn còn để trong văn phòng kia, buổi tối có người trông giữ.
Đêm hôm đó, Lục Chi Hành tựa vào lưng ghế, xem lại đoạn ghi hình, không giữ nổi bình tĩnh phải châm điếu thuốc. Dáng vẻ uể oải tựa vào lưng ghế, vừa hút thuốc vừa xem hình ảnh máy quay ghi lại, hiệu quả của tám góc máy quay đúng thật cơm mẹ nấu tốt.
Ghi lại cảnh tượng từ tất cả các góc độ, bao gồm cả đôi mắt to tròn vì kinh ngạc của cô nhóc nào đó.
Tất cả biểu cảm dù là nhỏ nhất đều bị anh quan sát được.
Thứ này không thể giữ lại.
Nếu bị lộ ra sẽ ảnh hưởng không tốt tới Đường Đinh Đinh.
Lục Chi Hành định nhấn nút xóa, nhưng ngay trước khi tay kịp nhấn nút thì lại khựng lại.
Anh ngửa đầu nhắm mắt, cả người như kiệt quệ nằm bẹp trên ghế, khẽ chửi thề: “Định mệnh.”
Chuyện đến nước này rồi mà còn do dự, mình đúng là cầm thú mà.
Ngay hôm sau có cảnh quay của nhân vật phụ, đúng lúc Đường Đinh Đinh có thể nghỉ ngơi một ngày. Cô ngủ một giấc thật ngon, tới giữa trưa mới dậy, khi ăn cơm trưa, cô gọi điện video nói chuyện với bà Tăng Uyển vào ông Đường Hải Minh một lúc. Tới chiều cô đưa Lâm Lâm ra ngoài ăn hải sản.
Cô cố gắng lờ đi chuyện nụ hôn đầu tiên ngày hôm qua. Nếu không sau này ở đoàn làm phim cứ nhìn thấy đạo diễn Lục cô sẽ xấu hổ chết mất.
Ăn xong, trên đường về hai người lại đi qua một cửa hàng bán kẹo hạnh nhân. Lâm Lâm quay đầu nhìn cô, hỏi: “Hôm nay chị có tặng kẹo cho đạo diễn Lục không?”
À đúng rồi, hôm nay lại tới ngày tặng kẹo rồi.
Đường Đinh Đinh lại thấy xẩu hổ, cô à một tiếng rồi nói: “Hôm nay không đưa nữa.”
Lâm Lâm: “Sao thế ạ?”
Phim sắp đóng máy rồi, tặng kẹo hai lần nữa thôi là kết thúc trọn vẹn, Lâm Lam cảm thấy nên làm đến nơi đến chốn thì tốt hơn.
Đường Đinh Đinh nghiêm túc nói: “Lần trước đạo diễn Lục nói với chị, nếu anh ấy còn ăn thêm kẹo nữa thì khi về sẽ phải đi khám răng đấy.”
Lâm Lâm: “……”
Đạo diễn Lục cũng hài hước thật. Gần đây cô ăn nhiều kẹo như thế, liệu cô có phải đi khám răng không?
Chu trình mười ngày tặng kẹo hối lộ một lần bị Đường Đinh Đinh dứt khoát đặt dấu chấm hết.
Sau cả ngày quay cảnh của nhân vật phụ, 9 giờ tối đoàn làm phim kết thúc công việc. Trên đường về, Lục Chi Hành nhẩm tính ngày, hôm nay lại đến ngày cô Đinh Đinh tặng đồ hối lộ cho anh rồi, nhưng mà…
Có lẽ hôm nay cô ấy sẽ không đến.
Xe đi qua một cửa hàng bán kẹo hạnh nhân, anh giơ tay ra hiệu: “Dừng xe.”
Trợ lý dừng xe lại, quay đầu hỏi anh: “Sao thế ạ?”
Lục Chi Hành mở cửa xe, thuận miệng đáp: “Tôi đi mua ít đồ.”
Vừa nói xong, cửa xe đã đóng sầm lại còn người đã đi mất.
Lão Phùng và trợ lý thấy anh đi vào một cửa hàng, hai người trợn tròn mắt nhìn biển hiệu rồi lại quay qua nhìn nhau.
Trợ lý lẩm bẩm: “Trong tủ quần áo của đạo diễn Lục đã có cả đống kẹo rồi mà sao còn mua thêm nhỉ?”
Lão Phùng: “Cả đống cơ á?”
Trợ lý: “Vâng, hình như cuối tuần nào cô Đinh Đinh cũng tặng cho anh ấy.”
Hai mắt lão Phùng sáng lên, hỏi: “Tuần nào cũng đưa?”
Ông ta còn tưởng chỉ có 1-2 lần, hóa ra tuần nào cũng tặng.
Ái chà chà, thằng cha Lục Chi Hành này “tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi đây”, định bắt cóc cả tiểu thư Đinh Đinh nhà người ta à.
Lục Chi Hành lựa theo những lần Đường Đinh Đinh tặng kẹo cho anh, mỗi vị anh đều mua một túi rồi lại lấy thêm hai hộp bánh hành, đóng gói rất đẹp. Con gái đều thích những thứ này, mấy cô gái trong đoàn làm phim thi thoảng lại mua.
Sau khi lên xe, lão Phùng nhìn anh với ánh mắt “Xem ông giả vờ giả vịt đến lúc nào”.
Lục Chi Hành không hiểu, hỏi: “Mắt ông còn bị chuột rút cơ à?”
Lão Phùng: “Ông mua kẹo cho Đinh Đinh hả?”
Lục Chi Hành thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Đáp lễ thôi.”
Lão Phùng tươi cười hớn hở, không vạch mặt anh ngay trước mặt trợ lý, chỉ ra vẻ “Tôi biết hết rồi nha”.
Lục Chi Hành nhìn thoáng qua là biết ông ta đang nghĩ gì nhưng cũng không thèm đáp trả, tránh cho ông già này lại nổi máu hang hái gán ghép anh với Đinh Đinh.
Khi về đến khách sạn đã là 9 rưỡi, Lục Chi Hành tắm rửa xong thay quần ở nhà, áo thun màu đen, nhìn đồng hồ thấy đã 10 giờ. Anh do dự hai giây rồi gửi tin nhắn WeChat cho Đường Đinh Đinh: “Đinh Đinh, em ngủ chưa?”
Đường Đinh mới đắp xong mặt nạ, đang mặc bộ quần áo ở nhà màu hồng nhạt cuộn tròn trên sô-pha, trong tay cầm kịch bản.
Khi nhìn thấy tin nhắn, cô hơi hồi hộp nhắn tin trả lời: “Em chưa ngủ, đạo diễn có việc gì ạ?”
Một lát sau.
Lục Chi Hành: “Hôm nay em không đưa kẹo à?”
Đường Đinh Đinh: “Anh nói phải đi khám răng rồi, em ngại không tặng nữa.”
Chỉ có thế thôi à.
Chắc chắn không phải.
Lục Chi Hành nhét điện thoại vào túi quần, dựa vào bàn ngẫm nghĩ một hồi rồi cầm đồ ra khỏi phòng, gõ cửa phòng Đường Đinh Đinh. Đường Đinh Đinh trong lòng bỗng nhiên thấy căng thẳng, ngồi phía xa nhìn cánh cửa chằm chằm rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Bỗng nhiên, có tin nhắn mói.
Lục Chi Hành: “Mở cửa đi, anh có đồ muốn đưa cho em.”
Tay Đường Đinh Đinh khẽ run lên, điện thoại suýt chút nữa rơi luôn. Tay chân cô luống cuống bò dậy, chạy nhanh ra cửa rồi lại chạy về mở tủ quần áo, loạng quà loạng quạng mặc một cái quần giữ nhiệt thêm cái áo thun rộng thùng thình, sau đó lại vuốt vuốt tóc, hít sâu hai lần rồi mới từ từ ra mở cửa.
Lục Chi Hành nghe được loáng thoáng âm thanh trong phòng, tưởng tượng ra cảnh cô nhóc tay chân luống cuống, cúi đầu cười cười.
Cửa đột nhiên mở ra.
Đường Đinh Đinh xinh xắn đứng sau cánh cửa, ngẩng đầu mỉm cười vói anh, nhìn thấy đồ anh cầm trên tay, nụ cười cứng đờ. Lục Chi Hành nhét điện thoại vào túi quần, mỉm cười đưa đồ cho cô, giọng nói cực trầm: “Quà đáp lễ.”
Đường Đinh Đinh do dự một chút rồi nói lí nhí: “Không phải em đã nói không cần quà đáp lễ rồi à?”
Lục Chi Hành không động đậy, chỉ cụp mắt nhìn cô, nói với vẻ bất lực: “Thế coi như là quà tạ lỗi đi.”
Đường Đinh Đinh: “……”
Vì nụ hôn ngoài ý muốn kia sao?
Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới tường thành tâm lý mà Đường Đinh Đinh cố công xây dựng cả ngày nay, liên tục tự nhủ với bản thân rằng đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, là sự cố thôi không cần bận lòng nhiều, lại vì mấy câu nói của anh mà dễ dàng sụp đổ.
Sự ngượng ngùng lan đến vành tai cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong trẻo vẫn có vẻ xấu hổ, cô cắn môi nhận lấy phần quà tạ lỗi của anh, vừa ôm vào lòng, còn chưa kịp nói gì, từ trên đầu đã truyền đến giọng nói đàn ông trầm ấm, dịu dàng: “Tuy rằng là sự cố ngoài ý muốn nhưng anh vẫn thực lòng xin lỗi em. Em cũng đừng tránh mặt anh, tiếp theo chúng ta còn có cảnh quay và hoạt động tuyên truyền nữa, dù có tránh cũng không được.” Anh dừng một chút rồi khẽ cười: “Nếu em cảm thấy nhận lỗi như vậy là chưa đủ…”
“Đủ rồi đủ rồi.” Đường Đinh Đinh đỏ mặt ngắt lời anh, ánh mắt e thẹn không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đối diện, “Kia chỉ là sự cố thôi, em không có ý trách cứ đạo diễn, anh không cần tự trách mình như vậy.”
Cô biết Lục Chi Hành là một quý ông.
Anh giống như một quý ông vừa có dáng vẻ lười nhác nhưng cũng rất có nguyên tắc, vừa dịu dàng lại vừa nghiêm túc.
Đường Đinh Đinh vẫn luôn cảm thấy anh là người đáng kính trọng. Đối với một người đàn ông như vậy bất kể thế nào cô cũng không thể ghét anh được, thậm chí cô còn rất thích anh. Cô chưa từng thử cố gắng phân tích xem cảm giác “thích” này đơn thuần chỉ là “ngưỡng mộ” hay là thật lòng “thích”. Cô lại ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Em không giận cũng không trách anh. Quà tạ lỗi của anh, em nhận. Chuyện này cho qua đi.”
Lục Chi Hành nhìn đôi mắt sáng trong của cô, tay đút túi quần, trầm giọng cười nói: “Thế là tốt rồi, em đi ngủ sớm đi.”
Đường Đinh Đinh: “Vâng, anh ngủ ngon.”
Lục Chi Hành: “Ngủ ngon.”
Anh xoay người, hai giây sau, Đường Đinh Đinh đóng cửa lại.
Đường Đinh Đinh đứng sau cánh cửa ngơ ngẩn mất mấy giây rồi lẩm bẩm: “Căng thẳng quá đi.”
Cô xoa xoa mặt rồi cắn môi đi vào phòng, để đồ lên bàn, mở ra nhìn vào bên trong.
Quà tạ lỗi cho nụ hôn đầu.
Là túi kẹo.
Trước khi Lục Chi Hành ra khỏi phòng không đóng cửa, cửa phòng chỉ khép hờ. Anh vừa tới cửa thì thấy cửa phòng đối diện đã mở ra. Lão Phùng vừa nhìn thấy anh đã cười hề hề: “Ái dà, tôi đang muốn đi tìm ông đây. Ông vừa đi đâu về đấy?”
Lục Chi Hành bước vào phòng, không trả lời thẳng câu hỏi của ông ta, chỉ nói: “Ra ngoài một chút.”
Lão Phùng buổi tối không có việc gì đều thích sang phòng anh tán gẫu. Lão Viên cũng thường sang, lão Viên còn nói đùa: “Ông mỗi ngày đều đàn đúm với hai lão già đã kết hôn là tụi này đây, chẳng hiểu sao chẳng bị ảnh hưởng từ tụi này tí gì.”
Lục Chi Hành khẽ cười: “Nhìn các ông bây giờ, tôi càng không thể để mình bị ảnh hưởng bởi hai ông được. Tôi cũng không muốn khi đến tuổi của hai ông lại giống hệt như hai ông lúc này.”
Trái tuym này đau quá xá đau.
Có điều anh ấy luôn đối xử với mọi người xung quanh khá tốt.
Đặc biệt là đối với phụ nữ rất ga-lăng.
Lão Phùng theo sau anh vào phòng, càm ràm: “Ông nói xem nói xem. Trông ông cũng đẹp trai phết đấy, tài hoa cũng có mà sao mãi chẳng có bạn gái nhỉ?”
Lục Chi Hành xoay cổ, nghe tiếng tiếng báo hiệu xương cốt đang nhức mỏi, anh thuận tay cầm túi kẹo trên bàn đưa cho lão Phùng, nói: “Ăn kẹo đi, cho dính răng ông lại.”
Lão Phùng: “……”
Ông ta xé gói kẹp, ngồi trên sô-pha nhìn Lục Chi Hành, cười nham hiểm: “Có phải ông để mắt đến Đinh Đinh rồi đúng không? Người ta xinh như thế, trong nhà lại có tiền, nếu ông thực sự ở bên cô ấy, sau này quay phim đều không phải lo về vấn đề tài chính.”
Lục Chi Hành nhệch miệng, nói: “Cô ấy bao nhiêu tuổi, còn tôi đây bao nhiêu tuổi?”
Anh im lặng một lúc, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói tiếp: “Cô ấy còn trẻ quá, hơn nữa nếu ở bên tôi, sợ rằng tôi sẽ không chăm sóc tốt được cho cô ấy, lại làm cô ấy đau lòng.”
Lão Phùng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Kém có tám tuổi chứ mấy, đâu có nhiều. Ông nhìn lão Từ mà xem, đã năm mươi mấy tuổi rồi mà còn cưới cô vợ mới hơn hai mươi, trẻ trung xinh đẹp, như ông đã là gì.”
Lão Từ cũng là người trong giới đạo diễn, kết hôn lần thứ hai, cưới một cô gái kém ông những hơn 20 tuổi, là người mới trong giới giải trí. Ai có thể không biết còn Lục Chi Hành lại biết lão Từ quá rõ.
Anh lạnh nhạt nói: “Thế nên tôi mới gọi ông ta là lão già súc sinh.”
“……”
Lão Phùng kêu oai oái: “Câu này ông có dám nói trước mặt ông ta không hả?”
Lục Chi Hành quay đầu nhìn ông ta, ung dung cười đáp: “Dù ông ta có đứng ngay trước mặt tôi, tôi cũng nói thế thôi.”